- Phụ thân, ngài trở về. Ta... Ta là bị Khương Phàm kéo đi ra, liền đi ra ngoài một hồi.
Triệu Thế Hùng trở lại thạch điện, phát hiện phụ thân đang ngồi ở nơi đó, liền vội vàng hành lễ.
Hung Linh Hầu treo xiềng xích, yên lặng minh tưởng.
- Khương Phàm... Hắn... Hắn bắt truyền nhân Thanh Ngục, Mộ Dung Tĩnh trở về.
Triệu Thế Hùng rất bất đắc dĩ.
Đầu tiên là Nhị hoàng tử Cổ Hoa, sau lại là Điêu Lãnh Phong của Vạn Đạo Thần Giáo, bây giờ lại là truyền nhân Thanh Ngục, Hung Linh hầu phủ bọn hắn đều nhanh thành lao tù tư nhân của Khương Phàm.
- Bởi vì chuyện gì?
Giọng Hung Linh Hầu khàn khàn lạnh nhạt.
- Hắn muốn báo thù cho U Mộng của Hồng Quán, chính là hoa khôi Hồng Quán cướp về trước đó. Ta nói hắn không có tư cách, vậy mà hắn lại ở trước mặt mọi người tuyên bố muốn cưới U Mộng.
- Chuyện của nàng có liên quan cùng Thanh Ngục thật?
- Chỉ mong không có liên quan gì với Thanh Ngục đi.
Triệu Thế Hùng cũng không biết nói cái gì cho phải.
Khương Phàm rõ ràng rất khôn khéo, lại luôn xung đột động.
Chỉ là một nữ tử hoa lâu mà thôi, cần thiết hay không?
Đây chính là Nhân Gian Ngục đó. Nếu thật náo lên, Hung Linh hầu phủ bọn hắn đều khó mà kết thúc.
Khương Phàm mang theo Mộ Dung Tĩnh đến trong đình viện:
- Ngươi bây giờ liền giải thích cho ta, hay là liều chết mấy ngày? Ngươi là chủ động giải thích cho ta, hay là chờ ta dùng chút thủ đoạn?
Mộ Dung Tĩnh khôi phục tỉnh táo, liếc mắt nhìn nam tử xa lạ ngồi xe lăn dưới bóng cây, mới nói:
- Khương trưởng lão, ta không thể không bội phục sự can đảm của ngươi. Dưới tình huống không có bất cứ chứng cớ gì, cũng dám cầm truyền nhân Thanh Ngục ta đây tới Hung Linh hầu phủ.
- Lúc chúng ta vừa gặp mặt tại Thái Dương cung, ngươi còn nói thích tính cách ta như thế này, khoái ý ân oán thù địch, tính tình thật thà, mà rất nam tử, bây giờ thì thế nào?
- Chúng ta cũng đều đừng nói nhảm, nói cho ta biết tình huống ngọc thạch, còn có tại sao muốn giết toàn tộc U Mộng, tại sao lại ném các nàng tới nơi đây.
- Ta không cần thiết phải giải thích với ngươi, ngươi lại không dám làm gì ta. Ta nhắc nhở ngươi một chút, làm việc không nên quá phận, ngươi bây giờ, còn chưa có tư cách.
- Không phải ngươi đã nghiên cứu qua ta sao? Chỉ cần bị ta vẽ vào bên trong phạm trù kẻ địch, ngươi liền cách cái chết không xa.
- Chết?? Ngươi còn muốn giết chết ta? Khương Phàm ơi Khương Phàm, ngươi để cho ta đã hiểu cái gì gọi là người không biết không sợ.
- Ngươi quá để mắt ngươi, coi như hai bên không phải kẻ thù, ta giết ngươi, Nhân Gian Ngục cũng không có cách bắt ta.
- Ha ha, ngươi có thể thử một chút.
- Thử một chút?
Khương Phàm trực tiếp lấy ra một viên đan dược từ trong nhẫn không gian:
- Khương Phàm, ngươi cũng đừng làm ẩu.
Mộ Dung Tĩnh khẽ thay đổi sắc mặt, nói đến là đến?
Mặc dù hắn không biết là đan dược gì, nhưng bây giờ hắn chính là đang ở thời kỳ mấu chốt tại Sinh Tử cảnh, không thể nào tùy tiện dùng đan dược, nếu không thật là sẽ muốn mệnh.
Khương Phàm vuốt vuốt đan dược, lạnh lùng nói:
- Muốn biết bên trong Sí Thiên giới gần đây xảy ra chuyện gì không, muốn biết Tác Ngọc Đường đã làm cái gì chọc giận Giới Chủ không?
- Tất cả đều là công lao của nó. Nó tên là Yêu Linh Phần Huyết Đan, là đan dược mà Linh Hồn cảnh cửu trọng thiên dùng để liều mạng. Chỉ cần một viên, là có thể cưỡng ép tăng cảnh giới lên tới Sinh Tử cảnh, triệt để phóng thích tiềm lực, dùng năng lượng cao nhất tới gần Niết Bàn cảnh, sau đó tự bạo mà chết.
- Tác Ngọc Đường vụng trộm luyện mấy viên Yêu Linh Phần Huyết Đan, muốn dùng nó để hại ta, kết quả liên luỵ đến Giới Chủ, chúng ta suýt nữa mất mạng. Đây cũng là nguyên nhân vì sao ta đột nhiên tiến vào Sinh Tử cảnh.
Mộ Dung Tĩnh chăm chú nhìn đan dược, hô hấp dần dần dồn dập lên.
Loại đan dược này, còn giống như đã từng nghe nói qua.
Khương Phàm nhìn chằm chằm Mộ Dung Tĩnh:
- Ta sẽ không trực tiếp giết ngươi, nhưng ta có thể dùng nó để cho ngươi tự mình chết. Đến lúc đó do Sí Thiên giới tự mình ra mặt, cùng Nhân Gian Ngục làm giao dịch, chuyện này có thể tuỳ tiện lắng lại. Ngươi tin hay không?
- Nhân Gian Ngục coi như có thể đồng ý hoà giải, Sí Thiên giới các ngươi cũng sẽ bỏ ra một cái giá lớn, vì một tiện nhân hoa lâu, ngươi đáng không?
- Còn xem cùng ta bàn bạc có đáng giá hay không? Ngươi thật giống như còn không có thấy rõ ràng tình thế.
- Khương Phàm, rốt cuộc tại sao ngươi lại vì một nữ tử hoa lâu mà báo thù, hay là đang phát tiết lửa giận của mình.
Mộ Dung Tĩnh đột nhiên nhìn chằm chằm Khương Phàm.
Khương Phàm cười lạnh nói:
- Ta là đang vì nàng, phát tiết lửa giận.
- Thật sao? Ngươi thật sự sẽ thích một nữ tử hoa lâu? Ngươi gặp mặt một lần, cũng bởi vì cái gọi là hứa hẹn với nàng mà đắc tội Bá Vương phủ? Ngươi sẽ vì báo thù cho nàng, mà đắc tội Nhân Gian Ngục?
- Tỉnh lại đi, nếu như ngươi thật sự là người xúc động như vậy, thì không thể nào đi đến hôm nay. Ngươi thật ra đang phát tiết lửa giận của mình, ngươi đang điều tra bí mật của ngọc thạch!
Mộ Dung Tĩnh cường thế phản kích, lưu ý biểu tình thay đổi của Khương Phàm.
Nhưng, hắn dưới sự kích động mà phản kích, lại đang hỗn tạp ý tưởng thật sự sâu trong ý thức của mình, loại ý nghĩ này vừa vặn có thể bị Nạp Lan Thanh Cảnh đang ngồi dưới bóng cây bắt được.
Khương Phàm lật ra Niết Bàn Thạch, dùng đầu ngón tay vuốt vuốt:
- Miếng ngọc kia còn có bí mật?
- Đừng giả bộ! Chính ngươi rất rõ ràng nó có bí mật gì!
- Trách không được.
- Trách không được cái gì?
Trong lòng Mộ Dung Tĩnh khẽ nhúc nhích, nhìn chằm chằm Khương Phàm.
Trong đôi mắt như ánh trăng của Nạp Lan Thanh Cảnh lấp lóe, thừa dịp Mộ Dung Tĩnh 'Kích động' mấy giây, theo dõi phản ứng chân thực sâu trong nội tâm.
- Trách không được Thiệu Vinh Hoa...
Khương Phàm cầm ngọc thạch, như có điều suy nghĩ.
- Thiệu Vinh Hoa đã nói cái gì với ngươi sao?
Mộ Dung Tĩnh vẻ mặt nghiêm trọng.
Thiệu Vinh Hoa được coi là nhân vật phong vân của Nhân Gian Ngục, cũng là đỉnh cấp truyền nhân được Thiệu gia chú tâm bồi dưỡng, một thời gian trước phụng mệnh tới phối hợp Tề trưởng lão, kết quả không đợi mấy ngày liền bị rút về, giống như gặp chuyện ngoài ý muốn đặc thù nào đó.
Thời điểm hắn tới còn đặc biệt hỏi qua Tề trưởng lão, chỉ là Tề trưởng lão lại im miệng không nói.
Chẳng lẽ Thiệu Hoa Vinh đã tiết lộ bí mật của Niết Bàn Thạch?