- Ngươi gọi cái này là tạm được? Ha ha, hoang đường, phách lối!
Giọng Dương Biện quanh quẩn không gian lĩnh vực, Thượng Cổ kình hồn bỗng nhiên biến mất, hoàn mỹ dung nhập trong hải dương.
Sau một khắc, hải triều kịch liệt trải rộng ra pháp trận cổ lão, từ sâu trong đáy biển nhanh chóng phóng đại, đỏ sáng toàn bộ đại dương mênh mông.
Ngay sau đó, khí tức tai nạn tràn ngập không gian, cứ như toàn bộ hải dương đều đang reo hò, tất cả uy lực hải dương đều đang bạo động.
Thượng Cổ kình hồn lại lần nữa xuất hiện, kéo lấy pháp trận, bao quanh khí tức tai nạn thảm liệt, xông về Khương Phàm.
Khương Phàm khẽ nhíu mày, đang chuẩn bị lĩnh giáo thực lực Dương Duy, thể nghiệm uy lực Cự Kình linh văn, kết quả hắn lại bắt đầu chơi lực lượng tai nạn?
Đây không phải múa rìu qua mắt thợ sao?
Rất tiếc.
Khương Phàm lắc đầu, đón Thượng Cổ kình hồn tiến lên.
- Muốn chết!
Giọng Dương Duy vang lên trong không gian lĩnh vực.
Đây là sau khi thức tỉnh kình hồn dung nhập bản thân, thai nghén nội hải, có khả năng cho thấy một trong các sát chiêu chí cường, tương đương với hoắc loạn nội hải, tập kết toàn bộ lực lượng nội hải, thực lực bát trọng thiên phát ra thế công cường đại chí cường chí liệt, thậm chí có khả năng khiêu khích Cửu Trọng Thiên.
Kình hồn gào thét giận dữ, âm thanh động chấn Thiên Hải, khí tức tai nạn vờn quanh giống như là áp súc bạo động đại dương mênh mông, ngang nhiên đánh về phía trước, thẳng đến Khương Phàm.
Ầm ầm!
Khương Phàm lao tới, rắn chắc va vào nhau.
Nhưng, băng diệt dự đoán lại chưa từng xuất hiện, càng không hề có máu tươi thịt nát phiêu tán.
Dương Duy kinh ngạc cảm nhận được tình huống trong thân thể, đang muốn tra xét rõ ràng, Khương Phàm đột nhiên khống chế lại khí tức tai nạn kia, đụng tới đại dương mênh mông.
Sau một khắc, triều dâng tai nạn quét sạch hải dương, năng lượng nổ tung nhấc lên sóng cả vô tận, nhất cử trọng thương Thượng Cổ kình hồn.
Rống...
Dương Duy ở bên ngoài kêu thê lương thảm thiết, trong bụng dời sông lấp biển, đau đớn không chịu nổi.
Khương Phàm xông vào sâu trong hải triều, ngang nhiên kích phát Đại Hoang Ấn, Chu Tước Yêu Hỏa mãnh liệt lao ra, đốt cháy hải triều, càng ngày càng mãnh liệt, càng ngày càng nóng bỏng.
Nội hải mênh mông nhanh chóng biến thành biển lửa.
Thượng Cổ kình hồn tức giận phản kích, nhấc lên thủy triều chặn đánh biển lửa, nhưng trước đó bị trọng thương, thực lực không đủ.
Mà, yêu hỏa đối với hồn thể loại Thủy hệ như nó này sinh ra áp chế tàn khốc, để nó tiếp tục yếu bớt.
Rống!!
Dương Duy gào thét, chật vật nhấc lên thủy triều giữa trời bên trong, đau đớn kêu rên.
Không lâu sau đó, làn da có hỏa diễm lao ra, lộ ra bạch cốt âm u.
Miệng rộng mở ra, gào thét với trời cao, bên trong lại còn phun ra hỏa diễm.
Lăng Vi ở phía xa nhìn trợn mắt hốc mồm, không dám tin mà che môi đỏ.
Luyện Đan sư này, lại còn là võ giả?
Võ giả chân chính, mà không phải đơn giản là tu luyện mấy loại võ pháp bảo mệnh.
Còn có thể lấy thất trọng thiên khiêu chiến bát trọng thiên?
Luyện đan thì có thể luyện đan dược Chuẩn Thánh phẩm, chiến đấu lại có thể khiêu chiến bát trọng thiên, đó là quái vật gì!
Tê...
Hứa Đan hít vào một ngụm khí lạnh, tên điên này lúc điên lại nóng nảy đến như vậy, cường đại đến như vậy.
Lý Dần thì ánh mắt sáng rực, trong ánh mắt lại khó nén kích động cùng sùng bái.
Thiên phẩm, quả nhiên không phải tầm thường, vậy mà lại có thể tại Linh Hồn cao giai mà vượt cấp khiêu chiến.
Khương Phàm liên tục phóng liệt diễm, điên cuồng đốt cháy Dương Duy.
Dương Duy mang theo thân hình khổng lồ hơn ba trăm mét kịch liệt cuồn cuộn, liệt diễm cũng càng ngày càng mãnh liệt, từ da thịt đốt tới đầu.
Hải triều của hắn xác thực cường đại, nhưng kình hồn bị thương, thực lực đại tướng, mà người hắn đối mặt lại chính là Thiên phẩm linh văn, lại còn đã toàn diện thăng hoa Chu Tước Yêu Hỏa!
Bành!!
Phía sau lưng Dương Duy nổ nát vụn, liệt diễm hòa với huyết nhục, phun ra giữa trời.
Khương Phàm phóng lên tận trời, xung kích về đằng trước, rơi xuống trên đầu to lớn của Dương Duy, nghiêm nghị quát lớn:
- Lùi về hình người cho ta! Nếu không ta đốt ngươi đến thần hồn câu diệt!
Rống!
Dương Duy đau đớn nhấc thân hình khổng lồ vài trăm mét lên, yêu hỏa đốt huyết nhục hài cốt đều đang nóng chảy.
Dưới sự uy hiếp không ngừng của Khương Phàm, cuối cùng hắn vẫn trở lại thân người.
Khương Phàm bỗng nhiên mang theo móng vuốt khổng lồ nắm chặt hắn, uy lực bác thiên bộc phát tại trung tâm cái trảo.
Bành!
Huyết nhục toàn thân Dương Duy văng tung tóe, hôn mê tại chỗ.
Cử động tàn nhẫn lại lần nữa khiến cho Lăng Vi ở xa xa chấn kinh.
Khương Phàm kéo Dương Duy vào thanh đồng tiểu tháp, lại phóng tới hoang dã, cuốn đi tất cả thi thể thị vệ:
- Mau rời khỏi nơi này.
- Dương Duy tiến đến hẳn là có chìa khoá, tìm kiếm trên người hắn.
Lý Dần theo sát bên trên Khương Phàm.
- Ở đây!
Khương Phàm đã lấy được, nhanh chóng phóng tới biên giới hòn đảo.
Chìa khoá là một quả cầu ngọc, khuấy động Linh Hồn Mê Quang mạnh mẽ.
Ngọc cầu xua tan mê vụ, đánh thẳng vào pháp trận trong sương mù.
Một lối đi im ắng rộng mở, tiếp dẫn bọn hắn rời khỏi.
Khương Phàm đứng trong sương mù, thừa dịp bọn thủ vệ đảo lưu vong ở xa xa nhìn về phía những phương hướng khác, lập tức xông vào trong biển.
Dưới sự tiếp dẫn của Hứa Đan, rút lui về nơi xa.
Trong thanh đồng tiểu tháp.
Dương Biện mệt mỏi đứng lên, đi tới trước mặt Dương Duy.
Dương Duy bị thương rất nghiêm trọng, toàn thân rách rưới không còn hình dáng, nhưng sinh mệnh lực Cự Kình linh văn vẫn quá cường đại, những vết thương này đang lấy tốc độ mà mắt trần có thể thấy, từ từ khép lại, ý thức cũng bắt đầu dần dần thanh tỉnh.
Khương Phàm mệnh lệnh Thiết Long cổ thụ khống chế hắn.
Thiết Long cổ thụ cũng rất nghiêm túc, sáu cái cành đâm xuyên tứ chi cùng cái cổ và lồng ngực hắn, cũng lan tràn ra cành cây, quấn chặt lấy xương cốt của hắn.
Nó đã hấp thu toàn bộ kim dịch bên trong Hoá Sinh Bát, cành cây nhìn thì non mịn, nhưng kỳ thật lại cực kỳ cứng cỏi.
- A...
Dương Duy tỉnh lại trong đau đớn.
Toàn thân bị cành cây quấn quanh, lại còn trực tiếp chui vào trong máu thịt, dán tại xương cốt, loại đau khổ 'Toàn tâm thực cốt' này, đơn giản so với chết còn khó chịu hơn. Nhưng...
- Dương Biện??
Con ngươi Dương Duy đột nhiên phóng đại, quên cả đau đớn, gắt gao nhìn chằm chằm nam tử trước mặt.
- Ta, đã trở về.
Hai mắt Dương Biện vẫn còn nước mắt, nhưng đã bò đầy tơ máu.
- Ngươi trở về rồi? Ngươi từ chỗ nào trở về!
Dương Duy còn tưởng rằng mình gặp ảo giác.
- Chỗ kia, gọi là Địa Ngục!!
Giọng Dương Biện khàn khàn trầm thấp, giá lạnh thấu xương.
- Ngươi... Điều đó là không thể nào... Không thể nào...