- Xem ra Ngụy công tử vẫn ngại thanh danh của ta không đủ.
Khương Phàm lắc đầu, gọi Lăng Vi đã đi ra lại:
- Lăng Vi cô nương, ta đã xong việc ở chỗ này.
- Bây giờ có thể cùng ta đi Thiên Mộng đảo?
Lăng Vi cố tình ngạc nhiên giơ lông mày lên, vui vẻ trở về.
- Làm phiền.
Khương Phàm chào hỏi bọn người Lý Dần rời khỏi.
- Hoan nghênh hoan nghênh.
Lăng Vi nhiệt tình mời.
- Khương huynh, ngươi suy nghĩ kỹ càng rồi? Nơi đó chính là Thiên Mộng đảo.
Ngụy Vô Đạo hàm súc nhắc nhở Khương Phàm.
Thiên Mộng đảo có số lượng lớn Mộng Hồn Sư, hơi không cẩn thận liền có thể sẽ bị khống chế linh hồn lại, Khương Phàm đi đến thì dễ dàng, đi ra thì rất khó khăn. Làm không tốt, còn có thể sẽ bị khống chế ở nơi đó.
- Chờ ta có danh tiếng, ta sẽ lại đến Hải Thần đảo, hi vọng đến lúc đó Ngụy Vô Đạo công tử không ghét bỏ ta.
Khương Phàm để lại chiến thư, đi theo Lăng Vi rời khỏi.
Ngụy Vô Đạo lắc đầu.
Biểu hiện của người này giống như có chút khác thường, chẳng lẽ đã bị Lăng Vi mê hoặc? Lại hoặc là bị Lăng Vi khống chế linh hồn?
Nhìn cái bộ dáng không kịp chờ đợi này, tám phần là như vậy.
Ngụy Vô Đạo rất muốn ngăn cản Khương Phàm đến Thiên Mộng đảo, để tránh Thiên Mộng đảo mượn cơ hội này lớn mạnh.
Nhưng, Hải Thần đảo bọn hắn sắp khiêu chiến hoàng đạo, thực sự không nên nổi xung đột cùng loại thế lực như Thiên Mộng đảo này.
- Khương Phàm... Khương Phàm...
Ngụy Vô Đạo mặc niệm lấy tên Khương Phàm.
Tương lai, khẳng định nhân vật như vậy sẽ danh chấn Thần Vực Chi Hải, cũng sẽ bởi vì thân phận Đan Thánh và nhận vô số tôn sùng. Nếu như không thể làm bằng hữu liền phải trở thành làm người xa lạ mực dù không chút nào muốn, hoặc là... Nhất định phải diệt trừ!
Dương Thiên Hữu ngồi trong phòng, nhắm mắt lại, ngửi nhẹ máu trên miếng vải kia.
Lôi Tú nơm nớp lo sợ ngồi ở trong góc, cũng không dám thở mạnh.
- Ta phải đi, muội muội tốt hãy đợi ta.
Tiểu Bằng Vương liếc mắt nhìn Lôi Tú, khẽ nhíu mày.
Dương Thiên Hữu giương mắt, trong đôi mắt thâm thúy sáng tỏ lóe ý lạnh:
- Lôi Tú, ngoại trừ sáo trúc cùng vải, không có những vật khác?
- Không có... Thật không có...
Lôi Tú cúi đầu, không dám nhìn Dương Thiên Hữu.
- Dương gia các ngươi tự mình gây trò đùa quái đản, không nên liên luỵ đến muội muội ta. Sau khi nàng phát hiện đồ đã chủ động liên hệ ta, đã nói rõ thái độ.
Tiểu Bằng Vương nói giúp Lôi Tú một câu khó có được.
Dương Thiên Hữu buông vải xuống:
- Cái này thoạt nhìn như là một trò đùa quái đản.
Tiểu Bằng Vương khẽ nhíu mày:
- Nếu không thì muốn như nào?
Dương Thiên Hữu trầm ngâm khẽ nói:
- Ý nghĩa ở đâu? Nếu thật là thân tộc của Dương Biện làm, bọn hắn hẳn là rất rõ ràng tính tình của ta. Chút chuyện nhỏ này, còn kích thích không đến ta, loạn Dương gia ta hơn không được.
- Chuyện Dương gia các ngươi, chính các ngươi giải quyết, chỉ cần đừng liên luỵ đến muội muội ta.
Tiểu Bằng Vương quay người muốn rời khỏi, thông gia đã kết thúc, tiếp đó chính là chuẩn bị chiến tranh đến Thiên Khải, hắn cũng nên cố gắng tu luyện.
- Chờ một lát!
Dương Thiên Hữu gọi hắn lại.
- Chuyện gì?
Tiểu Bằng Vương nghiêng đầu, ngữ khí lạnh nhạt.
Dương Thiên Hữu lại buông thõng tầm mắt, trầm mặc.
Tiểu Bằng Vương tăng vọt uy thế:
- Dương Thiên Hữu! Ngươi tốt nhất hãy tôn trọng ta một chút, mặc dù Hải Thần đảo mạnh hơn so với Thánh Bằng đảo, nhưng không có Thánh Bằng đảo chúng ta, Hải Thần đảo các ngươi còn không dám lên chiến trường Thiên Khải kia!
Dương Thiên Hữu không nóng không lạnh, không vội không buồn, thản nhiên nói:
- Làm phiền Lôi huynh một chuyện, ngươi tiện đường đi chuyến đến Tang Thi đảo.
Tiểu Bằng Vương càng bất mãn:
- Hắc Thủy hải vực ở phía đông, Thánh Bằng đảo tại tây, ngươi gọi cái này là tiện đường?
Dương Thiên Hữu thản nhiên nói:
- Thay ta đi dò tra thân tộc của Dương Biện còn ở đó nơi đó hay không.
- Bọn hắn chưa chết?
- Dù sao cũng là người của Dương gia, sao có thể lấy mạng của bọn hắn, chúng ta đều là trọng tình người.
- Chuyện Dương gia, tự mình xử lý. Chúng ta chỉ là minh hữu, không phải bằng hữu, càng không phải là huynh đệ!
Tiểu Bằng Vương quay người rời khỏi.
Dương Thiên Hữu lắc đầu, nói nhỏ:
- Dã thú thô lỗ!
Lôi Tú nhìn thấy thân nhân duy nhất đã rời khỏi, nàng bị dọa đến thân thể mềm mại đều đang run rẩy, co lại đến góc giường, run lẩy bẩy.
Chỉ là khóe mắt luôn luôn len lén liếc nhìn sáo trúc bên cạnh Dương Thiên Hữu, mỗi khi ánh mắt đụng vào, trong lòng cuối cùng cũng sẽ nổi lên từng vệt sóng gợn lăn tăn.
Thật là trò đùa quái đản sao?
Nhưng vì sao, ta cảm giác chàng vẫn còn sống?
Dương Thiên Hữu đứng dậy, lườm nàng một chút, ngữ khí chán ghét:
- Khẩu vị đại ca kia của ta thật sự là tốt, dã thú đều dùng được.
Lôi Tú co người, mím chặt môi đỏ, nhịn nước mắt muốn lã chã rơi xuống.
- Ngươi hoài nghi gì?
Một nam tử khôi ngô đứng bên cạnh Dương Thiên Hữu, Dương Duy.
Đường ca Dương Thiên Hữu, cũng là người hắn tín nhiệm nhất trong Dương gia.
- Cũng không tính là hoài nghi, chỉ là...
Dương Thiên Hữu lắc đầu.
Hắn luôn cảm giác chuyện không đơn giản như vậy.
Trận trò đùa quái đản này rất có thể phía sau còn có thâm ý.
Càng nghĩ, chỉ có Tang Thi đảo.
Thế nhưng, những thân tộc kia đã biến thành những cái xác không hồn, cứu đi cũng không có ý nghĩa.
Nếu có người muốn cứu, cũng không thể gây nên chú ý ở chỗ này, nếu như muốn cứu, cũng không thểchờ tới bây giờ.
Nhưng không biết vì sao, hắn chính là có một loại dự cảm không nói được.
Dương Duy nói:
- Ta đi qua nhìn một chút?
- Ta đi cùng phụ thân hỏi chìa khoá, ngươi tự mình dẫn người đến nhìn. Thuận tiện...
Dương Thiên Hữu làm tư thế cắt cổ, đều đã hơn bốn năm, không cần thiết phải giữ lại nữa.
Dương Duy liếc mắt nhìn Lôi Tú ở trong góc phòng, bỗng nhiên cười nói:
- Không hưởng thụ một chút? Nàng chính là nữ tử của Dương Biện.
- Chuyện nam nữ quá dung tục, Dương Thiên Hữu ta có chí tại Thiên Khải chiến trường. Huống chi... chỉ là dã thú mà thôi! Buồn nôn!
Dương Thiên Hữu rời phòng, ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn Lôi Tú.
- Ta ngược lại thật ra cũng rất có hứng thú.
Dương Duy nói thầm, lộ ra vệt tham lam.