Tầng mây vô cùng khổng lồ, giống như là đại dương mênh mông chập trùng, lại như dãy núi liên miên, ầm ầm dậy sóng.
Khương Phàm xông vào không lâu, con Thanh Xà kia đã đuổi tới nơi này, cũng theo sát xông vào hoang dã, du tẩu giữa đám đá vụn, tìm kiếm mục tiêu tầng mây.
- Toái Thạch lĩnh ở đâu? Hoang mạc lớn như vậy sao? Chẳng lẽ dưới mặt đất có thứ gì đặc biệt sao, tính sao đây, bên trên ngay cả cọng cỏ đều không có. Cũng không nhìn thấy có Yêu thú gì. Trên trời giống như cũng không có linh điểu.
Khương Phàm bay lên trong mây mù, cảm giác là lạ.
Trên trời dưới đất, đều âm u đầy tử khí.
Hoang vu, tĩnh mịch.
Khương Phàm đang cảm thấy kỳ quái, đột nhiên mây mù phía trước cuồn cuộn, vết nứt tinh mịn nhanh chóng lan tràn, quét sạch mấy ngàn thước.
- A a a...
Tiếng thét đầy quái dị, kêu rên thê lương, quanh quẩn trong cái khe, để cho người ta rùng mình.
Khương Phàm kinh hồn né tránh, một vết nứt vẫn lan tràn đi qua từ trước mặt hắn.
Ánh mắt đang chạm đến vết nứt, một khắc này, hắn thấy được bóng tối vô tận, thấy được vong hồn giãy dụa, còn giống như có vong hồn đang vặn vẹo mong rằng về phía nơi này, cùng đụng phải ánh mắt của hắn.
Vết nứt xuất hiện rất đột nhiên, cũng biến mất rất sạch sẽ.
Đảo mắt liền không còn vết tích đâu nữa.
Nhưng đây không phải kết thúc, mà chỉ là bắt đầu.
Nhận ảnh hưởng của vết nứt này, trong chớp mắt, mây mù mênh mông vô tận toàn diện bạo động, quét sạch mấy trăm dặm, giống như cả mảnh trời đều bị 'Cự lang' bao phủ.
Lít nha lít nhít vết nứt giống như là lôi đình vô biên, xé rách mây mù, trải rộng giữa trời.
- A a a a...
Những tiếng thét thê lương chói tai, quỷ tiếng nói tà ác, vang vọng đất trời.
Phạm vi khổng lồ mang đến thanh thế kinh khủng. Phảng phất cả phiến thiên địa cùng Cửu U thâm không hung hăng đánh tới cùng một chỗ.
Số lượng lớn vết nứt thậm chí còn phá tan mây mù, kéo dài đến hoang mạc, mang đến tử khí tà ác thảm liệt.
Khương Phàm nhanh chóng né tránh, nhưng vẫn bị số lượng lớn vết nứt trùng kích thân thể, suýt chút nữa kéo hắn đi vào trong.
Ầm ầm...
Không trung cuồn cuộn mây mù, hoang dã bao phủ ở bên trong tử khí âm trầm.
- Nơi này...
Khương Phàm chật vật chạy ra khỏi mây mù, rơi xuống bên trong hoang mạc.
Mặc dù rất mạo hiểm, nhưng lại làm cho hắn cảm nhận được hưng phấn.
Nơi này lại có vết nứt lớn như vậy, chẳng phải là lại càng dễ bay ra Thiên Kết Tuế Nguyệt Hoa sao?
- Chính là chỗ này!
Khương Phàm duy trì Chu Tước Yêu Thể, xoay quanh giữa mây mù cùng hoang mạc, khẩn trương chờ đợi vết nứt xuất hiện lần nữa.
Sau ba giờ, bầu trời xa xa lại xuất hiện vết nứt, kéo ra mấy ngàn mét, ngay sau đó là phản ứng dây chuyền, mây mù vô biên sôi trào toàn diện, dày đặc vết nứt giống như là lôi đình, bao phủ cả phiến thiên địa.
Hoang mạc hoang vu bị tử khí bao phủ, sát khí oán niệm vô tận cuồn cuộn như thủy triều.
Khương Phàm mạo hiểm tránh né, liều mạng chạy trốn, chật vật không chịu nổi, tuy nhiên con mắt sắc bén lại sáng tỏ, cố gắng tìm kiếm vết tích Thiên Kết Tuế Nguyệt Hoa.
Bởi vì phạm vi hoang mạc quá lớn, đành phải tung hoành vài trăm dặm, Khương Phàm không thể không du đãng khắp nơi, cố gắng đụng vận khí.
- Giữ vững cảnh giác, không được bị vết nứt kéo đi.
Đan Hoàng nhắc nhở Khương Phàm, nhưng không bảo hắn rời khỏi nơi nguy hiểm này.
Nếu quả thật muốn tìm vận may, không thể nghi ngờ được, mảnh hoang dã này chính là địa điểm tốt nhất.
…
- Thanh Xà của ta chết rồi!
Thi Văn Kiệt cưỡi Kim Cương Anh Vũ đuổi tới biên giới hoang dã, nhìn qua mãnh đất trời hoang vu tĩnh mịch, sắc mặt nghiêm túc lên.
- Khương Phàm tiến vào hoang dã?
Nụ cười hưng phấn trên mặt bọn người Hứa Đan dần dần đọng lại, nơi này là một trong những cấm địa của Luân Hồi bí cảnh, cũng là nơi cùng Cửu U thâm không va chạm nhất tấp nập nhất, mỗi ngày vết nứt lan tràn nhiều nhất có thể đạt tới mười lần, có đôi khi sẽ còn dẫn phát càng những trận bạo động to lớn kinh khủng, vết nứt tráng kiện, ngàn vạn vong hồn giáng lâm.
- Hắn hẳn là đã tiến vào.
Thi Văn Kiệt không cảm nhận được Thanh Xà của hắn tồn tại, rất có thể là sau khi đã truy đuổi theo vào hoang dã đã bị vết nứt cuốn vào thâm không.
- Đuổi theo không?
Hứa Như Lai càng tin tưởng vững chắc phán đoán của mình.
Khương Phàm vào Luân Hồi bí cảnh rất có thể là tìm kiếm một vài thứ có liên quan đến luân hồi sinh tử, nếu không hắn không thể nào liều chết xâm nhập hoang mạc được.
Hứa Đan nhìn mây mù đột nhiên sôi trào trong hoang mạc, sóng cả mãnh liệt, vết nứt lan tràn, vô cùng tráng quan cũng vô cùng khủng bố.
Đi vào nơi này vây bắt chính là liều mạng, mà hoang dã bằng phẳng, mênh mông, bọn hắn hành động với quy mô lớn, rất dễ dàng kinh động tới Khương Phàm, Khương Phàm liền sẽ có đầy đủ thời gian đi chuẩn bị pháp trận hoặc là vũ khí của hắn.
Lãnh Tuyền nói:
- Đề nghị của ta là chúng ta nên chờ một chút. Hoang dã nguy hiểm, lúc nào cũng có thể mất mạng, Khương Phàm không thể nào vĩnh viễn đợi ở trong đó được. Nếu như trong thời gian dài không ra, nói rõ có thể là hắn vĩnh viễn không ra được.
Giọng Hứa Tòng Nhiên khàn khàn:
- Nếu như hắn đi ra thì sẽ đi ra từ chỗ nào? Hoang dã rộng mấy trăm dặm, chúng ta vây ở đâu! Nếu như bỏ lỡ, Khương Phàm tựa như cá bơi vào biển, tiến vào vạn dặm rừng rậm, còn muốn tìm hắn thì thật sự rất khó khăn.
Hứa Đan nhìn về phía Thi Văn Kiệt ở bên trên Kim Cương Anh Vũ:
- Ngươi cho toàn bộ của Yêu thú tràn ra đi, tận khả năng ở cùng Khương Phàm, chỉ cần cuối cùng có thể vây quanh hắn, ta có thể đưa ngươi một lần cơ duyên.
- Cơ duyên gì?
- Tử Lân Cự Lang bán huyết trở lên!
- Cái gì?
Đám người Hứa Như Lai đồng loạt nhìn về phía Hứa Đan, Tử Lân Cự Lang là thú nhà chuyên môn của Chí Tôn Kim Thành bọn hắn, đã thành tiêu chí của bọn hắn.
Tử Lân Cự Lang bình thường nhất sau khi thành niên đều có thể so với Linh Nguyên cảnh, đạt tới bán huyết tương đương với Thánh phẩm.