Đông Hoàng Như Ảnh buông chén trà xuống, nhìn mắt Khương Phàm:
- Nghị công tử, chúng ta không ngại dùng 'Tin tức' đổi 'Tin tức' chứ. Ngươi nói rõ sự thật liên quan giữa ngươi cùng Kiều gia, ta cam đoan Thiên Cung vĩnh viễn giữ bí mật của ngươi.
- Thay điều kiện.
- Ta chỉ muốn tin tức!
- Như Ảnh cô nương có đam mê nhìn trộm bí mật đời tư người khác?
- Ta đối với người khác không hứng thú, ta chỉ có hứng thú đối với Nghị công tử.
- Vinh hạnh vinh hạnh...
- Trao đổi không?
- Ta dùng bí mật mới của ta, đổi lấy ngươi đến giữ bí mật cũ của ta. Sau đó ngươi lại biết bí mật mới của ta, ta lại còn cần dùng những vật khác của ta đến trao đổi. Như Ảnh cô nương, cô là đang tính kế ta sao?
- Như Ảnh để lại cho Nghị công tử ấn tượng như vậy? Như Ảnh ở Thiên Cung này đã hai mươi năm, còn chưa từng...
- Cô nương cũng đã hai mươi rồi?
Khương Phàm nói xong, ho nhẹ hai tiếng, mau ngậm miệng.
Hai mươi?
Còn 'Đã'?
Đông Hoàng Như Ảnh ngưng nghẹn im lặng, hai mươi xuân xanh, chính là tuổi tác thanh xuân tươi đẹp, làm sao từ trong miệng gia hỏa này phun ra đột nhiên có cảm giác già cả hoang đường như vậy chứ.
- Như Ảnh cô nương, ta còn có chuyện khác phải xử lý. Cô nương cứ trực tiếp ra điều kiện, chúng ta làm giao dịch tốt, hai bên đều có lực lượng, như thế nào??
- Ta chỉ muốn biết, liên quan giữa ngươi cùng Kiều gia.
- Như Ảnh cô nương, cô nhất định phải chấp nhất như thế sao?
Đông Hoàng Như Ảnh cười không nói nhìn Khương Phàm.
Khương Phàm trầm mặc, cũng nhìn Đông Hoàng Như Ảnh.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, đều trầm mặc không nói.
Một người đang chờ đợi, một kẻ đang suy nghĩ.
Sâu trong mê vụ, Đông Hoàng Như Yên lại đang sốt ruột, cũng chờ rất bất đắc dĩ.
Còn có thể được hay không đây, lại nhìn nhau như vậy, hai ngươi muốn nhìn ra tình cảm sao.
Khương Phàm chần chờ nói:
- Làm sao ta có thể tin tưởng cô có thể giữ được bí mật thay ta?
- Thiên Cung thuộc về Cửu Thiên Thần Giáo, gia phụ lại là cung chủ Thiên Cung. Xin nói câu khả năng Nghị công tử không quá nguyện ý nghe, chúng ta tôn quý lại kiêu ngạo, phần tôn quý này không giống với các đại gia tộc, chúng ta là tôn quý từ phẩm chất cùng huyết mạch, chúng ta tự ái lại tự trọng. Nếu ta đã ra cam đoan liền sẽ thủ vững. Chỉ cần Nghị công tử không đồng ý, ta cam đoan Thiên Cung tuyệt đối không truyền ra ngoài phương bắc bất cứ tin tức gì của ngươi.
- Nhưng, ngươi cần an tĩnh tầm năm ba tháng, đừng lại náo ra sự kiện oanh động gì, để tránh kích thích các tộc phương bắc điều tra ngươi, nhất là thánh địa phương bắc. Bọn họ cũng đều biết sự kiện Tây Bộ, chỉ là tạm thời không mẫn cảm với tên của ngươi, nếu như ngươi khăng khăng làm lớn chuyện tại Cổ Hoa, bọn hắn ở nơi đó khẳng định sẽ một lần nữa chú ý tới ngươi, cũng triển khai điều tra, tự nhiên sẽ tra được thân phận thật sự của ngươi.
- Đến lúc đó, rất có thể thánh địa phương bắc sẽ cưỡng ép bắt ngươi, chuyển giao cho thánh địa Trung Ương. Rất có thể thánh địa Trung Ương sẽ lại lấy danh nghĩa thánh địa, trực tiếp xử tử ngươi, dùng cái này trừng trị ngươi đã nhúng tay vào hoàng tộc.
- Kiều gia sẽ không làm lớn chuyện Thanh Bình uyển, sau đó ta cũng sẽ rời khỏi mấy tháng. Còn cô nói ta cùng Kiều gia liên quan...
Khương Phàm vẫn rất do dự, đương nhiên, làm như vậy đơn thuần là cố ý.
Đông Hoàng Như Ảnh nhìn con mắt lấp lóe của Khương Phàm, chờ đợi câu trả lời của hắn.
Khương Phàm than khẽ, nói:
- Ngươi hẳn đã điều tra kỹ càng qua tình huống ta tiến vào hoàng thành. Lúc ấy chỉ muốn tùy tiện nhìn một chút. Nhưng con hồ ly kia của ta, nó đến từ Vĩnh Hằng Thánh Sơn, ngoài ý muốn đã giết chết Đường Tư Minh của Đường gia. Lúc đầu ta cũng không để ý, kết quả hỏi qua tình huống, hiểu rõ cửu đại gia tộc Cổ Hoa, hiểu rõ thân phận Đường Tư Minh, cảm giác nếu như bỏ mặc không quan tâm, có khả năng Kiều Vi Nhi sẽ chết.
- Khương Phàm ta mặc dù không phải người tốt lành gì, nhưng cũng không phải hỗn đản, ta không thể nào bởi vì sủng vật của ta phạm sai, để một vị tiểu cô nương mất mạng. Cho nên ta liền đi qua, muốn để mọi trách nhiệm đều nắm vào trên người của ta, sau đó đại náo một trận, thừa cơ chạy trốn. Kết quả, ta lại gặp Phượng Bảo Nam ở Kiều gia. Thân phận Phượng Bảo Nam, cô biết không?
- Ta biết hắn là đến từ Nam Bộ, cụ thể không quá rõ ràng.
Đông Hoàng Như Ảnh thật đúng là không chú ý qua tình huống cụ thể của Phượng Bảo Nam, chỉ là tùy tiện biết một chút. Dù sao hắn cũng chỉ là Càn Nguyên thánh văn, không đáng để nàng sử dụng nhân tình đổi tư liệu với Thiên Cung Nam Bộ.
- Hắn là công tử Phượng thành trong Hoang Mãng nguyên do Ly Hỏa thánh địa khống chế...
Khương Phàm chần chờ liên tục, giọng hơi trầm xuống:
- Ta hại chết tỷ tỷ của hắn, người thân nhất của hắn.
Khuôn mặt Đông Hoàng Như Ảnh có chút động, kinh ngạc nhìn Khương Phàm.
Khương Phàm bây giờ nhắc đến chuyện đó, trong lòng vẫn rất khó chịu.
Sự kiện lần này ở Kiều gia lại suýt chút nữa hại chết Phượng Bảo Nam, Khương Phàm thậm chí còn có cảm giác hoang đường rằng hắn tương khắc số mệnh với Phượng Bảo Nam.
- Ta hại chết tỷ tỷ của hắn, lại hại Phượng thành, Phượng Bảo Nam có nhà nhưng không thể trở về, chỉ có thể lưu vong phương bắc. Ta nghe nói, thời điểm hắn đang gặp nguy hiểm thì gặp phải Kiều Linh Vận, tại thời khắc mấu chốt Kiều Linh Vận cứu được hắn. Đây cũng là trời xui đất khiến.
- Ta thật sự cảm thấy đã nợ Phượng Bảo Nam rất nhiều, trước đó có nói qua thiếu hắn một cái mạng, mà Kiều Linh Vận lại cứu mệnh của hắn, ta lại suýt chút nữa hại Kiều Vi Nhi. Cho nên các nhân tố lộn xộn lên, lại có Phượng Bảo Nam cực lực mời, ta quyết định gia nhập Kiều gia, thay Kiều gia đề chấn khí thế.
- Các ngươi có khả năng cảm giác ta làm việc quá cường thế, nhưng đây chính là tính cách của ta, chịu không nổi uất ức, càng không quen xoay người. Lại nói cũng không phải ta quá phận cường thế, là các công tử tiểu thư Cổ Hoa cường thế không sửa đổi được, không nhìn nổi người khác cường thế.
- Còn có, thời gian của ta có hạn, không thể nào cứ một mực ở lại nơi này, cho nên chỉ có thể dùng chút thủ đoạn đặc thù lại cường thế, mau chóng đề chấn khí thế Kiều gia.
- Về phần vì sao Kiều gia càng ngày càng thân cận với ta, đương nhiên là bởi vì ta là Chí Tôn thánh văn, còn có chính là...
Khương Phàm lại trầm mặc lần nữa, chần chờ thật lâu.
Trong sương mù, Đông Hoàng Như Yên vừa sốt ruột lại cảm thấy kỳ quái, rốt cuộc là bí mật gì, để Khương Phàm cứ phải liên tục dừng lại.