Mục Tuấn Sâm vẫn còn nhìn tôi, ươn ướt đáng thương mong chờ. Rốt cuộc tôi cũng hiểu ra điều gì trong ánh mắt hắn.
Vô cùng thâm tình.
Tôi với hắn nhìn nhau một hồi.
Sau đó.
Nổi da gà khắp người.
"Tôi... Tôi không được... À không phải, không phải không được, là không thể. Tôi không thể làm bạn gái của anh." Tôi trung thực nói. "Anh thích nhân viên massage sao? Trung tâm chúng tôi còn nhiều chị nhân viên đẹp lắm. Chị thu ngân ở quầy lễ tân cũng đẹp, chị tiếp khách cũng dễ thương. Thực ra, thực ra thì quản lí cũng khá xinh, mặc dù hơi mập mạp một chút, nhưng mập mạp đáng yêu mà..."
"Họ dễ thương hay không chẳng liên quan gì đến tôi!" Hắn đột nhiên cao giọng, còn trừng mắt hung dữ như ăn cướp, tiếc là không dọa tôi sợ được đâu.
Không liên quan thì không liên quan, làm gì lớn tiếng dữ vậy? Muốn điếc tai luôn.
"Tôi chỉ thấy mình em dễ thương thôi..." Giống như đi tàu lượn siêu tốc, giọng nói hắn trầm xuống, sắc mặt thoắt cái thay đổi, đáng thương nhìn tôi, như kiểu tôi đã bắt nạt hắn, hai mắt đỏ hoe.
"Em Sáu, chúng ta đã quen nhau lâu như vậy rồi, em không có chút động lòng nào với tôi sao? Tôi là hot boy của trường, vừa cao vừa ưu tú, cũng chẳng phải là một thằng nghèo khổ. Có phải em ghét tôi?"
Động lòng cái quần què á, đàn ông con trai với nhau ai cần biết hắn đẹp trai, nhiều tiền như nào, cũng có ích gì đâu. Trừ khi Mục Tuấn Sâm hắn có thể mọc ra 2 bộ ngực khủng, thì tôi còn bằng lòng cân nhắc một chút.
"Chúng ta không thích hợp..." Tôi chỉ có thể nói như vậy.
"Sao lại không thích hợp?" Mục Tuấn Sâm không chịu buông tha mà: "Hay là em cho rằng tôi chưa đủ trưởng thành? Tôi..."
Hắn nắm lấy tay tôi, đứng thẳng dậy, tiến lại gần hơn, trên khuôn mặt có vẻ thần bí xen lẫn chút ngượng ngùng: "Mặc dù tôi mới tròn 18 tuổi, nhưng mà... về mọi phương diện... đều đã trưởng thành rồi. Có lẽ em không để ý đến điều này... Ý tôi là... Tôi là người đàn ông trưởng thành lại đáng tin cậy, tôi còn có cơ bụng, em cũng nhìn thấy rồi..."
Người đàn ông hoàn hảo à?
Tôi vẫn còn là thiếu niên mà.
Có cơ bụng thì ghê gớm lắm hở? Tôi chẳng qua không muốn tập thôi, mấy cái đó ai luyện lại không được? Có gì đắc ý đâu mà miệng hắn cả ngày cứ khoe khoang bla bla bla.
"Bây giờ tôi không muốn yêu đương.
Tôi rụt tay về, nhưng mà rút không ra.
"Bây giờ em không muốn yêu đương, vậy em muốn làm gì? 16, 17 tuổi là độ tuổi thích hợp để yêu rồi... Sau năm, sáu năm sau liền có thể kết hôn và sinh hai đứa. Con trai giống tôi, còn con gái... giống em."
Hắn vừa nói, vừa đến gần, càng nói, tay hắn càng siết chặt hơn, dùng lực một chút kéo tôi về phía hắn.
Đôi mắt nhìn tôi chằm chằm như muốn ăn thịt người.
"Tôi không muốn, tôi phải đi làm kiếm tiền, không, không có thời gian yêu đương, anh buông tôi ra!"
Tôi đột ngột đứng lên, thô giọng nói, khó khăn dùng sức rút tay về, vừa nhìn thấy, tay đã bị hắn siết đến đỏ lên.
"Xin lỗi, xin lỗi, em Sáu, tôi quá tay rồi, em có đau không? Để tôi xem." Hắn lại đến nắm tay tôi.
"Đau! Đau gần chết!" Tôi thật sự phát cáu, giấu tay sau lưng. "Tôi bảo không nói chuyện thì không nói chuyện, anh làm gì thế. Tôi, tôi và anh không được, hiểu không? Là không nói được đó... anh hai ơi!"
"Sao lại nói không được? Chỗ nào không được?" Hắn không ngừng truy hỏi cho ra lẽ.
Chỗ nào cũng không được hết, hai con chim bên dưới không nói được, hai cái cỡ A ở trên cũng được tích sự gì đâu.
Đồng tính đó ba.
"Dù sao thì cũng không nói được, sau khi nói xong, anh nhất định sẽ hối hận, hiểu không? Đừng nói việc này nữa, làm bài tập đi. Nếu không làm thì nằm sấp xuống cho tôi mát xa."
"Hối hận gì chứ? Tôi thích em như vậy thì có gì phải hối hận? Em Sáu, em nhìn mặt tôi đi, em thấy gì không?"
Hai mắt hắn sâu sắc như đinh đóng cột nhìn tôi, thâm tình như biển, ông đây sắp cảm động rồi...
Tôi: "Thấy khóe mắt anh có miếng ghèn."
Mục Tuấn Sâm sửng sốt, vội vàng tưởng thật nên lấy ngón tay dụi dụi mắt.
"Sao, sao tôi không thấy... Tôi lau sạch chưa?" Hắn hỏi tôi.
Tôi mặt không biểu cảm: "Gạt anh thôi, không có ghèn đâu."
Mục Tuấn Sâm: "......"
"Em gái nghịch ngợm, thật sự vừa nghịch vừa đáng yêu..." Tật xấu của hắn lại tái phát, lại muốn nắm tay tôi.
"Đừng chạm vào tay tôi!" Tôi quát hắn, giọng nói có chút thô bạo, chỉ có thể cố hết sức dùng từ như con gái.
Tôi đi vòng qua bên kia ghế mát xa.
"Được rồi, được rồi, tôi không chạm." Hắn giơ hai tay lên, ủ rũ nói: "Em, em ghét tối đến vậy sao?"
Câu hỏi, định mệnh, sắp, đến.
Nếu nói ghét, sau này hắn ta không tới nữa, vậy thu nhập 150 tệ mỗi ngày của tôi sẽ không có...
Tiền thuộc về Lộ Hoài ông, quyết không cho nó lọt qua kẽ tay chạy đi!
Tôi: "Làm gì có, sao tôi lại ghét anh được. Anh vừa đẹp trai vừa ngầu, người thì ngốc tiền lại nhiều... À không, là đẹp người đẹp nết. Tôi không ghét anh chút nào đâu anh Tuấn Sâm."
Ọe ọe ọe ọe ọe.
Dạ dày của tôi quặn thắt, kêu lên: "Chủ nhân, tôi muốn nôn, tôi muốn nôn, giúp tôi với...!"
Mục Tuấn Sâm mặt không biểu tình: "Em Sáu, lúc nói chuyện có lẽ nên soi gương đi, trông bộ dạng em qua loa quá rõ ràng."
Đã bị vạch trần, vừa nhanh vừa chuẩn đến tàn nhẫn.
Mục Tuấn Sâm, đồ lừa đảo! Hắn thực chất chả thích tôi chút nào ý! Nếu mà thích thì sẽ không nhẫn tâm vạch trần tôi như vậy!
"Có điều..." Vẻ mặt của Mục Tuấn Sâm đột nhiên nghiêm túc trở lại, tâm trạng buồn bã nhưng kiên định nhìn tôi. "Cho dù em không thích tôi, thì ít nhất tôi vẫn có quyền theo đuổi em."
"Tôi muốn theo đuổi em đấy!" Hắn nói.
Tôi không nói nên lời, ánh mắt hắn như hai cái dùi cứa vào tim tôi, đau âm ỉ.
Chỉ là cùng giới tính, vì không có được cảm tình mà một mực cố chấp, si tình như vậy với một thằng con trai khác.
Quá đáng thương.
Hắn thích tôi nhiều thế hử?
Tôi hơi xao động, trong lòng dâng trào một mớ xúc động.
Không muốn lừa dối hắn.
Muốn vén váy lên để hắn yên.