Nàng ngây ngốc nhìn người ,tựa như thực, tựa như ảo trước mặt.
"Ngươi là ai?"
Người nọ dường như cho rằng ý thức của nàng không rõ ràng, thoải mái ngồi xuống mép giường.
Nàng trơ mắt nhìn người này lấy một chiếc khăn hơi ẩm lau mồ hôi trên trán mình. Nàng cảm thấy trán có một trận mát lạnh, làm ý thức vô cùng rõ ràng.
Khuôn mặt của người này.
Thoạt nhìn, quả thực cực kỳ giống với Hạ Vân Bức, nói chính xác hơn thì là giống với mặt của Hứa Hàn Ngọc. Nhưng đáng tiếc cũng chỉ là rất giống. Nàng nhìn lại lần nữa, khuôn mặt trước mặt này giống bốn phần, sáu phần không giống.
Nàng chưa bao giờ nhìn thấy người này, nhất là ở Hạ gia. Nàng cảnh giác nhìn chằm chằm, hai tay nắm chặt thành nắm đấm.
"Ngươi không nghe thấy ta nói sao?"
Không ngờ, người nam nhân này cười khẽ, nhìn nàng nhu nhu mà cười.
"Ngươi cho rằng ta là ai, thì chính là người đó, câu trả lời này tốt không?"
Tốt?
Nàng cau mày.
Nụ cười của người nam nhân này hàm chứa ý tứ, không biết nàng có nhìn nhầm không, nàng mơ hồ cảm thấy có chút giễu cợt.
Không biết do thuốc có tác dụng hay do mệt mỏi. Vốn dĩ nàng còn muốn hỏi thêm vài câu, lại cảm thấy mí mắt nặng trĩu, trong đầu không nghĩ ra được gì, cuối cùng nhịn không được mà chìm vào giấc ngủ sâu.
Khi nàng tỉnh dậy, nam nhân kia đã biến mất.
Nàng bỗng dưng bị bệnh mấy ngày nên quản gia đành phải thay nàng gặp Hạ quản sự xin nghỉ việc. Trong thời gian nàng dưỡng bệnh, nam tử trong mơ lại không ngừng xuất hiện.
Mỗi lần hắn xuất hiện, đều đến khi nàng không còn sức lực, lúc mơ lúc tỉnh.
Hắn lau mồ hôi, cho nàng uống thuốc rồi nhẹ nhàng khuyên nàng đi vào giấc ngủ.
Thật là một người dịu dàng và ân cần.
Nàng ở trong lòng cười lạnh.
Nếu là nàng của kiếp trước, có lẽ sẽ đã bị cảm động đến rơi nước mắt, thậm chí cam nguyện máu chảy đầu rơi cũng không chối từ.
Chỉ là, đáng tiếc.
Sau khi bị phản bội, thậm chí bị bắt vào tù như kẻ chết thay, chịu đựng những thứ không thể chịu đựng được trong tù, mà đầu sỏ gây tội lại ung dung ngoài vòng pháp luật, thậm chí không cảm kích nàng đã chịu tội thay, ngược lại còn trách tội nàng, cho rằng nàng xứng đáng bị như vậy, chính nhờ đoạn thời gian khuất nhục này, nàng đã đối bất luận kẻ nào cũng không dám tin tưởng.
Tin tưởng là gì?
Kể từ lúc Hứa Hàn Ngọc chết đi, nàng đã mất hoàn toàn thứ này.
Để đối phó với nam tử bí ẩn này, nàng phải tốn rất nhiều tinh thần để đề phòng, suy đoán ý định của hắn.
Giữa con người với nhau, căn bản không có lòng tốt như vậy, chỉ có vô sự hiến ân cần.
Thậm chí, khi chưa buồn ngủ, nàng cũng cố tình giả vờ bất tỉnh, nhân lúc hắn không để ý phun thuốc trong miệng vào cây phía sau.
Nàng rõ ràng vẫn ổn, nhưng hắn luôn dùng danh nghĩa thuốc bổ để bắt nàng uống, chẳng lẽ nhất định nàng phải làm theo ý hắn sao?
Càng ngày nàng càng tò mò về ý định của hắn.
Quản gia thấy trong thời gian dưỡng bệnh tinh thần của nàng mỗi ngày một xấu đi, trong lòng lo lắng hơn ai hết, nên đành phải xin phép quản sự Hạ gia cho nghỉ. Lần này nàng ước chừng đã dưỡng bệnh hơn một tháng.
Đại phu được quản sự Hạ phủ mời đến chỉ nói, do nàng suy nghĩ quá nhiều nên mới bệnh nặng.
Sau khi nghe lý do này, Tả Tấn Nguyên chỉ muốn bật cười, nhưng rồi phải nhịn.
Nàng đang tự hỏi liệu Tả Tấn Nguyên có phải hay không đã đụng đến bí mật nào đó của Hạ Vân Tự, hay là kẻ thù, hoặc tệ hơn, có một âm mưu trong đó?
Sau khi được sống lại, nàng không ngừng suy nghĩ về việc rời khỏi Hạ gia, tìm một nơi phù hợp với mình và sống yên tĩnh, mong muốn lớn nhất của nàng trong cuộc đời này là có thể chết một cách an bình và thanh thản. Chẳng lẽ một điều ước đơn giản như vậy lại không thể thành hiện thực?
Hai tháng sau, nam nhân kia cuối cùng cũng không đến nữa. Nàng cũng có thể rời khỏi giường.
Ngày hôm sau, nàng tiếp tục làm công việc ban đầu. Chẳng qua hôm nay, gia chủ Hạ gia, thiếp thất của Hạ tể tướng đương triều, chính phu Vân thị triệu kiến nàng.
Trên mặt nàng lo lắng không yên, trong lòng lại nghi ngờ.
"Tiểu nhân bái kiến chủ phu."
Nàng quỳ ở đó chờ thật lâu. Người bên kia bức màn chỉ quan sát nàng, không có ý định để nàng đứng dậy. Nàng đã lâu không quỳ, tuy rằng lần này không quỳ lâu, nhưng nàng vẫn có chút khó chịu do nằm trên giường suốt hai tháng.
Mồ hôi lạnh trên trán không ngừng rơi xuống thấm vào cổ áo. Nàng cắn chặt khớp hàm, nhịn xuống.
Lúc này, người sau bức màn cuối cùng cũng lên tiếng.
"Khá cứng đầu."
Đây là câu đầu tiên của Vân thị
Một lúc sau, hắn lại lên tiếng.
"Ngươi biết hôm nay ta gọi ngươi đến nói chuyện gì không?"
Nàng vội vàng lắc đầu, chân đều tê rần.
"Tiểu nhân không biết, xin chủ phu nói rõ."
Nàng lại cắn chặt môi. Tinh thần có chút hoảng hốt.
Nàng chợt nhớ ra tại sao trước đây nàng luôn không ngừng liều mạng mà tiến về phía trước, cố gắng đạt được vị trí cao nhất, tại sao nàng luôn chấp nhất với danh cùng lợi.
Nếu không có ngân lượng, ngay cả một con chó cũng không chào đón ngươi.
Không có quyền, đừng mong có người coi trọng mình, cả đời này chỉ có thể làm nô.
Nếu không phải vì sự kém cỏi của nàng, người phụ thân cả đời không coi trọng danh lợi của nàng đã không chết. Vì sự kém cỏi của nàng, phụ thân nàng chỉ có thể nịnh nọt người nữ nhân mà hắn chán ghét nhất, đem tự tôn mà hắn tự hào vứt sau đầu.
Nếu không phải nàng vô năng, người đó đã không chết một cách thương tâm như vậy, đến chết vẫn không được chôn cất. Sự kém cỏi của nàng đã làm Hứa Hàn Ngọc chết thảm.
Nếu nàng có quyền lực tối cao, người quỳ ở đây hôm nay nhất định không phải nàng!
Chính vì nàng vĩnh viễn sẽ không bao giờ có thể trở thành một người quyền lực, nên nàng muốn trốn tránh, nói muốn an tĩnh mà chết già.
"Đứng lên đi."
Chờ đợi nửa ngày, người phía sau rèm rốt cuộc kêu nàng đứng lên.
Nàng từ dưới đất loạng choạng đứng dậy, gần như không đứng vững, đầu gối tê dại khiến nàng suýt nữa ngã xuống.
Người phía sau bức màn nhìn thấy, không khỏi bật cười.
"Thân thể yếu như vậy? Về sau phải chú ý hơn."
"Dạ"
Nàng quỳ ở đây nửa ngày, Vân thị cũng không nói có chuyện gì, liền bảo nàng đi ra ngoài.
Nàng vâng rồi lui xuống.
Nàng nghĩ rằng sự việc đã tạm thời kết thúc.
Nàng lê lết một cái chân tàn và tiếp tục ở Hạ phủ lì lợm la liếm mà sống sót.
Không ngờ 5 ngày sau, nàng được quản gia thông báo rằng nàng sắp trở thành thê chủ ở rể của Thập công tử Hạ phủ Hạ Vân Hoàn, làm con dâu tới cửa của Tể tướng Hạ gia.
"Hỉ sự" lớn rơi xuống đầu Tả Tấn Nguyên, hầu gái trên dưới toàn phủ đều hâm mộ, ghen ghét với người què như nàng. Chỉ có quản gia là lo lắng cho nàng.
"Tiểu thư, chuyện này làm sao cho phải đây?"
Mặc dù Tả Tấn Nguyên chưa có hôn phu, nhưng mà Thập công tử Hạ phủ thì tuyệt đối không thể.
Tả Tấn Nguyên cũng ngạc nhiên vì chuyện này. Nàng hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra?
Nhắc đến Hạ Vân Hoàn, Tả Tấn Nguyên cũng đã từng nghe nói qua, chưa bao giờ nhìn thấy Hạ công tử ở Hạ phủ. Hắn hành tung bí ẩn, cũng là đối tượng bàn tán của hạ nhân ở Hạ phủ.
Nhiều người nói rằng, Hạ Vân Hoàn không biết xấu hổ, suốt ngày ở bên cạnh Tam hoàng nữ, hiện đang là người thứ hai ứng tuyển cho ngai vàng, trai đơn gái chiếc nhất định đã có chuyện phát sinh, đây không phải việc mà một nam tử đứng đắn nên làm.
Tả quản gia nói với nàng rằng Thập công tử cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, hắn và thiếp thất của Hạ tể tướng cũng là người mà Tả Tấn Nguyên từng thích Hạ Vân Tự là bạn tốt. Trước khi Hạ Vân Tự kết hôn, Hạ Vân Hoàn đã quen biết Hạ Vân Tự, hai người tình cảm rất sâu. Hắn cùng Hạ Vân Tự là cá mè một lứa, trăm triệu không thể cùng người này thành thân, huống chi còn muốn ở rể, quả thực là nhục nhã, liên quan đến mặt mũi nữ tử.
Mọi người đều nói, các công tử của Hạ gia đều có tư chất phi phàm, chẳng hạn như Hạ Vân Bức nổi bật về văn chương, thậm chí còn có vũ kỹ đáng kinh ngạc, còn có Hạ Vân Hoàn, người có quan hệ mật thiết với Tam hoàng nữ. Hạ Vân Hoàn văn chương cũng không tồi, nhưng điều nổi bật nhất của hắn là dung mạo khuynh nước khuynh thành, cùng với Bảo Lan hoàng tử được sủng ái nhất của đương kim Thánh thượng và con trai của hữu thị lang Nam Xương, cả 3 được xưng là tam đại mỹ nam tử thủ thành quốc.
Dù không muốn có một vị hôn phu mỹ mạo bất phàm như vậy, nhưng bây giờ nàng cũng không thể từ chối được. Đắc tội Hạ Tể tướng, về sau muốn dựa vào để tồn tại là vô cùng khó khăn.
Ngược lại, nếu ...
Tả Tấn Nguyên nghĩ đến chỗ tốt sau khi ở rể, hoàn toàn có thể tưởng tượng được, nàng chắc chắn sẽ có quyền thế ngập trời.
Nghĩ đến đây, trong nội tâm của nàng bắt đầu đấu tranh.
Cuối cùng, nàng đã gật đầu, cam tâm tình nguyện mà trở thành thê chủ tới cửa của Hạ Vân Hoàn.
Nàng muốn quyền thế, nàng muốn đứng ở vị trí cao nhất, cảm giác mặc người xâu xé như vậy, nàng chịu đủ rồi!