Dấm Phu

Chương 18



Chỉ còn một tháng để sống trên cõi đời này, gần một tháng nay Tả Tấn Nguyên giống như bệnh nguy kịch, không thể dễ dàng cử động tay chân.

Tả Tấn Nguyên đã chuẩn bị chu đáo, một tháng trước đã sai người đi tìm thần y bí ẩn trong lời đồn bí mật nhập phủ.  

Muốn tìm được vị thần y này phải vất vả từ núi sâu tìm kiếm, thần y họ Phương, người Lạc Dương. Khi chân của Tả Tấn Nguyên bắt đầu không cử động được, lúc đêm muộn nhân lúc mọi người trong nhà đã ngủ, nàng vội vàng nhờ quản gia mời Phương thần y vào phủ. 

Ban đầu Phương thần y còn rất tức giận, nhưng khi nhìn thấy Tả Tấn Nguyên nằm trên giường, thậm chí còn không có sức để xuống đất, mới thu lại lửa giận, không tình nguyện bước đến chẩn bệnh cho nàng.

Phương thần y nhíu mày, Tả quản gia nhìn hắn đầy lo lắng. Chỉ có Tả Tấn Nguyên giống như không sao cả, trên mặt không có biểu cảm gì, chỉ nhẹ nhướng mắt nhìn về phía cửa sổ hơi mở trước giường.

Một lúc sau--

"Phương thần y, tình hình của chủ tử nhà ta thế nào rồi? Có thể trị liệu được không?"

Tả quản gia không chịu được sự trầm mặc, đành phải phá vỡ sự im lặng trong phòng trước.

Phương thần y cau mày, nâng cánh tay và đùi đã mất cảm giác của Tả Tấn Nguyên lên một lúc rồi lại bắt mạch cho nàng. Cuối cùng là lắc đầu.

"Mạch tượng của ngươi rất kỳ lạ. Tại hạ quan sát tay chân của ngươi, tựa hồ có hiện tượng trúng độc, nhưng xem mạch tượng lại thấy ngươi không trúng độc. Tại hạ vô dụng, xin mời cao minh khác đi."

Lời nói của Phương thần y, Tả Tấn Nguyên sớm đã đoán trước, nàng không cảm thấy kỳ lạ chút nào, khóe miệng hơi mỉm cười.

"Phương thần y, hình như ngươi đã hiểu lầm. Ta không mời ngươi đến chữa bệnh, ta chỉ muốn hỏi xem ngươi có loại thuốc nào có thể tạm thời khôi phục tay chân của ta trở lại bình thường không."

Chỉ cần thời hạn một tháng, sau tháng này, nàng ra sao cũng được.

Phương thần y sửng sốt, im lặng một lúc rồi mới chậm rãi nói.

"Có thuốc, nhưng tác dụng phụ rất mạnh, e rằng ngươi sẽ không chịu nổi."

Phương thần y ngước mắt lên nhìn Tả quản gia đang đứng bên cạnh. Tả Tấn Nguyên nhìn quản gia gật gật đầu.

"Quản gia, ngươi đi ra ngoài trước, chờ ta bảo ngươi hãy đi vào."

Nghe xong lời này, quản gia giãy giụa một chút, nhưng không thể không nghe theo, mở cửa đi ra ngoài.

"Tại hạ chỉ muốn hỏi một câu, người cũng biết... đại nạn của người sắp đến phải không?"

Lúc Tả quản gia đóng cửa lại, Phương thần y vội vàng nói, giọng điệu lo lắng cùng bất lực.

"Cái này ta rất rõ ràng."

Việc nàng sắp chết, nàng đương nhiên hiểu rõ hơn bất cứ ai, nhưng như vậy thì sao? Cho dù nàng luyến tiếc, thì ngày đó sớm muộn cũng sẽ đến.

Vào buổi sáng sớm, mặt trời hơi hơi ẩn hiện, Tả Tấn Nguyên liền thức giấc. Cả đêm nàng đều ngủ không thoải mái, cả người tê cứng.

Nàng vươn vai ngồi dậy, ngồi ở mép giường, đi giày rồi mặc quần áo.

Sau khi ăn mặc gọn gàng, Tả Tấn Nguyên mở cửa phòng.

Trong nhà sáng ngời, thời tiết thực sáng sủa, nàng chưa bao giờ cảm thấy thoải mái như vậy, cả người nhẹ nhàng, tay chân cử động tự nhiên.

Trong giây lát đã nàng từ cuối hành lang đi đến phòng của Hạ Vân Hoàn. Người hầu canh gác trước cửa phòng của Hạ Vân Hoàn vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy sự xuất hiện của nàng.

"Thiếu gia còn chưa tỉnh sao?"

Tả Tấn Nguyên hạ giọng, ánh mắt hơi nhướng lên, vẻ mặt ôn hòa, tâm trạng có vẻ rất vui vẻ.

Người hầu được hỏi thì sửng sốt, rồi đáp.

"Vâng. Thiếu gia vẫn chưa dậy."

Tả Tấn Nguyên nghe vậy, khóe miệng gợi lên, khẽ mỉm cười. Quay người bước sang phòng bên cạnh.

Người trong phòng bên cạnh là hài tử mới sinh của Tả Tấn Nguyên và Hạ Vân Hoàn. Lúc trước sau khi Hạ Vân Hoàn nổi nóng, hắn nhất quyết muốn ở riêng với hài tử. Lý do tại sao, Hạ Vân Hoàn đến chết cũng sẽ không nói, nhưng Tả Tấn Nguyên có thể hiểu được.

Hạ Vân Hoàn vẫn đang bệnh nặng,chàng lo lắng sẽ nhiễm bệnh cho tiểu gia hỏa này.

Tả Tấn Nguyên mở cửa phòng, tiểu gia hỏa vẫn đang ngủ ngon lành trong nôi.

Nàng vươn tay nhẹ nhàng nắm những ngón tay nhỏ bé mềm mại của con. Tiểu gia hỏa trong lúc ngủ thật sự rất an ổn, tay nhỏ vẫn nắm chặt lấy ngón tay nàng không buông ra.

Tả Tấn Nguyên không khỏi nở nụ cười, cúi đầu hôn nhẹ lên trán tiểu gia hỏa.

Ở trong phòng hài tử một lúc, Tả Tấn Nguyên mới đi qua bên cạnh đẩy cửa phòng của Hạ Vân Hoàn.

Nàng vào phòng mới phát hiện Hạ Vân Hoàn đã tỉnh, đang ngồi ở đó trợn tròn mắt, biểu tình hờ hững, yên lặng nhìn người vừa mới vào phòng.

"Làm sao vậy?"

Nàng nhịn không được lên tiếng hỏi, vẻ mặt nghi hoặc.  

Hạ Vân Hoàn vẫn không trả lời, cứ nhìn nàng chằm chằm.

Tả Tấn Nguyên thấy chàng như thế, nghĩ rằng hắn còn chưa tỉnh, bước tới định vén tấm màn cách giữa họ, nhưng Hạ Vân Hoàn đột nhiên đưa tay ra ngăn nàng lại.

"Nàng...... Trước không cần lại đây."  

"Có chuyện gì vậy?"

Nàng có vẻ khó hiểu, nhưng vẫn dừng lại.

Hạ Vân Hoàn vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, nhưng mày đẹp nhíu chặt, vẻ mặt thống khổ. Chàng ôm chăn bông, hai tay nắm chặt.

Một lúc sau, Tả Tấn Nguyên nghe thấy giọng nói từ trên giường truyền ra của Hạ Vân Hoàn.

"Nàng có thể đến đây."

Tả Tấn Nguyên lập tức đi đến bên giường.

"Chàng gặp ác mộng sao?"

Nàng lấy khăn tay ra lau mồ hôi lạnh trên mặt chàng. Rồi đứng dậy đem bộ quần áo treo trên bình phong mà người hầu đã đặt ở trên giường mặc vào cho hắn.

Hạ Vân Hoàn đột nhiên vươn tay nắm lấy tay nàng.

"Ta... mơ thấy nàng... không thấy."

Hạ Vân Hoàn gần như nghiến răng nghiến lợi nói từ "không thấy".

Lời này làm Tả Tấn Nguyên ngây ngẩn cả người. Nàng biết Hạ Vân Hoàn rất mẫn cảm, trực giác rất nhạy bén, nhất định là nàng đã vô tình để lộ điều gì khiến chàng bất an mới có thể ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó.

Nàng khẽ mỉm cười với chàng, cúi xuống ôm lấy người đang nhìn chằm chằm nàng, ôm lấy người đang sợ hãi vì không nhìn thấy nàng, gắt gao ôm vào trong ngực.

"Thực xin lỗi, làm chàng lo lắng. Chàng không được quên, ta sẽ không rời đi chàng, không phải chàng nói đã đem mạng của mình cho chàng sao?"

Sao nàng lại không biết xấu hổ mà rời khỏi chàng chứ?

"Đây là lời nàng nói. Ta tạm thời sẽ tin nàng."

Hạ Vân Hoàn lòng dạ rất sâu, tính tình đa nghi, muốn chàng nói ra lời này cũng không dễ. Tả Tấn Nguyên mở rộng khóe miệng tươi cười.

"Cảm ơn chàng đã tin tưởng ta."

Nhưng, thực xin lỗi, phỏng chừng sau này chàng vĩnh viễn sẽ không lại tin ta lần nữa.

Tả Tấn Nguyên thầm nói xin lỗi trong lòng.

Khi Hạ Vân Hoàn ngồi vào bàn dùng bữa, Tả Tấn Nguyên ngồi bên cạnh nhìn chàng, vừa ăn vừa nhìn, thỉnh thoảng gắp thức ăn vào bát chàng.

Hạ Vân Hoàn thỉnh thoảng lại trừng mắt nhìn Tả Tấn Nguyên vài lần, nguyên nhân là vì nàng cứ gắp những món mà chàng không thích cho chàng. Nhưng dù vậy, Hạ Vân Hoàn vẫn đem tất cả thức ăn nàng gắp ăn hết, không thừa một chút.

Sau khi ăn cơm xong, nàng đỡ Hạ Vân Hoàn đứng dậy, hai người chậm rãi đi dạo trong sân phơi nắng một lúc. Cũng không mang theo hài tử, bọn họ chỉ muốn tận hưởng khoảng thời gian chỉ thuộc về hai người.

Tả Tấn Nguyên chưa bao giờ cảm thấy bình yên đến thế. Đôi mắt nàng nhìn những cây đào đằng xa, suy nghĩ bay xa, rất xa.

Nàng nhớ lại những việc đời trước. Gần đây, thỉnh thoảng nàng sẽ nhớ lại những việc trước kia, những thứ về vinh hoa phú quý, về người đàn ông tên Hứa Hàn Ngọc, và về một nữ nhân phụ bạc lòng người. Nếu thời gian có thể quay lại lần nữa, nàng sẽ làm như thế nào? Nãng sẽ đối xử tốt với Hứa Hàn Ngọc sao?

Nàng cảm thấy thật buồn cười.

Nàng quá hiểu chính mình. Câu trả lời là không, nàng vẫn sẽ vì danh lợi mà từ bỏ Hứa Hàn Ngọc. Con người đều ích kỷ, nếu có thể một bước lên trời, là người đều sẽ muốn. Nhưng thứ gọi là tình yêu này thì quá mờ ảo, không thể chạm tới, có rất ít người sẽ vì nó phấn đấu quên mình, vứt bỏ danh lợi.

Nàng cúi đầu, đưa tay vuốt ve khuôn mặt tinh xảo của Hạ Vân Hoàn.

"Hạ Vân Hoàn, chàng thích ta sao?"

Hạ Vân Hoàn mỉm cười.

"Còn nàng thì sao?"

Nàng cũng cười nhẹ. Hạ Vân Hoàn thật là một chút thiệt cũng không chịu.

"Ta có thể chết vì chàng."

Đây là câu trả lời của nàng.

Hạ Vân Hoàn rất hài lòng với câu trả lời này, tươi cười xán lạn xinh đẹp đến cực điểm, khiến nàng không thể rời mắt, đắm chìm vào dung mạo tuyệt mỹ của hắn. Nàng khẽ cúi đầu hôn lên đôi môi đang dụ hoặc nàng.

Hạ Vân Hoàn không có kháng cự, cũng không đẩy nàng ra, tùy ý để nàng hôn mình. Chỉ là hai má của chàng chậm rãi ửng đỏ, tuấn mỹ xuất trần.

Thời tiết ngày một lạnh hơn, có những ngày tuyết rơi nhiều hơn nắng. Bệnh tình của Hạ Vân Hoàn dần dần tốt hơn, nhưng Tả Tấn Nguyên lại ngày một yếu đi, thuốc do Phương thần y kê đơn cũng dần trở nên vô dụng, sau khi uống quá nhiều thuốc, tay nàng không khỏi mà còn nặng hơn.

Mỗi đêm, Tả Tấn Nguyên đều mở mắt cho đến bình minh. Mặc dù bệnh tình của Hạ Vân Hoàn đã chuyển biến tốt đẹp, nhưng nàng và hắn vẫn tiếp tục phân phòng, chỉ có như vậy, tình trạng thân thể hiện tại của nàng mới không bị Hạ Vân Hoàn nhận thấy được. Mỗi đêm nàng đều sẽ đau đến cả người run rẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng.

"Ta không phải đã nói, thuốc này tác dụng phụ rất mạnh, không thể uống nhiều. Ngươi lại làm ngược lại, ngày nào cũng dùng, thuốc này sẽ biến thành độc dược."

Phương thần y nhìn nàng như thế này, cũng không có biện pháp nào. Tả quản gia chỉ có thể xiết chặt chiếc khăn tay, đưa vào miệng Tả Tấn Nguyên để ngăn nàng cắn vào lưỡi.

Phương đại phu bắt mạch cho nàng một lần nữa. Cuối cùng, chỉ có thể thở dài phất tay rời đi.

Từ sau đêm đó, Phương thần y không còn xuất hiện ở Hạ phủ nữa.

Tả quản gia nhìn thấy Tả Tấn Nguyên thống khổ đến cực điểm, liên tục lấy tay cầm máu, lo lắng như kiến bò trên nồi.

Tả Tấn Nguyên ngày càng thích ngủ, thời gian tỉnh táo ngày càng ngắn lại. Lúc cảm thấy tốt một chút, nàng sẽ cố gắng hết sức để mở mắt, lao lực dặn dò Tả quản gia.

"Quản gia, ngươi đối xử với ta không tệ... Nhưng ta chỉ có thể để cho ngươi người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, xin lỗi ngươi."

Tả quản gia mấy năm qua đã trải qua rất nhiều chuyện, đã sống hơn nửa đời người, cũng chưa từng thấy bà rơi nước mắt, hiện giờ nhìn thấy khuôn mặt xám như to tàn của Tả Tấn Nguyên, bà không nhịn được quay đầu đi, không đành lòng nhìn tiểu thư mà bà đã hầu hạ nhiều năm như vậy.

"Tiểu thư, ngươi không có lỗi với ta. Là ta có lỗi với liệt tổ liệt tông Tả gia."

"Tả quản gia... bảo chàng đến gặp ta đi."

Nàng đã lâu không gặp Hạ Vân Hoàn. Từ khi bị bệnh nặng, nàng đã xin Hàn Lâm Viện nghỉ một thời gian dài, nói muốn biên soạn một bộ sách quan trọng nên không thể ra khỏi cửa, cũng không có cách nào đến thăm Hạ Vân Hoàn.

Kể từ lúc bệnh tình của Hạ Vân Hoàn chuyển biến tốt đep, lại làm quân sư của Hạ tể tướng giống như trước, đối với việc của tân nữ hoàng vội tới vội lui, hơn nữa trước đó Tả Tấn Nguyên cũng đã nói với Hạ Vân Hoàn nàng muốn vùi đầu biên soạn thư tịch, không muốn bất luận kẻ nào tới quấy rầy, Hạ Vân Hoàn cũng không có tới đi tìm nàng.  

Lúc quản gia đi tới mời Hạ Vân Hoàn đến, Hạ Vân Hoàn liền nhận ra có gì đó không ổn. Chàng thấy vẻ mặt của Tả quản gia hiện lên vẻ bi thống, còn có chút sợ hãi  

"Có phải nàng đã xảy ra chuyện gì không?"

Tả quản gia không trả lời hắn, đôi mắt đỏ bừng.

Hạ Vân Hoàn thấy bà như thế này, ngay cả sức cầm quyển sách trên tay cũng không còn, quyển sách lập tức rơi xuống đất. Hạ Vân Hoàn hoang mang rối loạn đứng dậy, vừa đi vừa chạy về hướng phòng của Tả Tấn Nguyên.

Chàng vội vàng đi tới, lúc đi qua hành lang, trái tim đột nhiên đau nhói, đau đến mức chau mày, bước chân đột nhiên không vững, ngã thẳng xuống bậc đá băng giá.

"Thiếu gia!"

Tả quản gia vội vàng chạy tới giúp Hạ Vân Hoàn, nhưng chàng dường như không cảm thấy đau đớn, chật vậtđứng lên khỏi mặt đất, bàn tay bị một viên đá nhỏ cào xước cũng mặc kệ, lập tức đẩy cửa gỗ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv