Kiều Mạn Nhu bất ngờ bị Lương Bằng bế bổng chỉ có thể theo phản xạ câu lấy cổ hắn, cô ngơ ngác đến quên cả khóc.
Cả đoàn làm phim lúc này: “?”
La Mẫn Tuyên còn đang há mồm cho Tô Hữu Duy đút trái cây: “...”
Tô Hữu Duy cũng không quan tâm lắm, tầm mắt anh lơ đãng nhìn vào mấy người giơ điện thoại lên chụp hình. Anh cụp mắt, dùng một tay gõ nhanh lên di động ngay lập tức vài người áo đen từ đâu xuất hiện cướp lấy điện thoại của mấy người kia xóa hết ảnh chụp. Còn không quên nhìn họ đầy cảnh cáo.
Mà Kiều Mạn Nhu bấy giờ mới lấy lại tinh thần, mặt cô thoáng chốc đỏ bừng giẫy dụa trong lòng Lương Bằng: “Anh, anh mau thả tôi xuống!”
Lương Bằng nhận ra bản thân mình hơi mất kiểm soát nên nhanh chóng thả cô xuống còn ga lăng đỡ cô đứng vững. Hắn lo lắng lau nước mắt còn đọng trên gò má thiếu nữ: “Nói tôi biết, ai ức hiếp em?”
Kiều Mạn Nhu mất tự nhiên, trốn tránh ánh mắt của mọi người, cô lấp bấp đáp lời Lương Bằng: “Không, không có, vừa mới diễn xong chưa thoát vai thôi!” Chết tiệt, không hiểu vì sao dạo này cứ đứng trước mặt Lương Bằng cô lại bối rối, gặp quỷ rồi!
Lương Bằng thở phào, không bị ức hiếp là tốt rồi. Mắt giật một cái, hắn nhớ ra bó hoa còn trên tay mình nhưng bây giờ thì chẳng thấy đâu. Lương Bằng nhìn quanh tìm kiếm sau đó hắn nhìn thấy đại ca nhà mình đang đút trái cây cho chị dâu dưới mái che. Còn chị dâu thì cầm bó hoa mà hắn đánh rơi lắc qua lắc lại, ánh mắt hứng thú.
Lương Bằng: “...” Sao gặp hai vợ chồng chuyên gây rắc rối này ở đây?
Bạch Di Hòa - người đại diện của Kiều Mạn Nhu đứng một bên huých vào vai cô một cái: “Nhu Nhu à, người đàn ông theo đuổi cô hình như có tí quan hệ với hai vợ chồng chủ tịch Tô đấy. Cô nói xem, cô dẫm phải vận c.ứ.t chó gì mà lại dính dáng tới toàn người có máu mặt thế?”
Kiều Mạn Nhu: “...” Cô cũng rất muốn biết đó có được không?
Lương Bằng dùng vẻ mặt hớn hở đi tới trước mặt hai người Tô Hữu Duy và La Mẫn Tuyên còn không quên kéo theo Kiều Mạn Nhu.
Cả đoàn làm phim xôn xao không thôi, ngay cả Tạ Hoàng vốn không quan tâm chuyện đời tư của diễn viên cũng không tránh được chuyện hóng hớt.
Sợ là sau hôm nay, tiểu tổ tông của đoàn làm phim này là Kiều Mạn Nhu rồi.
Lương Bằng: “Ây dô, đại ca, chị dâu hôm nay rảnh rỗi ra ngoài chơi sao?”
Tô Hữu Duy tỉ mỉ lột vỏ nho ừm một tiếng.
La Mẫn Tuyên mờ ám nhìn hai người: “Anh cũng rảnh rỗi nhỉ, giờ làm cả nghề bảo kê cho diễn viên à?” Mà La Mẫn Tuyên cũng không biết Lương Bằng thật sự làm nghề gì.
Lương Bằng vuốt vuốt tóc sau đó nhìn bó hoa trong tay La Mẫn Tuyên ánh mắt chờ mong. La Mẫn Tuyên thấy vậy liền trả bó bông cho hắn.
“Cảm ơn chị dâu! Chị dâu có điều không biết em từ lâu đã làm bảo kê rồi” Lương Bằng nhận lấy tiếp đó xoay về phía Kiều Mạn Nhu đưa cho cô, nói tiếp: “Nhưng mà đời này em chỉ bảo vệ một người duy nhất!”
Kiều Mạn Nhu không nhớ nổi đây đã là bó hoa thứ bao nhiêu Lương Bằng tặng cho mình rồi. Sớm biết miệng mồm Lương Bằng toàn là đường mật nhưng lần nào cũng bị hắn làm cho rung động.
Cái tên đáng ghét này!
La Mẫn Tuyên ho khan một cái, khẽ liếc mắt nhìn Tô Hữu Duy. Đột nhiên cô nhớ ra mấy lần Tô Hữu Duy thả thính cô chắc là do cái tên Lương Bằng này chỉ điểm.
Mà lúc này, Châu Sơ Ly cùng Phùng Thanh Tâm vừa mới hóa trang xong bước ra bắt gặp Kiều Mạn Nhu thế mà ngồi chung một chỗ với đám người Tô Hữu Duy.
Vẻ mặt hai người nhất thời đen như đít nồi.
La Mẫn Tuyên cũng thật là cao thượng, ngay cả người dính scandal cùng chồng mình cũng có thể trò chuyện vui vẻ. Châu Sơ Ly khinh thường liếc mắt, sớm muộn cũng bị người khác giật chồng.
Nhắc mới nhớ hình như đã lâu rồi cô ta chưa nghe được tin tức về Hứa Diệu Hàm, lần đó cả hai người đều bị La Mẫn Tuyên chơi thảm. Không bắt được gà còn mất nắm thóc.
Châu Sơ Ly nghĩ đến liền hận trong lòng.
Tạ Hoàng thấy Châu Sơ Ly và Phùng Thanh Tâm đã chuẩn bị xong nghiêm túc hô: “Cảnh 23, tất cả vào vị trí!”
Cảnh này trong kịch bản là thời điểm ngày hôm sau khi Bạch Giai Phù vừa phong chức quý nhân đến Dực Thiên cung thỉnh an, hành đại lễ tam quỳ cửu khấu và dâng trà cho hoàng hậu.
Bạch Giai Phù là công chúa Tây Vực, nhưng Tống Lam Thiên lên ngôi với dã tâm mở rộng lãnh thổ đã dấy binh xâm lược các quốc gia lân cận không riêng gì Tây Vực. Bạch Giai Phù trong một đêm nước mất nhà tan, phụ mẫu huynh tỷ đều chết dưới lưỡi kiếm của Tống Lam Thiên, Bạch Giai Phù may mắn sống xót chạy trốn đợi ngày báo thù.
Ngày tiến cung chỉ là bước đầu của kế hoạch.
Hoàng hậu là người kiệm lời, say mê kinh Phật đối với chuyện đấu đá hậu cung đều xem là gió thoảng mây bay, mắt điếc tai ngơ cho nên về sau nàng là người duy nhất có kết cục yên bình. Người thủ vai này là một diễn viên hạng hai, nhan sắc dịu dàng khiến người ta dễ chịu.
Bạch Giai Phù (Châu Sơ Ly) tiến lên phía trước chuẩn bị hành đại lễ thì Du Tuệ Ca điềm nhiên ngáng chân khiến Bạch Giai Phù không cẩn thận ngã ra đất.
Du Tuệ Ca che miệng cười duyên: “Ai da, Bạch quý nhân có phải sáng sớm còn chưa ăn gì không thế nên bước chân mới yếu ớt như vậy?”
Mấy phi tần khác cũng cười theo khẽ châm chọc vài câu.
“Khuynh quý phi à, tỷ quên mất Bạch quý nhân hôm qua vừa được thị tẩm hay sao có lẽ muội ấy thân thể chưa kịp hồi phục mà thôi.”
“Sợ là người ta không phải không khỏe mà là không muốn hành đại lễ với hoàng hậu nương nương.”
Du Tuệ Ca bỏ ngoài tai những lời châm chọc hùa theo kia ánh mắt sắc lạnh vẫn không dời khỏi Bạch Giai Phù, vừa nghiên cứu, tìm tòi, vừa ghen ghét, đố kỵ.
Bạch Giai Phù tức giận ra mặt cắn răng đứng dậy nói một câu: “Nhọc lòng Khuynh quý phi quan tâm, sáng nay thần thiếp đã dùng bữa cùng hoàng thượng.”
Du Tuệ Ca không đáp thừa hiểu Bạch Giai Phù đang nhắc khéo chuyện hoàng thượng cho phép nàng ta qua đêm tại Dưỡng Tâm Điện.
Nàng nâng khóe môi, đáy mắt thoáng lạnh lùng cả người tỏa ra nguồn tử khí vô hình giống như muốn ăn tươi nuốt sống Bạch Giai Phù: “À, ra vậy?”
Châu Sơ Ly đột nhiên thấy áp lực, mồ hôi cũng toát ra. Lời thoại tiếp theo cũng quên mất.
“NG!” Tạ Hoàng bực bội hét lớn: “Châu Sơ Ly cô làm gì vậy hả? Không có miệng đọc lời thoại sao?” Trạng thái tinh thần của Kiều Mạn Nhu vô cùng tốt, nếu như Châu Sơ Ly không quên thoại thì cũng được xem là đủ yêu cầu qua màn.
La Mẫn Tuyên nhướng mày hứng thú. Kiều Mạn Nhu là đang áp diễn với Châu Sơ Ly, lại là một cô gái thích mang thù.
Chị đây rất thích!
Nghĩ đến bộ phim còn chưa vào giai đoạn chọn diễn viên đã phải dẹp sang một bên La Mẫn Tuyên thở dài. Tầm mắt cô di chuyển trên người Kiều Mạn Nhu vài lần, âm thầm đưa ra chủ ý.
Châu Sơ Ly kiềm chế cảm xúc muốn mắng người, nói xin lỗi với đạo diễn rồi sốc lại tinh thần. Chắc chắn là cô ta nhìn thấy La Mẫn Tuyên nên đầu óc hoảng loạn, diễn lại lần nữa sẽ không sao.
Nhưng mọi chuyện không hề giống cô ta nghĩ.
“Nhọc lòng Khuynh quý phi quan tâm, sáng nay thần thiếp đã dùng bữa cùng hoàng thượng.”
Ánh mắt Du Tuệ Ca chợt lạnh tựa như trăm ngàn thanh băng xuyên qua thân thể Bạch Giai Phù: “À, ra vậy!”
Châu Sơ Ly: “Cô...”
Tạ Hoàng: “NG! Châu Sơ Ly chỉ có một câu thoại mà cô cũng không nhớ là thế nào?”
Cứ như thế Châu Sơ Ly đã bị NG đến lần thứ bảy. Tạ Hoàng ôm đầu hết nói nổi, Châu Sơ Ly cũng không khá khẩm hơn. Cơn tức giận của cô ta không thể nhịn được nữa cô ta lao đến chỗ Kiều Mạn Nhu nắm lấy vạt áo, căm tức nói: “Mày cố tình đúng không?”