Đàm Phán Hôn Nhân: Tô Tổng Đừng Tưởng Bở

Chương 62: Một khúc kinh hồng (3)



Kiều Mạn Nhu hít thở mấy lần cố không nhìn về phía Tô Hữu Duy và La Mẫn Tuyên.

Ngượng ngùng chết đi được!

Tô Hoàng sốc lại tinh thần nhìn vào màn hình, thấy Kiều Mạn Nhu chuẩn bị xong cảm xúc liền hô: “Action!”

Kiều Mạn Nhu đóng vai Khuynh quý phi, là công chúa dưới triều Đại Sở. Bất quá Đại Sở bây giờ không còn là Đại Sở của phụ hoàng nàng. Tống Lam Thiên trước đây là con tin của nước láng giềng nhỏ bé phải lệ thuộc vào Đại Sở mà sống. Không ngờ một đứa trẻ ốm yếu, bệnh tật liên miên lại có ngày dấy binh phản loạn, soán ngôi vua đem đầu của hoàng đế Đại Sở chặt xuống.

Thủ cấp treo trên kinh thành ngày qua tháng lại chỉ còn một cái đầu lâu ghê rợn, u uất.

Khuynh quý phi tên thật là Du Tuệ Ca, nàng và Tống Lam Thiên là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau. Chẳng qua nàng không ngờ, người trước sau như một gọi nàng một tiếng Nhị công chúa lại trở thành người hại cả gia tộc nàng.

Y độc ác, tàn nhẫn lại chừa cho nàng một con đường sống biến nàng thành phi tần cao quý, y ban cho nàng một chữ khuynh - khuynh trong khuynh quốc khuynh thành.



Thế gian nào có chuyện nực cười hơn vậy?

Thế nhưng còn đáng cười hơn khi Du Tuệ Ca từ lâu đã ôm mộng tương tư Tống Lam Thiên. Nàng yêu y đến thần hồn điên đảo nhưng cũng hận y bội tình bạc nghĩa.

Du Tuệ Ca nửa yêu nửa hận cứ như vậy ở cạnh y được năm năm. Thời điểm này nữ chính xuất hiện, múa một màn say đắm lòng người kinh động cả trái tim hoàng đế.

Bạch Giai Phù tiến cung, đêm đó được Tống Lam Thiên thị tẩm phong là Bạch quý nhân.

Cũng chính đêm đó, Du Tuệ Ca chìm trong tức giận cùng tuyệt vọng lấy rượu quên sầu.

Kiều Mạn Nhu chớp mắt một cái tâm tình đã hoàn toàn biến đổi.

Du Tuệ Ca từ từ xuất hiện trên màn ảnh, Tống Hoàng nín thở theo dõi ngay cả La Mẫn Tuyên mày cũng nhíu lại.

Tuy chỉ là cảnh Du Tuệ Ca nổi cơn thịnh nộ vì hoàng đế có nữ nhân khác nhưng cảnh này không hề dễ dàng như vẻ bề ngoài đòi hỏi diễn viên phải hiểu rõ nhân vật mới có thể bộc lộ được tình cảm của Du Tuệ Ca.

Du Tuệ Ca là một nhân vật vừa đáng thương vừa đáng trách.

Du Tuệ Ca nằm trườn dài trên bàn nốc từng ly rượu này đến ly rượu khác. Vẻ mặt nàng đau khổ khôn nguôi. Cho đến khi rượu làm nàng say chếnh choáng, Du Tuệ Ca lảo đảo đứng dậy múa mây quay cuồng, miệng ngâm nga một khúc:

“Một chén rượu say, trăm ngàn đắng

Trót lỡ chân tình, bi thống nghìn cay. truyện đam mỹ

Cớ sao còn si tâm mộng ảo

Tấm thân tàn hóa lay lắt cô liêu.”

Du Tuệ Ca cười khúc khích, nước mắt rơi như châu ngọc đứt dây. Nàng siết chặt chung rượu sau đó ném mạnh xuống đất, mảnh vỡ bắn tung tóe dường như chưa thấy đủ Du Tuệ Ca gạt hết đồ vật để trên bàn.

Cung nhân canh ngoài cửa chỉ có thể im thinh thít, cứ mỗi lần có nữ nhân tiến cung, chủ tử sẽ luôn cuồng loạn như vậy bọn họ sớm nhìn thành thói rồi.

Du Tuệ Ca ngã khụy xuống, mảnh vỡ cứa vào da thịt nhưng nàng không thấy đau, nàng dựa vào chân bàn cười cay đắng: “Lam Thiên, chàng đâu rồi? Phụ thân, mẫu hậu, huynh đệ tỷ muội của ta đều đã đi rồi ngay cả chàng cũng bỏ rơi ta sao? Lam Thiên, Lam Thiên?”

“Cắt!” Tạ Hoàng suy tư hô một tiếng.

Kiều Mạn Nhu đứng dậy lau nước mắt, cô cũng không biết là qua cảnh hay chưa. Tạ Hoàng tấm tắc khen: “Mạn Nhu cảm xúc của cô rất tốt!” Ông ngừng một lát: “Có điều tôi cảm thấy còn thiếu chút gì đó, cảm giác như cần phải bùng nổ hơn nữa.”

Kiều Mạn Nhu chăm chú lắng nghe bản thân cô cũng nhận ra mình vẫn chưa hoàn toàn nắm bắt được tâm lý của Du Tuệ Ca. Nhân vật này xây dựng tâm lý quá phức tạp.

“Diễn lại lần nữa nhé!” Tạ Hoàng sai người sửa sang lại đạo cụ chuẩn bị hô diễn thì La Mẫn Tuyên lên tiếng:

“Đạo diễn Tạ, tôi có thể nói qua kịch bản với Cô Kiều không?”

Tạ Hoàng đánh mắt sang Tô Hữu Duy, vẻ mặt anh hiện rõ dòng chữ đừng hỏi tôi, vợ tôi muốn lật cả phim trường này lên tôi cũng không ý kiến.

Tạ Hoàng thở dài bảo Kiều Mạn Nhu lại đây. Kiều Mạn Nhu thấp thỏm bất an, không phải sắp bị lên thớt rồi chứ? Cô phải tìm cơ hội giải thích với bà chủ thôi.

La Mẫn Tuyên cười cười, nghiêng đầu nói với Tô Hữu Duy: “Chồng à, em muốn uống sữa nóng.”

Tô Hữu Duy nhìn ly sữa cô chê không thèm uống còn đang nghi ngút khói, bất giác nuốt nước bọt. Cô là đang đuổi khéo anh đây mà.

“Được rồi, em đợi anh một lát. Anh đi mua ngay đây!”

“Ông xã thật là tốt!” La Mẫn Tuyên cười híp mắt.

Kiều Mạn Nhu thấy Tô Hữu Duy rời khỏi, tâm tình thoáng thả lỏng hơn một chút cẩn thận đi đến trước mặt La Mẫn Tuyên.

“Tô phu nhân có chuyện gì sao?”

La Mẫn Tuyên phất phất tay: “Gọi tôi là Mẫn Tuyên được rồi!”

Kiều Mạn Nhu im lặng thật sự là không dám gọi nha.

“Mở kịch bản đi cảnh 13!”

“Ồ, được!” Kiều Mạn Nhu chẳng hiểu mô tê gì La Mẫn Tuyên kêu sao thì cô làm vậy, mặt mày ngơ ngác mà Tạ Hoàng bên cạnh trông thì giống sắp xếp bối cảnh nhưng ông đang lặng lẽ nhìn sang bên này.

La Mẫn Tuyên cầm bút, gạch dưới vài câu thọai của nhân vật Du Tuệ Ca, bình thản hỏi: “Cô cảm thấy Du Tuệ Ca là người như thế nào?”

Kiều Mạn Nhu trầm ngâm một lát, trả lời: “Vì yêu mà bất chấp mọi thứ. Có phần hơi ngu ngốc. Nhưng cô ấy là người rất mạnh mẽ, chưa từng vì hoàn cảnh bản thân bất hạnh mà nghĩ đến cái chết. Nhưng lại chết vì tình yêu của chính mình.”

La Mẫn Tuyên gật gù đồng tình: “Cô nói rất đúng. Nhưng chưa đủ. Du Tuệ Ca từng là công chúa của một cường quốc, vậy nên vốn dĩ cô ấy rất kêu ngạo, ngang ngược thành tính. Đối với Tống Lam Thiên là cảm giác vừa yêu, vừa muốn chiếm đoạt cũng vô cùng hận. Du Tuệ Ca một nửa là phản diện, một nửa là vai chính. Cô ấy không ngu ngốc nhưng cô ấy chọn việc làm ngu ngốc là hãm hại các phi tần của Tống Lam Thiên vừa là muốn chứng minh tình yêu vừa là thể hiện nỗi hận thù của bản thân. Trong kịch bản cũng nói đa số phi tần bị sảy thai đều là do Du Tuệ Ca động tay động chân.”

Kiều Mạn Nhu ngẩn ra dường như bước thêm một bước đến gần thế giới tâm hồn của nhân vật Du Tuệ Ca. Ánh mắt nhìn La Mẫn Tuyên dần trở nên sùng bái. Kiều Mạn Nhu tuy có thiên phú về mặt diễn xuất nhưng cô cũng chỉ mới xuất đạo, kinh nghiệm không nhiều nên vẫn còn thiếu sót trong việc hóa thân thành nhân vật. Còn La Mẫn Tuyên giống như đã vào nghề từ rất lâu, cô có thể hiểu rõ tường tận mọi nhân vật, nhìn nhận sâu sắc đa chiều đến bất ngờ.

La Mẫn Tuyên không phát hiện ra ánh mắt khác thường của Kiều Mạn Nhu, tiếp tục thao thao bất tuyệt: “Đọc lại cảnh 13 đi, chỗ này. Du Tuệ Ca rất nhạy bén, cô ấy sớm đã nhận ra tình cảm khác thường của Tống Lam Thiên dành cho Bạch Gia Phù. Một người phụ nữ yêu say đắm một người đàn ông, dĩ nhiên biết thời điểm nào anh ta yêu mình, thời điểm nào anh ta động lòng với người khác. Trước lúc nổi cơn thịnh nộ thường thấy, Du Tuệ Ca đầu tiên phải bàng hoàng, hốt hoảng. Trước đây cô ấy có thể tùy ý hãm hại các phi tần trong cung bởi vì Tống Lam Thiên chưa từng yêu ai trong số họ nhưng Bạch Giai Phù thì không giống vậy. Du Tuệ Ca đã cảm thấy không ổn. Tiếp đó là đoạn khúc Du Tuệ Ca ngâm lên. Cầu đầu tiên cô phải thể hiện thái độ than vãn, giễu cợt nhân sinh. Câu thứ hai là nỗi ai oán giận hờn, thứ ba phải ngâm bằng sự hận thù với Tống Lam Thiên. Câu cuối cùng là tình yêu thấu tận tâm can nhưng tuyệt vọng đến cùng cực. Du Tuệ Ca là con người mâu thuẫn cô bắt buộc phải bộc lộ được lọai tình cảm vừa yêu vừa hận, vừa lý trí vừa ngu muội của cô ấy.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv