Biên tập: Thư Lạc
Chỉnh sửa: June
"Đầm hoa đào rộng sâu ngàn thước, chỉ ước gì được ngủ với Sơn Thanh..."
♦ Cái ngữ như Triệu Tông Hiền ♦
Thật ra Triệu Ý rất khinh thường cách xử sự của Triệu Tinh Vân. Đây là cuộc đấu ngầm giữa hai người bọn họ, mắc gì phải kéo thêm người khác vào. Tuy là mắng Trần Ngộ cũng chả oan, nhưng dẫu sao đó cũng người đã đi theo cậu suốt một năm qua.
Cứ nhắc đến chuyện người bên cạnh mình về cùng một phe với kẻ địch, Triệu Ý lại thấy khó chịu vô cùng.
"Không nhìn ra đấy. Trông cô ta có giống cô chị kế độc ác đâu, mấy năm gần đây còn quan tâm săn sóc mày lắm mà, sao lại ngấm ngầm làm mấy chuyện mờ ám như thế nhỉ?"
"Rặt một ngữ với Triệu Tông Hiền." Triệu Ý cười nhạt.
Cái giống của Triệu Tông Hiền chẳng thể sinh ra loại người tốt lành gì.
"Nói cứ như mày với cha mày không phải cùng một giống ấy." An Thịnh lầm bà lầm bầm, tổ tông này tức lên rồi thì ngay cả bản thân cũng chửi được.
"Nếu tao mà không phải giống của lão ta thì Triệu Tinh Vân cần gì phải đối phó với tao đến mức ấy?" Triệu Ý ngồi xuống, ngắt lấy bông cúc vàng: "Tao đây còn hy vọng mình không phải nòi của ông ta."
"Lần đó mày quậy tanh bành lên khiến thanh danh của Triệu Tinh Vân hỏng hết, danh tiếng của Trần Ngộ cũng nát bét, nhưng độ hot của mày cũng không hạ xuống được. Cứ cho là bây giờ có thể chứng minh được rằng Triệu Tinh Vân với Trần Ngộ có quan hệ mờ ám với nhau, nhưng chỉ cần Trần Ngộ cứ khăng khăng là mày cưỡng hiếp, cộng thêm Triệu Tinh Vân nhúng tay vào thì cái kiếp nạn này mày khó tránh được. Tao sợ rằng lại ầm ĩ đến nỗi đưa nhau lên tòa thật đấy."
"Bọn họ muốn giở trò ngay ngoài sáng thì mặc kệ, vì sao tao phải đi theo đường của bọn họ?" Triệu Ý cực kỳ ghét bỏ, vứt bay bông cúc vàng nhỏ: "Muốn chơi với tao thì phải đi theo đường tao vạch ra. Nếu mà dắt nhau lên tòa cãi tróc mặt thật thì người đối chất với tao cũng chẳng thể là Trần Ngộ. Nó là cái thá gì? Triệu Tinh Vân hạ màn để lấp liếm, tao sẽ xốc cả chị ta lên. Đến lúc đó, tao không tin Triệu Tông Hiền có thể ngồi im mặc cho con gái rượu và con trai ruột của mình lên tòa chịu thẩm vấn."
"Chậc, mày nói xem, mày với Triệu Tinh Vân làm gì mà ngứa mắt nhau thế? Tao nhớ những năm qua hai người khá thân thiết mà, Triệu Tinh Vân đối xử với màu cũng tử tế đấy... Hai người đã hòa thuận với nhau tận mười năm rồi, ao cứ ngỡ là hai người chúng mày là chị nhường em nhịn..."
"Mày còn chuyện gì không? Không thì tao gác máy."
Giọng nói của Triệu Ý chợt lạnh hẳn đi.
"Ơ..." An Thịnh không rõ ra làm sao.
Trong điện thoại truyền đến một tiếng báo máy bận, An Thịnh lấy điện thoại từ bên tai xuống thì màn hình đã tối đen rồi.
Anh ta trừng mắt nhìn điện thoại, một lúc lâu sau mới xổ ra một câu: "Đm."
Nói cúp là cúp luôn.
Triệu Ý gác máy, cất điện thoại vào túi. Hôm nay gió lớn quá, bụi đất bay lên dính đầy mặt cậu. Cái ngày Triệu Tinh Vân theo mẹ cô ta đến nhà cậu cũng vào tiết trời thế này, chỉ khác là gió ở thành phố A không cuồng bạo giống ở đây.
Khi ấy cậu mười ba tuổi, Triệu Tinh Vân mười lăm.
Ngày đó Triệu Ý không hiểu, kẻ chen chân như mẹ của Triệu Tinh Vân sao có thể sinh được một đứa trẻ còn nhiều tuổi hơn cậu.
Sau đó cậu mới biết, trước khi kết hôn thì Triệu Tông Hiền đã nuôi bồ nhí ở ngoài. Mãi đến khi mẹ cậu mất ông ta mới dám đưa người về.
Mười năm qua, Triệu Ý vẫn chẳng rõ tâm tình của mình là gì. Triệu Tông Hiền nói với cậu, ông ta và kẻ thứ ba kia là tình yêu đích thực của nhau.
Thế ông ta xem mẹ cậu là ai? Còn Triệu Ý này cái gì?
Lẽ nào chỉ cần một câu tình yêu đích thực là có thể biến tất cả những chuyện nhơ nhuốc kia trở nên hợp tình hợp lý? Triệu Tông Hiền nói như vậy, quả đã lộ rõ cách hành xử của kẻ súc sinh.
Nhưng Triệu Tinh Vân lớn hơn cậu hai tuổi, trước khi có Triệu Ý thì đã có Triệu Tinh Vân rồi. Cho nên Triệu Ý vẫn không hiểu, rốt cuộc người không nên được sinh ra là cậu, hay là Triệu Tinh Vân.
Có lẽ cả hai người họ đều được phép có mặt trên cõi đời này, còn Triệu Tông Hiền mới là kẻ không nên xuất hiện.
Cậu không hận Triệu Tinh Vân, cũng không hận mẹ cô ta. Triệu Tinh Vân và mẹ cô ta chẳng có bản lĩnh lớn lao gì, kẻ có bản lĩnh thật sự chính là Triệu Tông Hiền. Cho dù không có Triệu Tinh Vân thì kiểu gì cũng sẽ có Triệu Tinh Hải, Triệu Tinh Hà.
Nhưng không hận cũng không có nghĩa là chấp nhận, trên thực tế cậu vẫn ghét cay ghét đắng Triệu Tinh Vân. Từ năm mười ba tuổi ấy, cậu chưa một lần tỏ ra thân thiện với mẹ con cô ta, nhưng tới tận bây giờ cậu vẫn chưa từng động tay vào những chuyện như trừng trị hai mẹ con cô ta. Cậu tự thấy bản thân mình chẳng hề làm chuyện gì có lỗi với hai mẹ con cô ta cả.
Bởi thế nên Triệu Ý không thể lý giải được, tại sao Triệu Tinh Vân lại có thể tiêu tốn hẳn mười năm chỉ để đấu đá với cậu.
Triệu Tinh Vân rất thông minh, thông minh như bố cô ta vậy. Luôn tỏ ra cái vẻ ngoài chị gái bảo vệ em trai để bảo vệ danh dự của cậu, suýt chút nữa đã lừa được tên hư hỏng Triệu Ý này.
Nếu một năm trước không xảy ra sự việc đó, Triệu Ý cảm thấy có lẽ giờ này cậu vẫn xem Triệu Tinh Vân là một người quen khá có năng lực, cách làm người cũng không tệ.
Đáng tiếc, Triệu Tinh Vân đã đi sai một nước cờ.
Dù là thế, dù mặt nạ giả nhân giả nghĩa của Triệu Tinh Vân đã bị bóc ra thì Triệu Ý cũng chưa từng có ý nghĩ trả miếng. Cậu không muốn cố sống cố chết với một đứa con gái, cũng không thèm muốn gì gia sản của Triệu Tông Hiền. Nhưng nào ngờ chẳng ai tin cậu.
Cả như Triệu Tinh Vân cũng không tin.
Trước kia Triệu Ý không muốn đối đầu với Triệu Tinh Vân nên luôn tránh mặt cô ta. Có lẽ Triệu Tinh Vân xem sự nhường nhịn ấy của cậu thành hèn nhát, khiến cô ta càng ngày càng bạo gan.
Thế nên chuyện của Trần Ngộ, nhờ có hành động thêm dầu vào lửa của cô ta mới thành ra như bây giờ.
Triệu Ý đã quá rõ về những mối quan hệ phức tạp của Triệu gia, chứ một mình Triệu Tinh Vân có khướt mới dồn cậu đến mức này. Sau lưng Triệu Tinh Vân có người, mà có khi chính Triệu Tinh Vân cũng không biết cô ta đang bị người khác xem thành đao thương để sai sử.
Triệu Ý có thể nhìn ra nhưng Triệu Tinh Vân thì chưa chắc. Nhưng Triệu Ý cũng chẳng tốt tính đi nhắc nhở cô ta. Bởi vì cậu thấy, ngọn giáo Triệu Tinh Vân khá là hữu dụng.
Dẫu sao có một số việc mà nếu Triệu Tinh Vân trực tiếp làm bung bét thì sẽ khiến Triệu Tông Hiền xấu mặt hơn là do người khác gây ra.
Thứ Triệu Ý đây không thích thì người khác chẳng thể bắt ép nhét vào được, nhưng thứ mà Triệu Ý cậu muốn, người khác đừng mơ cướp được.
Trước đây cậu không muốn Triệu Tông Hiền vì chút chuyện này mà chôn vùi cả sản nghiệp, nên mới mặc cho Triệu Tinh Vân và đám đầu trâu mặt ngựa kia tác oai tác quái. Bây giờ cậu vẫn chả cần thứ gì của Triệu Tông Hiền, cậu chỉ muốn Triệu Tinh Vân không thể giấu mặt vào đâu được.
Suy đến cùng thì Triệu Ý thì không phải là dạng người bị đánh rụng răng rồi mà vẫn ngậm bồ hòn làm ngọt. Trong xương cốt cậu ẩn chứa sự tàn nhẫn, miễn là không động chạm đến cậu thì cậu cũng lười so đo với người đó. Nhưng lần này, Triệu Tinh Vân thật sự đã đánh thẳng vào mặt mũi của cậu rồi.
Có hàng ngàn hàng vạn điều không nên làm, mà điều không nên nhất là khiến cậu ngay cả vẽ cũng không được.