[Đam Mỹ] Mùa Đông Ấm Áp

Chương 55



Đứa nhỏ trong bụng Đường Tu càng ngày càng lớn, bụng dưới của anh cũng từ từ phồng lên theo.

Nhưng đứa nhỏ này rất ngoan, thế nên Đường Tu không có biểu hiện thai nghén quá nghiêm trọng, rất thuận lợi vượt qua ba tháng đầu, ngoài trừ có hơi choáng nhẹ và buồn ngủ, thời gian còn lại thì trạng thái cũng khá tốt.

Hôm nay Đường Tu ăn trưa xong ở nhà lớn Khương gia, nằm lên đùi Khương Mặc xem phim điện ảnh cũ, xem được vài cảnh rồi ngủ lúc nào không hay, không biết mình ngủ được bao lâu rồi, nhưng lúc tỉnh dậy thì không thấy Khương Mặc đâu.

Anh gắng gượng cơ thể đang bủn rủn dậy, ngồi nghệch một hồi ở sofa, bỗng anh nghe thấy tiếng kêu của một con chó con.

Chắc hẳn nó còn rất nhỏ, bởi vì tiếng kêu rất yếu ớt, cứ rên ư ử như đang nức nở khóc, nghe như đang ấm ức gì đó, rất đáng yêu.

Đường Tu khoác áo vào, đẩy cửa ra thì thấy trên sân lót đá cuội của mình có một con chó Shiba nhỏ, nhìn về phía anh liên tục kêu gấu gấu, lưỡi thì liên tục thè ra khỏi miệng, nhìn như đang cười, không hề hung dữ chút nào.

Trên cổ chó con có đeo một vòng cổ xanh đen, nhìn rất sạch và đẹp, bốn bàn chân trắng muốt trượt qua trượt lại trên sân đá cuội, bộ dáng vụng về vừa buồn cười vừa đáng yêu.

"Mày đi lạc hả?" – Đường Tu mềm lòng, đỡ eo chậm trãi đi đến chỗ chó con, nó lại quay đầu, hướng về rừng anh đào mà chạy.

Trước mặt anh là rừng hoa đào đang nở rộ trong mùa, gió xuân lướt qua và những cánh hoa sẽ lất phất rơi, nhuộm hồng cả mặt đất nơi đó.

Trong rừng có một con đường nhỏ được lát bằng những ván gỗ, những kẽ gỗ dù rất nhỏ nhưng cái chân nhỏ nhắn trắng muốt của chó con vẫn lọt được vào, ba chân khác cố gắng trụ rút ra nhưng vô dụng, nó ngồi phịch xuống đất vẩy đuôi nhìn Đường Tu cầu cứu.

"Không quen đường thì đừng chạy bậy chứ!" - Một tay Đường Tu nhẹ nhàng nâng cái bụng ấm áp mềm mại của chó con lên, một tay cẩn thận đem bàn chân đang bị kẹt gỡ ra, chó con được tự do, phấn khích lắc lắc đầu, hất những cánh anh đào đang dính trên người mình vào mặt Đường Tu.

"Ui ui, được rồi, được rồi." - Đường Tu dở khóc dở cười, dịu dàng ôm chó nhỏ vào lòng, kiểm tra xem nó có bị thương hay không, bàn chân trắng nõn đặt lên lòng bàn tay anh, cảm giác mềm mại khiến lòng Đường Tu như mềm tan ra, sau khi kiểm tra không thấy bị thương thì nhéo nhẹ nó hai cái, cúi đầu dùng chóp mũi mình cọ cọ vào gáy chó con: "Đứa ngốc, mày biết nhà mày ở đâu không?"

Chú chó Shiba con xoay cái đầu nhỏ nhắn lại, tủm tỉm cười liếm lên mặt Đường Tu.

Đường Tu cười cười một cách bất đắc dĩ, chợt nhớ tới vòng cổ của nó, bèn duỗi tay sờ xem có bảng thông tin hay không, nhưng không thấy bảng mà lại thấy một chiếc nhẫn, trên đó hình như có khắc chữ.

"Xem ra chắc là một nhà có tiền đây." - Đường Tu bế chó con lại gần thêm chút, cố gắng trấn an chú chó tăng động đang nằm trong lòng anh mà thè lưỡi liếm láp, quá trình nhìn chữ khắc trong chiếc nhẫn có hơi tốn sức.

[JM & TX] (*)

(*): Phiên âm tiếng Anh của Khương Mặc và Đường Tu lần lượt là Jiang Mo và Tang Xiu.

Đường Tu không nhận ra, còn suy nghĩ dòng chữ này có liên hệ gì với chủ của chú chó này, bỗng nhiên chó con như thấy cái gì, từ trong lòng anh nhảy ra ngoài chạy vút đi, bốn chân ngắn cũn cỡn nhào về phía trước một cách vui sướng.

Đường Tu đi theo hướng chú chó đã đi, vừa lúc đó một cơn gió thổi qua, cánh anh đào mang theo ánh nắng nương theo cơn gió bay phấp phới giữa bầu trời trong xanh, loáng thoáng anh thấy được Khương Mặc đang mặc âu phục và giày da, trong tay mang theo một bó hoa tươi đứng giữa rừng mưa hoa, nhóc chó con vàng choé đứng bên cậu phấn khích vẫy đuôi lia lịa, sủa gâu gâu gấu gấu liên tục.

Anh cố hết sức đứng dậy, nhìn ngẩn ngơ.

Khung cảnh này quá đẹp, đẹp đến nỗi Đường Tu đã nghĩ đó là ảo giác của mình, hoặc có thể những ngày này đều là ảo giác của anh, thực ra con anh đã không quay trở về và anh vẫn đang cô đơn lẻ bóng, đứa nhỏ đã không cần anh từ lâu rồi.

Cho đến khi Khương Mặc cúi xuống bế nhóc chó con lên, dẫm lên mặt đất phủ đầy cánh anh đào chậm rãi đến trước mặt anh, anh vẫn không chắc những điều này có thực sự đang tồn tài hay không.

Khương Mặc hồi hộp nuốt một ngụm nước bọt, trên trán rịn một lớp mồ hôi mỏng, tiếng tim đập thình thịch như tiếng sấm, vang ong ong thẳng lên đầu cậu, cậu run rẩy mấp máy môi, nhẹ nhàng gọi A Tu, nhưng cũng không nghe rõ giọng mình đang thốt ra.

Cậu rõ ràng đã chuẩn bị kỹ là mình sẽ nói cái gì, nhưng bây giờ một câu cũng không thể nói ra thành tiếng, chỉ cẩn thận đem hoa đẩy vào ngực Đường Tu, lau mồ hôi trên mặt một cách vụng về, nghẹn giọng lắp bắp: "A Tu....Hôm nay em, hôm nay em muốn....cầu hôn anh."

Cuối cùng Đường Tu cũng hiểu chữ khắc trên chiếc nhẫn là ám hiệu cho điều gì.

Hốc mắt hơi ửng đỏ, anh ngẩn ngơ nhìn cậu, bàn tay tái nhợt khẽ run rẩy đón nhận bó hoa, đôi môi khẽ mấp máy không thốt lên lời, chỉ có vài tiếng nhỏ xíu trong cổ họng.

Giọng nói đầy căm phẫn của Đường Trăn không biết từ đâu vang vọng tới: "Khương Mặc! Cậu tưởng cột nhẫn lên cổ chó con là cưới được anh tôi à? Quỳ xuống cho tôi!"

Sắc mặt Khương Mặc bị doạ trắng bệch, tay chân luống cuống tháo chiếc nhẫn đang đeo trên cổ nhóc chó Shiba xuống, cả người quỳ phịch xuống, tiếng 'phịch' mạnh đến mức khiến người xung quanh nghĩ không biết đầu gối cậu có bị 'chấn thương' hay không.

"Quỳ một gối xuống thôi đại ca ơi! Cậu đang lạy tổ tiên hả?!" – Đường Trăn tức muốn hộc máu.

Khương Mặc run rẩy điều chỉnh tư thế, nhưng vẫn cứ vặn vẹo một cách kỳ cục, một chút lãng mạn cũng không có, nhưng cậu thật sự đang rất hoảng loạn, cái gì cũng chẳng rảnh lo, đôi mắt ửng hồng kèm theo nhịp thở hổn hển mà nâng đôi tay cầm chiếc nhẫn về phía Đường Tu, nói năng lộn xộn: "A, A Tu....Đồng ý với em được không? Có thể, kết hôn với em....Gả cho em được không?"

Đường Trăn bất lực trợn trắng mắt, cầm bộ đàm trong tay nói: "Được rồi, được rồi, trình độ cậu ta hoài cũng tới đó mà thôi. Bắn pháo chúc mừng với thả bóng bay kèm với lụa đỏ thật rực rỡ nào, mọi người vào vị trí, chuẩn bị bắt đầu!"

Cô vừa dứt lời, tiếng pháo chúc mừng vang lên, vô số bóng bay sắc màu nhảy nhộn nhịp trên không, những dải đỏ rực rơi lả lướt theo những cánh hoa anh đào, một đám người không biết từ đâu xông ra, cầm một băng rôn đỏ đứng lộn xộn phấn khích hô lên: "Đồng ý đê! Đồng ý đê!"

Đường Tu bị hoảng sợ, Khương Mặc cuốn quít chồm dậy bịt chặt lỗ tai anh, cũng sờ thấy nước mắt ướt át trên má người thương, Khương Mặc tức khắc hoang mang lo sợ: "Bảo bối? Bảo bối đừng khóc mà, xin lỗi, em ngốc quá mà, là do em không chuẩn bị tốt...."

Nhóc chó nãy giờ ngồi vắt vẻo trên vai Khương Mặc lúc này muốn chồm qua Đường Tu, dùng đầu lưỡi màu hồng phấn nhẹ nhàng liếm nước mắt anh, nhỏ giọng rên ư ử như muốn phụ Khương Mặc an ủi anh.

Được chiếc mũi ướt ướt lạnh lạnh của nhóc chó cọ cọ lên mặt, sự xúc động như được dịu đi gần hết, Đường Tu mang theo giọng mũi nghẹn ngào cười thành tiếng, lẩm bẩm nói: "Em làm rất tốt....Em tốt lắm, nhóc con này cũng rất giỏi...."

"Nhưng em phải nghĩ kỹ....Anh không có tốt như vậy....Kết hôn rồi, sẽ không đổi ý được nữa đâu...."

Khương Mặc nín thở tập trung nghe anh nói, khi hiểu được ý của anh, lập tức cậu mừng như điên ôm lấy Đường Tu nói: "Em biết! Em tuyệt đối không bao giờ đổi ý đâu! Em muốn ở bên anh cả đời!"

Mèo Con ngoan ngoãn mặc cậu ôm, bụng dưới hơi phồng lên tựa vào người cậu, cái đầu bông bông xù xù gác lên vai cậu, cậu có thể cảm nhận được một khoảng áo trên vai ẩm ướt, mà Mèo Con vẫn luôn cố kìm nén cảm xúc của mình, những tiếng khụt khịt vang lên nhỏ xíu do bị kìm lại.

Cậu đau lòng mà xoa đầu anh, nhẹ giọng trấn an: "A Tu không sợ nè, em ở đây, em không bao giờ đi nữa."

"Em....Chân em có đau không?" – Đường Tu nghẹn ngào hỏi: "Đứa ngốc này....Có ai mà quỳ kiểu đó đâu...."

Khương Mặc ngờ nghệch nở một nụ cười ngốc nghếch: "Đau lắm, anh hôn hôn em được không?"

Nước mắt Đường Tu vẫn chưa khô, nhưng anh đã men theo bờ vai cậu đi lên, nắm chặt quần áo trước ngực cậu, nhắm mắt ngẩng đầu lên chạm vào bờ môi người thương.

Khương Mặc che chở thân thể cồng kềnh vì mang thai của anh, cúi đầu nhẹ nhàng nhưng tham lam mà thưởng thức nụ hôn một cách mạnh mẽ và triên miên, như đến chết cũng không muốn buông bỏ.

Cố Ngôn Sênh ở trong đám người đang hò reo náo nhiệt đứng ghi hình lại, khuôn mặt tuấn tú trước giờ vẫn luôn điềm tĩnh của y bỗng hiện lên vẻ xấu hổ, cuối cùng vẫn không nhịn được, bèn hỏi thử Đường Trăn: "Chị, cái này....Ai bày vậy?"

Đường Trăn dỡ trán: "Khương Mặc tự làm hết chứ ai, còn ai trồng khoai đất này nữa."

"...." – Cố Ngôn Sênh mấp máy môi, cố nhịn không cười, sau đó khuôn mặt lại trở nên điềm tĩnh: "Hôn lễ thì đừng để cậu ta tự làm nữa, nhờ đội ngũ chuyên nghiệp làm đi."

Đường Trăn thở dài một tiếng: "Lúc cậu ta tả cái kế hoạch cầu hôn cho chị nghe, chị đã quyết định mời công ty hôn lễ nhập cuộc rồi."

"Ôi thật tốt quá." – Cố Ngôn Sênh thở hắt ra.

----

Nhưng sự thật đã chứng minh, dù có mời công ty hôn lễ lên kế hoạch sự kiện, cũng không có cách nào cứu vãn sự khờ với sự thổ lộ của Khương Mặc.

Ngày đó Đường Tu mặc một bộ âu phục đuôi tôm trắng tinh khôi, trước ngực cài một bông hồng Champagne, mái tóc nâu nhạt được chải sang một bên, chân tóc mái khẽ chạm vào chân mày, dưới nó là một đôi mắt luôn dịu dàng ướt át.

Anh đã mang thai được năm tháng, nhưng vì thai nhi đã hơi nhô ra nên vạt áo hơi rộng so với bình thường, che phủ lên bụng nên nhìn qua sẽ không thấy, dáng người anh mảnh mai xinh đẹp và khuôn mặt trắng nõn như một miếng kem bơ, tổng thể đẹp một cách hoàn mỹ. Dưới ánh sáng vàng nhạt, cả người anh như toát ra vầng hào quang, đôi mắt trong veo sáng ngời, như một vị thiên sứ từ thiên đàng ghé xuống.

Lúc Khương Mặc nhìn thấy anh ở một góc khác trên thảm đỏ, cậu lập tức muốn chạy đến ôm chầm lấy anh, người chủ trì ho khan mấy cái mới có thể làm đáy lòng đang xao động của cậu vơi đi chút ít.

Đường Nghiễn Chi đỡ anh, trong lòng anh ôm thêm một chú chó Shiba nhỏ mà trước đó không lâu được đặt tên là Ngốc Ngốc, từng bước từng bước đi về phía Khương Mặc. Khương Mặc cảm thấy mỗi bước Đường Tu đều như đạp lên đầu quả tim cậu, làm lòng cậu như có từng đợt từng đợt dung nham trào ra, lượng nhiệt của nó như giày xéo từng ngóc ngách người cậu, khiến cậu không thể nhớ được cái gì, trong mắt cậu hiện giờ chỉ toàn Đường Tu.

Anh vừa đến bên cậu, cậu lập tức không chờ nổi nữa mà muốn chạy đến nắm lấy tay anh, người chủ trì lộ vẻ mặt bất đắc dĩ mà ngăn lại, ra dấu bảo cậu chưa đến lúc, sau đó trang trọng mà thong thả tuyên bố lời thề.

Trong đầu Khương Mặc hiện tại như bị nấu đến nhũn ra, chỉ mơ hồ nghe loáng thấy được câu cuối "Nguyện ý che chở người kia bằng một cuộc đời bình an vui vẻ, cậu nguyện ý không?". Cậu ngay cả micro trong tay cũng không kịp giơ lên, đôi mắt ửng đỏ gào giọng rống lớn một câu "Tôi nguyện ý! Đời đời kiếp kiếp đều được!"

Nói xong cậu mất khống chế mà khóc bù lu bù loa, nước mắt chảy đầy mặt như một đứa trẻ, hoàn toàn mất khả năng kiềm chế cảm xúc của chính mình.

Đường Tu mặc kệ sự ngăn cản của phía người nhà, đi đến cầm lấy bàn tay ướt lạnh của Khương Mặc ---- Tay Khương Mặc xưa giờ đều khô ráo và ấm áp, chưa bao giờ như thế này, thậm chí lúc anh nắm tay cậu còn đang run rẩy bất lực.

"Người chủ trì đang hỏi anh mà?" – Giọng Đường Tu dịu dàng cơn gió giữa đêm hè uyển chuyển bay qua lũng núi, đó là cách tốt nhất để trấn an một đứa trẻ sơ sinh đang nằm trong nôi cất tiếng khóc nức nở bất an: "Em để anh trả lời trước được không?"

Khương Mặc lau lung tung trên mặt, lúc này mới ý thức được mình đã thất thố, cậu hơi quay mặt đi, không dám nhìn Đường Tu, cũng không dám nắm lại tay anh như lúc trước.

Đường Tu lại đem tay cậu khẽ nắm chặt, mười ngón tay đan vào nhau, dịu dàng trả lời: "Anh nguyện ý."

Người chủ trì thở phào nhẹ nhõm, đem lời thề của Khương Mặc nói lại lần nữa, cuối cùng hỏi từng chữ một: "Cậu có nguyện ý không?"

Khương Mặc run rẩy giơ micro lên, đôi môi máy móc khẽ mở, cả buổi không thể thốt ra ba chữ kia, mà lại xin lỗi bằng giọng run rẩy, sau đó dùng hai tay che mặt, nước mắt không ngừng tuôn rơi như suối.

Đường Tu xoay người ôm chặt cậu, từng chút từng chút dịu dàng vỗ về sống lưng cứng đờ của cậu, mới phát hiện mồ hôi đã ướt đẫm bộ âu phục dày, toàn bộ lưng đều ướt đẫm.

Đường Tu xoa xoa gáy của cậu, đem đầu cậu nhẹ nhàng vùi vào vai mình, hôn lên thái dương bị tóc mái bết vào, dùng giọng nói chỉ mình cậu nghe được mà thủ thỉ: "Đứa nhóc nhà anh bị sao thế?"

"Thật xin lỗi A Tu....Thật xin lỗi....Em mất mặt quá rồi." – Nước mắt Khương Mặc liên tục tuôn rơi, nhanh chóng làm ướt nhẹp khoảng áo trên bả vai Đường Tu: "Cầu hôn lẫn kết hôn đều bị em làm hỏng bét rồi, em thật sự....Vô dụng quá!"

"Em thật sự....Thật xin lỗi.... Em hồi hộp quá....Em," – Khương Mặc khụt khịt mạnh bạo hơn, như nỗi thống khổ càng thêm chồng chất: "Em thật sự, không nghĩ anh sẽ đồng ý với em....Không nghĩ tới sẽ có ngày này....Em sợ anh ghét bỏ em...."

Đường Tu dở khóc dở cười mà cắn một cái lên lỗ tai cậu, từ trong đáy mắt đều tràn đầy ý cười, khoé mắt lại lặng lẽ đẫm lệ, giọng nói không kiềm chế được mà nghẹn ngào: "Sao em có thể đổ vỏ qua cho anh vậy? Người chưa nói 'Tôi nguyện ý' là em mà."

Tay chân Khương Mặc luống cuống giơ micro lên, vừa khóc nức nở vừa gào thét vang dội: "Em nguyện ý! Em nguyện ý! Nguyện ý! Nguyện ý! Nguyện ý!"

Người chủ trì lau mồ hôi, cười gượng hai tiếng: "Xem ra vị chú rể của chúng ta đang hồi hộp quá rồi...."

Cả lễ đường cười vang, Đường Tu dở khóc dở cười bịt tai lại, dỗi nhẹ cậu bằng giọng ấm ức: "Em làm tai anh muốn điếc luôn rồi!~"

"Thật xin lỗi." – Khương Mặc ôm chặt lấy Đường Tu, hôn nhẹ lên vành tai ửng hồng của anh, dùng sức hít hít mũi vài cái, dùng giọng nói nhẹ nhàng trầm thấp nhưng vô cùng rõ ràng nói lại một lần nữa: "Em nguyện ý."

"Anh biết." – Đường Tu nở nụ cười: "Anh cũng vậy."

----

Sau đó Khương Mặc lại tiếp tục "đội quần".

Lúc uống rượu giao bôi thì đưa ly vô lỗ mũi mình, tự mình sặc thì không nói, xém nữa là phun thẳng lên mặt Đường Tu.

Hoa cưới thì ném thẳng lên trời, đáp thẳng xuống vai Đường Tu, cánh hoa bay lả tả khắp người anh.

Ôm Ngốc Ngốc trên tay, sau đó lại đứng giữa sân mà tìm Ngốc Ngốc, Ngốc Ngốc cắn cắn tay cậu cậu cũng không hay, khiến Ngốc Ngốc tức giận đến mức nhảy thoắt xuống người cậu, cong đít chạy thẳng vào lòng Đường Tu.

Đường Nghiễn Chi nhìn cậu một cách đáng thương vô cùng, muốn xoa xoa đầu cậu, cậu lại cho rằng mình sắp bị đánh nên ôm đầu co rúm lại, Đường Tu thuận tay túm cà vạt cậu kéo trước mặt ba vợ, cậu run bần bần mà để mặc cho ba vợ sờ tới sờ lui.

Đường Nghiễn Chi nhìn bộ dạng được thương mà sợ của Khương Mặc, ông cười dịu dàng: "Tiểu Mặc hôm nay vất vả rồi."

"Không, không vất vả ạ."

"Về sau nhớ chăm sóc A Tu cho tốt nha."

"Dạ."

Đời này, kiếp sau, đều sẽ luôn chăm sóc tốt cho anh ấy.

Bảo bối yêu quý nhất đời cậu.

Tác giả có lời muốn nói:

Kết hôn rồi! Chó Ngốc lần đầu làm chuyện này nên chưa có kinh nghiệm, mọi người đừng cười cậu ấy nha, đặc biệt là Cố Ngôn Sênh nhá!


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv