[Đam Mỹ] Mùa Đông Ấm Áp

Chương 51



"Sao cậu lại mang khẩu trang vậy?" – Đây là câu đầu tiên Đường Trăn nói với Khương Mặc.

Khương Mặc vẫn không trả lời cô, vẫn ngồi cúi gằm mặt ngẩn ngơ nhìn mặt đất, bàn tay ấn mạnh vào vùng thượng vị, trông rất đau đớn, đôi mày nhíu lại, nhịp thở như đang được kìm nén không dám thở mạnh.

"Anh tôi nằm viện mấy ngày nay thì cậu ở đâu?" - Đường Trăn lại hỏi: "Có ở lại chăm sóc anh ấy không?"

"Em chỉ nhìn anh ấy." – Khương Mặc hít một hơi sâu, như vừa trải qua một cơn đau quặn ở bụng, ánh mắt lơ đãng mà lau mồ hôi dính trên mi, trả lời một nẻo với câu hỏi vừa rồi.

"Sao cậu lại không chăm sóc anh ấy?"

"Không thể." – Khương Mặc lắc đầu, lặp đi lặp lại một cách máy móc: "Không thể đi."

Cậu luôn tìm mọi cách để bảo vệ Đường Tu bất cứ lúc nào mà không để anh biết.

Bởi vì bây giờ cậu không có tư cách đến bên anh nữa.

Sau khi cậu trở lại căn cứ điều tra mọi việc lẫn xem hết video giám ở thuỷ lao, nhìn cả quá trình Tiểu Đường được sinh ra.

Cậu cho gọi những vệ sĩ đi sau hôm đó, cuối cùng cũng biết Tiểu Đường rời đi như thế nào.

Trước kia, Khương Mặc biết thân thể Đường Tu không tốt, đôi môi tái nhợt không chút sức sống nào, đầu ngón tay luôn tím tái, lúc tự mình kiểm tra sức khoẻ cậu, cậu có thể nghe được nhịp thở rối loạn cùng với giọng nói xen lẫn tiếng ho khan ---- anh đã cố gắng kìm nén trước mặt cậu, tiếng ho khan nhẹ như những tiếng thở dài.

Lúc đó Khương Mặc còn rất bài xích Tiểu Thu, cũng từng gặp đứng yên lặng một góc mà ho khan dữ dội, mỗi tiếng ho đều nắm chặt vải áo, cả người như muốn ngất đi, nhưng trong thoáng chốc, lúc cậu tới gần anh tỉnh lại rất nhanh, nhưng khi anh nhìn cậu thì chỉ thấy một khuôn mặt đầy châm chọc và mỉa mai.

Anh ngơ ngẩn lắng nghe, rất nhiều lần muốn giơ tay lên ấn trước ngực, nhưng cuối cùng lại buông xuống, chỉ dùng sổ tay với bút run rẩy viết dòng chữ ngắn ngủi "Sẽ không liên luỵ đến cậu đâu."

Anh cho cậu xem câu này, sau đó lại cúi đầu viết tiếp. Nhưng cậu không chờ anh, lúc anh viết chữ đã xoay người rời đi, lúc đi đến hành lang lầu hai, cậu nhìn thấy anh cầm sổ giơ về phía trước.

Anh còn không biết cậu đã đi rồi, còn muốn cho cậu xem sổ của anh.

Nhận ra trước mặt mình không còn ai, anh buông thõng tay xuống, đứng tại chỗ, bất lực nhìn xung quanh, bầu trời lúc đó lất phất mưa phùn, anh cũng không tìm chỗ trú, vẫn luôn đứng nơi đó tìm kiếm bóng dáng của cậu.

Cậu lại nhìn thấy anh nhìn thấy một người có dáng người hao hao cậu, ánh mắt mơ hồ tưởng là cậu, muốn đưa sổ cho người trước mặt xem, nhưng người kia lo tìm chỗ trú mưa, va rớt sổ.

Anh ngồi xổm xuống nhặt lên, đem sổ ôm vào ngực mình, ngồi dưới con mưa phùn nhẹ nhàng run rẩy.

Như một bé mèo con bị chủ nhân vứt bỏ, yếu ớt không đứng dậy nổi, cũng không biết mình có thể đi đâu.

Cuối cùng Khương Mặc cũng thể ngó lơ lạnh nhạt mãi, trở lại bên cạnh Tiểu Thu, nghe được giọng nói yếu ớt đến nỗi muốn hoà vào không gian xung quanh đang lẩm bẩm: "Sao lại đi rồi...Chờ anh chút với."

Khương Mặc đứng bên Tiểu Thu dùng ô che mưa cho anh, hỏi tại sao anh lại không trú mưa.

Tiểu Thu kinh ngạc ngẩng đầu lên, như sợ cậu lại rời đi nên vội vã đứng dậy đưa sổ cho cậu xem.

Trang giấy nhẹ nhàng run rẩy, trên đó viết: Nếu thật sự làm ảnh hưởng đến cậu, không cần ngăn tôi lại, lập tức phủi sạch quan hệ với tôi đi.

Sau khi xác nhận cậu đã xem xong, Tiểu Thu không viết nữa, cũng không nán lại nữa, lấy lại sổ rồi khập khiễng rời đi.

Tuy khi đó cậu không biết Tiểu Thu là Đường Tu của Khương Mặc, cũng không bận tâm mấy hàng chữ đó, nhưng thời khắc này ký ức chậm rãi ùa về, tim cậu bị dày vò liên tục, đau đớn như có ngàn nhát đao cứa vào.

Cậu không tưởng tượng nổi, việc mang một đứa trẻ trong bụng, bé mèo con vừa ho khan muốn ngất đi vừa bị mắc mưa lạnh, lại đi khuất tầm mắt cậu rồi tự gặm nhấm cơn đau đớn đó một mình.

Tuy tình trạng cơ thể anh như vậy, mọi sự sợ hãi và khó khăn anh đều cắn răng chịu đựng, mỗi ngày đều là một bể gian nan, nhưng thật sự chưa bao giờ làm liên luỵ đến cậu, thậm chí còn giúp đỡ cậu rất kịp thời.

Nhưng cậu đã đối xử với anh thế nào?

Để mặc anh ở thuỷ lao ác nghiệt liều chết sinh con ra.

Để anh bước đi với thân thể vừa sinh xong một mình, chân trái còn bước khập khiễng, ôm con đi mấy trăm cây đường tuyết tìm cậu.

Để anh ôm một đứa con dần lạnh đi, quỳ gối dập đầu với người khác, đến mức trán thấm đẫm máu tươi, giữa trời rét thấu xương mà gặm nhấm tuyệt vọng.

Những vệ sĩ nói, vốn dĩ họ nghĩ rằng anh ấy là một người câm, do cái gì anh cũng không nói, chỉ biết a a ưm ưm, làm người khác nhức đầu.

Nhưng sau đó thấy anh quỳ trên tuyết mà ho ra đầy máu, túm lấy ống quần một vệ sĩ, giọng nói run rẩy từ cổ họng phát ra, miễn cưỡng thành một câu nói.

Khương Mặc, cứu cứu con đi em.

Anh đi, em cứu nó đi.

Anh ấy nói: "Anh đi."

Anh ấy thậm chí còn không dám cầu cứu cậu.

Vì cậu đã nói cơ thể anh không tốt, lúc nguy cấp sẽ kéo chân sau.

Anh cũng đã viết trong cuốn sổ tay: Nếu thật sự làm ảnh hưởng đến cậu, không cần ngăn tôi lại, lập tức phủi sạch quan hệ với tôi đi.

Phủi sạch quan hệ.

Anh đi.

A Tu của cậu hẳn lúc đó đã tuyệt vọng bao nhiêu.

Cậu không tưởng tượng nổi.

Cậu chỉ biết, chính bản thân mình đã làm tổn thương Đường Tu nhiều như vậy, đã không còn tư cách xuất hiện trước mặt anh.

Cậu cảm thấy thật may mắn khi Đường Tu không nhận ra mình, nếu anh ấy nhận ra, không biết anh ấy sẽ đau khổ tổn thương đến dường nào? Những hồi ức đen tối đó sẽ nặng như bầu trời mà mổ sầm vào anh, anh sẽ không chịu nổi.

Đường Trăn nghe đến đây, sắc mặt cô trắng bệch, ớn lạnh cả người, cô không biết phải đối xử với người trước mặt này ra sao, nhưng cô biết, tại sao anh mình lại thành ra thế này.

Mà thứ làm cô đau lòng chính là, tới mức này rồi, cô cũng không cảm thấy anh có ý thù địch với ai, cho dù người đó có làm tổn thương anh hay không.

"Cậu sợ anh tôi....hận cậu sao?" - Đường Trăn nghẹn ngào, nở nụ cười vì gượng mà trở nên vặn vẹo, như muốn an ủi Khương Mặc: "Cậu không cần sợ, anh ấy sẽ không đâu."

"Anh ấy rất tốt, từ nhỏ đến lớn cho dù tôi làm sai cái gì, anh ấy đều không trách tôi."

"Anh ấy chỉ nói, là do anh không tốt, Trăn Trăn là công chúa nhỏ lương thiện đáng yêu nhất, đừng so đo với anh nữa."

Đường Trăn nhớ tới Đường Tu cứ nắm lấy tay cô lôi lôi kéo kéo mà nhắc nhở từng câu từng chứ mãi, cảm xúc phút chốc trở nên không ổn định, bắt đầu nói năng lộn xộn xen lẫn tiếng nấc: "Anh ấy nói anh ấy mới không tốt, nhưng thật ra anh ấy là người đối với tôi tốt nhất trên đời. Nhưng anh ấy lại không tin, luôn sợ bản thân mình làm không tốt, cho nên mới luôn nói như vậy, nhưng tôi trước giờ lại không nói cho anh ấy, rằng anh ấy thật sự tốt bao nhiêu. Anh ấy ngốc nghếch như vậy đấy, lúc nào cũng cho là mình làm không tốt. Anh ấy sẽ không trách cậu đâu, vì anh ấy chỉ cảm thấy mình làm không tốt, cậu tin tôi đi."

"Cho nên....càng không thể quay lại được nữa." – Gương mặt Khương Mặc tái nhợt, mệt mỏi cười khổ: "Sao lại có thể ỷ lại việc anh ấy không hận em mà lại tiếp tục tổn thương anh ấy được nữa....Mà còn đang làm tổn thương một tên ngốc sao."

"Chuyện này, chuyện này thật sự không thể không cứu vãn như cậu đã nghĩ đâu." - Đường Trăn vội vàng bày tỏ: "Bản thân tôi hôm nay mới biết được sự tồn tại của cậu, nhưng tôi có thể cảm nhận được cậu thật sự yêu anh tôi rất nhiều, không phải do cậu cố ý làm tổn thương anh ấy."

"Bất luận là cố ý hay vô tình, những thương tổn có rồi, không thể quay lại được....Chính em đã ép anh ấy thành ra như vậy." – Đôi mắt Khương Mặc mơ màng mà lẩm bẩm, bỗng nhiên cậu ho khan lên, từng tiếng ho nghẹn ngào trầm đục, bàn tay đang đặt ở thượng vị theo bản năng mà ấn sâu hơn.

Đường Trăn luôn cảm thấy khẩu trang màu đen của người trước mặt này hình như càng lúc càng đậm màu hơn, vừa định hỏi cậu không thoải mái ở đâu, bỗng nhiên cậu lại lấy ra trong túi một thứ đưa cho cô.

Đường Trăn nhận lấy, nhìn thấy mặt trên thêu một ký hiệu đặc biệt, ngửi thử một cái, nghẹn ngào hỏi: "Đây là bùa bình an của chùa Thanh Đàn à?"

Bùa bình an của chùa Thanh Đàn có số lượng ít ỏi, trụ trì chỉ tặng những ai là người lương thiện mà lại thành tâm, có duyên với nó, nói không quá thì nó thuộc loại bùa "khó thỉnh" của cả nước, bỏ qua sự tâm linh và huyền ảo, nó còn mang theo mùi hương của những loại cỏ được đặc chế riêng được tẩm vào lá bùa. Khi đeo bên mình có thể xua đuổi tà ma, ổn định tinh thần, bảo vệ sức khoẻ.

Khương Mặc không trả lời, chỉ không ngừng được cơn ho khan mà nhìn Đường Trăn.

"Tôi biết rồi, đôi sẽ đưa nó cho anh ấy...." - Đường Trăn nắm chặt bùa bình an: "Sao cậu lại nghĩ đến chuyện thỉnh cái này?"

Khương Mặc không trả lời như cũ, chỉ có viền mắt trở nên đỏ hoe, ngón tay run rẩy nắm chặt trong túi một thứ khác ---- là một bình tro cốt tinh xảo, mặt trên cũng khắc ký hiệu của chùa Thanh Đàn.

Bên trong là tro cốt của Tiểu Đường, bị cậu nắm chặt đến độ có hơi ấm, cậu nó thể mơ hồ nghe tiếng em bé cười, miệng luôn nói những tiếng ê a không rõ nghĩa.

Trái tim đau đến khôn cùng, cậu lau lung tung lên đôi mắt mình, khó khăn chống đỡ thân thể, lấy trên ghế mình một chiếc túi, cũng giao cho Đường Trăn.

Túi nặng trĩu, trong đó có vài cái áo len, đếm qua thì có bốn cái, hai nam hai nữ, đường may tinh tế không kẽ hở, chắc chắn đến mức chỉ cần mặc một cái là an tâm vượt qua mùa đông. Cô không kịp phản ứng, nhưng nhìn đến màu sắc áo len, bỗng như nhận ra điều gì.

Ba thích nhất là màu lục đậm, mẹ thích màu tím nhạt, còn cô thích nhất màu vàng trắng.

"Là anh đan...." - Đường Trăn vuốt ve chất vải mềm mại mà chắc chắn, lẩm bẩm nói.

Khương Mặc gật gật đầu. Những thứ này đều tìm được trong ký túc xá Tiểu Thu, ở đó còn có một chiếc áo của bé gái chưa làm xong, là màu hồng phấn, giữa áo có một "viên kẹo" cầu vồng.

Cậu giữ nó lại.

"Đây là cái....của cậu đúng không?" - Đường Trăn sờ đến chiếc áo màu nâu kiểu nam kia, nhẹ nhàng hỏi.

Khương Mặc ngẩn ngơ nhìn chiếc áo len đó, cố hết sức lắc đầu: "Không phải em."

Cái này là chiếc áo len đậm, thật ra là Khương Ly đưa cho cậu, nhưng Khương Ly cũng không nói là Đường Tu dệt, chỉ nói là mua bên ngoài.

Có một ngày Tiểu Thu đến kiểm tra sức khoẻ cậu, thấy cậu đang xếp quần áo, chiếc áo len kia cũng nằm trong đó.

Tiểu Thu viết vào sổ: Trời lạnh lắm, mặt áo len vào sẽ ấm hơn.

Lời này nói ra khá đường đột, cậu không hiểu được mà chỉ nhìn anh một cái, sau đó đem chiếc áo len kia ném xuống đáy tủ: "Tôi không thích mặc loại áo len này, phiền lắm."

Tiểu Thu nhìn ngẩn ngơ vào tủ quần áo thật lâu, sau đó mới ngờ nghệch cầm giấy bút, muốn viết thêm một câu: Vậy thì mặc nhiều áo một chút, chú ý giữ ấm, đừng để cảm lạnh nha.

"Biết rồi." - Cậu trả lời cho có lệ.

Ai ngờ rằng Tiểu Thu còn viết: Cậu không thích chất liệu này à? Có thích cái nào không?

Cậu bực bội mà hất sổ anh xuống đất: "Anh tới đây làm việc hay nói chuyện phiếm? Chuyện này liên quan gì đến anh?"

Tiểu Thu đỡ bàn, chống tay lên eo rồi hơi tách chân ra để ngồi xổm xuống nhặt sổ lên, cậu vô thức liếc bàn tay anh đang đặt lên quyển sổ một cái, anh hoảng sợ rụt tay về, dựa vào sức cơ vùng đùi cố gắng đứng thẳng người, bắt đầu kiểm tra cho cậu, động tác nhanh nhẹn và cẩn thật vô cùng, như sợ chọc cậu giận lên.

Khương Mặc tự trách mình rất nhiều, cớ sao cứ hung hăng với anh ấy như vậy? Anh ấy chỉ muốn cậu giữ ấm bản thân một chút mà thôi, thật sự cũng đâu nói thêm cái gì. Anh ấy đã không dám nói thành tiếng trước mặt cậu, nếu không phải do lo cậu bị cảm lạnh, anh ấy thậm chí cũng chẳng viết nhiều như thế.

Sau này cậu đến chỗ ở của Tiểu Thu trong căn cứ, phát hiện có vài cái áo len, kiểu dáng và cách đan giống hệt cái áo nâu đậm kia, trong lịch sử web trên máy tính Tiểu Thu, có lưu lại mấy trang web về "Cách lựa chọn sợi len cho áo ấm".

Cậu lập tức biết, đó là do anh dệt cho cậu, cho nên dùng loại có chất liệu dày nặng, đường may dày, không giống áo len bình thường mua ở ngoài.

Màu áo nâu đậm kia, đúng thật là áo của cậu.

Nhưng từ giờ về sau không còn như thế nữa.

Vì cậu vĩnh viễn không bao giờ xứng với cái áo len kia.

"Không phải cậu thì là ai? Cầm đi." - Đường Trăn bướng bỉnh đem chiếc áo len nâu đậm kia ra đưa cho Khương Mặc.

Khương Mặc vươn tay nhẹ nhàng đặt tay lên và vuốt chiếc áo kia, động tác dịu dàng như đang nâng một thứ gì rất quý giá, sau đó cẩn thận bỏ lại vào túi.

"Cậu!" - Đường Trăn sốt ruột.

"Để em giữ một cái." – Khương Mặc rũ mi, nghĩ đến chiếc áo len em bé màu hồng phần, run giọng nói.

Lại lấy nữa, hở chút lại tham lam và ích kỷ nữa rồi.

Đường Trăn thấy Khương Mặc xoay người sang chỗ khác, ưỡn eo chậm chậm đi về trước: "Cậu đi đâu?"

"Có chút việc...." – Khương Mặc đáp lại qua loa, giọng nói càng lúc càng run rẩy, giống như bị kẹt ở trong động băng mà sắp mất đi ý thức, cố gắng thốt lên vài câu: "Sẽ nhanh về lại thôi....."

Cuối cùng cậu vẫn không nói ra lời, một chất lỏng ấm áp tanh ngọt từ dạ dày điên cuồng trào ngược ra cổ họng, cậu nôn không thành tiếng, một chiếc khẩu trang nho nhỏ không hứng nổi một lượng lớn máu, từng giọt từng giọt nối tiếp nhau rơi xuống.

Vì cậu có chướng ngại tâm lý, không ăn uống được như bình thường, chỉ có thể lợi dụng một lượng lớn thuốc lá và rượu làm tê liệt thần kinh, cuối cùng thì dạ dày vẫn không chịu nổi, nên nửa đêm qua bị xuất huyết.

Nguyên văn y lệnh của bác sĩ là phải truyền dịch hết một ngày, nhưng cậu không yên tâm về Đường Tu, nên sáng hôm sau vội rút kim chạy tới.

Nhưng vẫn muộn một chút.

Khương Mặc nghĩ lần sau sẽ không muộn như thế nữa, không được làm Đường Tu chịu chút đau khổ nào thêm, cho nên liều mạng đi về phía trước, bởi có thể treo bình truyền dịch tới nhanh, là có thể trở về bảo vệ anh ấy sớm hơn một chút.

Cậu nhìn cái gì cũng không rõ nữa, chí có thể cắn răng tiếp tục đi, lại bị một người đột nhiên nắm tay lại, cậu theo bản năng muốn giãy ra.

"Khương Mặc, cậu có sao không? Đừng đi nữa, không khoẻ thì ngừng lại nha."

Giống như giọng Thẩm Kham Dư.

Khương Mặc nghi ngờ mình bị ảo giác, nhưng trong tầm mắt cứ liên tục mơ hồ, giống như nhìn thấy mặt của Thẩm Kham Dư cùng Cố Ngôn Sênh.

"A Sênh, cậu ấy nóng quá." – Thẩm Kham Dư hơi bất lực nhìn qua Cố Ngôn Sênh, ánh mắt lộ rõ sự nôn nóng lẫn lo lắng: "Cậu ấy không đứng nổi rồi."

Cố Ngôn Sênh đang ôm Hồ Lô Nhỏ đang ngậm núm vú cao su trong lòng, Hồ Lô Nhỏ ngước mắt lên thấy cảnh này, lập tức hoảng sợ tới mức muốn khóc.

"Kham Dư lại đây, em ôm Hồ Lô Nhỏ đi." - Cố Ngôn Sênh đem Hồ Lô Nhỏ giao cho Thẩm Kham Dư, Hồ Lô Nhỏ lập tức ôm chặt lấy cổ ba mình, cái đầu nhỏ nhắn vùi vào hõm vai ba, ấm ức khóc rưng rức.

Thẩm Kham Dư vội vàng vỗ lưng đứa nhỏ mềm mại như bông này và dịu dàng dỗ dành: "Bảo bối đừng sợ nè, đây là chú Khương Mặc mà, chú đang rất đau đó, con đừng sợ chú nha."

Tầm mắt Khương Mặc trở nên rõ ràng hơn, nhận ra những người trước mặt rõ ràng, cố hết sức cười cười, mặc kệ máu đang trào ngược lên họng mà cố gắng nói vài câu yếu ớt: "Tới thăm A Tu hả? Anh ấy ở.... Trong phòng bệnh, cứ đi tiếp về trước...."

Cố Ngôn Sênh đỡ lấy cậu, cảm thấy từ "nóng" không còn thích hợp để diễn tả thân nhiệt bây giờ của cậu nữa, độ nóng này không khác gì cục than đỏ trong lò nướng, không nhịn được mà nhíu mày: "Cậu sao vậy, sao thế này?"

"Các anh....đi trước đi, tôi có việc một chút." – Khương Mặc vừa nói, vừa tránh Cố Ngôn Sênh, mới đi thêm một hai bước về trước, đột nhiên cậu khuỵu xuống đất, ho khan vài tiếng thật mạnh, sàn nhà bị bắn vài giọt máu tươi.

Mặt Cố Ngôn Sênh nháy mắt trắng bệch, y ngồi xuống đỡ cậu: "Khương Mặc! Làm sao vậy?!"

"Không, không sao hết, các anh đi đi, đi thăm anh ấy đi...." – Tuy là Cố Ngôn Sênh có thử kéo dậy, nhưng Khương Mặc không có cách nào tự đứng lên, chỉ có thể quỳ trên sàn, càng nói máu chảy ra càng nhiều, nhưng bỗng nhiên cậu nắm lấy tay áo Cố Ngôn Sênh, ánh mắt mơ hồ cố gắng kiếm lại tiêu cự một cách khó khăn, liều mạng dặn dò Cố Ngôn Sênh: "Đừng nói với anh ấy....là tôi...."

"Ngàn lần....xin đừng...."

Tác giả có lời muốn nói:

Hắc cẩu cũng đáng thương lắm, mọi người đừng mắng cậu ấy nha.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv