Hiện tại, Mục Cảnh đang đi xử lý thủ tục nhận nuôi. Nói thật, trong lòng hắn đúng là có vài tia hối hận.
Vào buổi sáng hôm nay, hắn tham dự một buổi tiệc tự thiện tại một cô nhi viện. Mà đứa trẻ hắn sắp nhận nuôi, là đại diện cho cô nhi viện lên phát biểu và nhận tiền thiện nguyện.
Tuy cậu bé kia mới mười hai tuổi, thân thể có chút gầy yếu, nhưng cũng không sợ người. Cậu trai này còn rất có chủ kiến, bởi vì đến cuối cùng, cậu và người chủ trì còn xảy ra mẫu thuẫn.
Lúc ấy, sau khi cậu hoàn thành phần nói của mình, người chủ trì hỏi cậu, thành tích của cậu có phải xuất sắc lắm không, lần này khảo sát cuối kì vừa rồi xếp hạng thế nào.
Đây vốn là câu hỏi dẫn dắt bình thường, vì trong suy nghĩ của người chủ trì, hài tử không có kết quả xuất sắc là sẽ không được lên đài.
Nhưng là đứa nhỏ này lại chau mày, hỏi ngược lại: "Nếu thành tích của tôi không tốt, có phải hay không liền không có ai quyên tiền từ thiện?"
Người chủ trì nghẹn họng.
Đứa nhỏ này vẫn tiếp tục hỏi: "Người khác quyên tiền từ thiện cho chúng tôi, chúng tôi vô cùng biết ơn. Nhưng tôi không rõ, tôi tiếp nhận rồi quyên giúp, thì thành tích của tôi nhất định phải xuất sắc? Trong cả cô nhi viện, khẳng định có thành tích tốt, có thành tích xấu. Mà khi quyên tiền từ thiện, các vị đại nhân ở đây lại yêu cầu bọn tôi đều phải ưu tú sao? Không ưu tú, có phải các người sẽ không thèm để ý tới luôn không?"
Cuối cùng, đứa nhỏ này bị người kéo xuống.
Nhưng Mục Cảnh không biết lý do tại sao, trong nháy mắt kia, lại cảm thấy đứa nhỏ này thật thuận mắt. Có lẽ là nhất thời xúc động, hắn bảo trợ lý đi dò hỏi điều kiện nhận nuôi.
Quá trình nhận nuôi vô cùng thuận lợi, thời điểm hắn kí tên hoàn thành thủ tục nhận nuôi, một cậu trai mười hai tuổi đã bị người túm cổ đem tới trước mặt hắn.