Ta nói xong việc như nhẹ mười cân đi vậy. Đăng chương tự thưởng bản thân nào. :))
Chỉ vào mấy sợi dây đang giăng bên ngoài, đây là loại dây nhựa từ trong không gian. Trần Thanh nói tiếp.
-Trước dãy nhà đó, ta có để các chuông. Mỗi khi ta lắc chuông của người nào, là có việc gọi người ấy. Các người cần mau chóng đến nhà chính. Chuông màu đen là của Hưng thúc, chuông màu đỏ của thím Thúy, chuông màu xanh của chung năm người còn lại, thời điểm chuông rung, ai đang có mặt thì đến. Còn mấy cái chuông còn lại mọi người không cần quan tâm, về sau nếu có thêm người ta sẽ phân phối.
Mọi người vội xác nhận, càng cảm thán sự cẩn thận của thiếu gia.
Trần Thanh gật đầu hài lòng, nói với họ.
-Hưng thúc ở lại, mọi người đi ra ngoài đi vòng quanh để biết địa hình của Đào Viên Cư, đảm bảo sẵn sàng cho việc ngày mai. Cũng quá buổi trưa rồi, thím Thúy xem chuẩn bị cơm trưa cho mọi người đi.
Mọi người lục đục ra ngoài, chỉ còn Phạm Hưng đứng trước mặt Trần Thanh. Cậu bèn nói với ông.
-Trước đây thúc đã từng làm quản gia rồi, nên hẳn công việc của quản gia thúc không lạ, ta cũng không dặn dò nhiều, chỉ có lưu ý thúc những điều sau.
Lấy 100 lượng bạc đưa cho Phạm Hưng, Trần Thanh nói.
-Thứ nhất, các ghi chép chi tiêu trong Điền viên phải cẩn thận. Mỗi tháng ta đều kiểm tra sổ sách. Đầu tháng ta sẽ đưa thúc 100 lượng bạc để thúc mua sắm thức ăn cho mọi người và để trả lương, số dư thúc giữ nếu cần gì thì cứ chi tiêu, miễn ghi chú rõ ràng là được. Thúc cũng mua cho mỗi người hai bộ trang phục mới đi.
-Năm người còn lại, thúc xem thử họ có biết đánh xe ngựa không, nếu chưa thì thúc huấn luyện họ một chút, để về sau nếu ta cần thì có người đánh xe. Ngựa ở trong chuồng, còn buồng xe thì để ở trong nhà kho, một lát nữa thúc gọi người đi gắn lại. Thúc cũng dặn năm người họ thường xuyên tắm rửa, chải lông cho ngựa.
-Diện tích của Điền cư khá lớn, nên mọi người đi cũng khá mệt. Thúc sắp xếp mua thêm hai con lừa, để mọi người khi cần thì có vật cưỡi thoải mái hơn.
-Lúc nãy ta có dừng lại trước nhà trưởng thôn, thúc xem thời gian đến chào hỏi ngài ấy một chút, dù sao về sau sẽ định cư ở đây, thúc nên làm tốt quan hệ với ông ta. Còn về thôn dân, thúc cứ giữ khoảng cách nhất định là được. Đào Viên Cư không nhất thiết phải thân thiện với tất cả mọi người.
-Thúc xem giám sát mọi người, nếu họ có gì không hiểu thì hướng dẫn, sắp xếp công việc cho họ. Nếu có vấn đề gì không giải quyết được, thì báo ta, tuyệt không được giấu diếm.
-Được rồi, bây giờ thúc cũng ra ngoài xem thử bố trí của Đào viên cư đi.
Trần Thanh đưa ông một xâu chìa khóa, rồi khoát tay cho ông ra ngoài. Phạm Hưng vội vâng dạ rồi cúi đầu lui ra.
Trước tiên, ông mở cửa nhà kho cùng mấy người Đỗ Nhị mang xe ngựa ra ngoài. Khi nhìn thấy chiếc xe ngựa bằng gỗ lim, mấy người đều giật mình. Thiếu gia quả thật biết cách xài tiền, nhà chính cùng gia cụ bằng gỗ lim đã đủ chấn động rồi. Không nghĩ ngay cả xe ngựa cũng thiết kế bằng chất liệu này, quả thật quá quý giá. Thiết kế của xe ngựa cũng lạ mắt, thùng xe rộng rãi, khác với những xe ngựa thời này là cửa ra vào của thùng xe ngay sau lưng phu xe, chỉ ngăn cách bằng tấm màn nhỏ, làm mỗi lần người bên trong muốn ra vào khá rắc rối.
Bản vẽ Trần Thanh yêu cầu chuyển cửa ra vào ra sau xe, làm bằng cửa gỗ, sau khi cậu vào trong thì đóng kín lại, vừa kín đáo vừa chắc chắn. Cậu cũng cho làm một cửa sổ nhỏ ở vách ngăn sau phu xe, cũng tạo một cửa lùa. Cửa này sẽ khép kín, khi nào người trong xe cần nói chuyện với phu xe có thể mở ra để trao đổi.
Thiết kế trong thùng xe càng trang trọng. Hai bên là hai ghế dài, ở giữa là một cái bàn. Chỗ trong cùng thùng xe, sát vách ngăn với phu xe là một tủ hai ngăn, để đựng đồ cần thiết. Trần Thanh cũng cho làm vách kéo dưới ghế, khi cần có thể kéo chúng lên che kín không gian giữa hai ghế dài, tạo thành một chiếc giường rộng. Trong xe cũng may sẵn những cái đệm vải mềm mại phủ lên mặt ghế, tránh chất gỗ cứng làm người ngồi khó chịu.
Chỗ ngồi cho phu xe cũng được cậu chăm chút, làm ghế ngồi bên ngoài cho phu xe, cũng làm một mái che tránh nắng mưa.
Cẩn thận kéo xe ngựa ra ngoài, rồi cột hai con ngựa vào. Sau đó mọi người cùng đi quan sát Đào Viên Cư, đồng thời trao đổi và phân công công việc của nhau.
Phan Thúy đi một vòng rồi trở lại nấu cơm. Trong bếp ăn tập thể đã được chuẩn bị nguyên liệu, Phan Thúy chỉ đi ra ngoài hái chút rau quả là chuẩn bị đủ đồ ăn cho bảy người. Mọi người ăn cơm xong rồi phân công nhau đi gánh nước đổ đầy các lu đựng, dọn dẹp, lau chùi lại các phòng.
Xong việc, bốn người Đỗ Nhị chuẩn bị sẵn nước uống, đi lên trạm canh gác. Phan Thúy rửa chén đĩa, dọn dẹp bếp rồi đi chăm sóc vườn rau. Huỳnh Vũ theo Phạm quản gia đánh xe lên trấn trên mua vài thứ.
Đợi đến lúc hai người Phạm Hưng trở lại, trời cũng trở tối. Bọn họ tắm rửa sạch sẽ rồi đi ngủ.
Sáng hôm sau, Phạm Hưng mặc quần áo mới, mang theo lễ vật đã mua đến nhà trưởng thôn thăm hỏi. Hàn huyên cùng nhau một lát, ông đi về, dọc đường về cũng được thôn dân nhiệt tình lôi kéo trò chuyện, nhưng nhớ đến lời dặn của Trần Thanh, ông vui vẻ nói chuyện nhưng vẫn giữ thái độ xa cách, nói vài câu thì viện lí do Đào Viên Cư bận rộn mà tạm biệt bọn họ.