"Tránh đường tránh đường tránh đường." Lý Thạc Mẫn ở đẳng này nhanh nhẹn len lỏi chạy xuyên qua đám đông, cứ nghĩ đến bản mặt bị đông cứng đến méo mó của Từ Minh Hạo là cậu lại không nhịn được mà cười lớn, thứ thẳng đấy để ý nhất là cái mặt tiền mà lại.
"Ầm!"
Đang mải hí hửng cười với chiến tích của mình, Lý Thạc Mẫn không chú ý có một người đang bước ra khỏi cửa lớp, vai cậu va vào người ta suýt chút nữa thì ngã dập mặt, cũng là nhờ người nọ kéo lại mới tránh khỏi cảnh hôn đất.
Lý Thạc Mẫn đang chuẩn bị cảm ơn, ai ngờ vừa ngẩng đầu đã thấy cái người đang kéo áo mình hóa ra lại là Kim Mẫn Khuê, câu "thật ngại quá” vừa định nói cũng nuốt lại vào trong miệng.
Lý Thạc Mẫn trong lòng nhổ toẹt một cái, đúng là người xui xẻo thì uống nước cũng lạnh kẽ rằng mà.
"Đi đâu đây?" Giọng điệu bây giờ của Kim Mẫn Khuê vang lên trên hành lang oi bức này nghe đến là dịu dàng.
Lúc trước Lý Thạc Mẫn năm nhắm mắt nghỉ ngơi giữa giờ ra chơi còn tình cờ nghe được mấy bạn gái cùng lớp bàn tán về Kim Mẫn Khuê, gì mà "giọng nói dịu dàng điểm đạm làm cho người ta cảm thấy như được tắm gió xuân", những từ cuối cùng ấy còn hòa quyện cả sự ngượng ngùng của mấy cô gái tuổi mới lớn, tâm tình đang yêu không thể nào giấu đi được. Vậy mà Lý Thạc Mẫn ghét nhất là nghe ngữ điệu này của anh, ghét không kém gì cái sự khó chịu khi nhìn anh ta đeo kính trên khuôn mặt với đường nét nhu hòa ấy. Kim Mẫn Khuê này là Kim Mẫn Khuê của mọi người, không phải là Kim Mẫn Khuê của Lý Thạc Mẫn.
Cho nên mỗi lần nghe được giọng điệu như vậy phát ra từ miệng Kim Mẫn Khuê, dù biết rõ là vì đang ở nơi công cộng nhưng Lý Thạc Mẫn cũng không nén nổi bực bội, mà một khi đã cáu lên rồi thì làm sao nói ra được mấy câu êm tai, cậu cứng nhắc đâm chọc một câu, "Liên quan quái gì đến anh" rồi chuẩn bị đi thẳng vào lớp mình, nhưng vừa bước một bước thì tay áo đã bị người ta níu chặt, Lý Thạc Mẫn gắt gỏng quay đầu.
"Buông ra!”
Kim Mẫn Khuê bên này không nhìn thẳng vào mặt Lý Thạc Mẫn mà đang hướng vào lon Cola trên tay cậu suy tư gì đó, bàn tay vẫn năm không buông khỏi áo cậu.
Thấy Kim Mẫn Khuê không nhúc nhích chỉ nhìn chăm chăm vào lon Cola, Lý Thạc Mẫn lại cảm thấy hoảng hốt, đột nhiên chính cậu cũng quên mất là mình đang muốn bỏ đi.
"Muộn thế này rồi sao lại uống Cola?” Kim Mẫn Khuê bước tới trước mặt Lý Thạc Mẫn, đưa tay chạm vào lon Cola, sau đó giương mắt nhìn thẳng vào cậu, "Lại còn lạnh nữa?"
Lý Thạc Mẫnbị anh nhìn đến mức chột dạ trong lòng, cặp mắt đen láy đảo qua đảo lại từ đầu này đến đầu kia hành lang, chỉ duy nhất không dám nhìn vào Kim Mẫn Khuê.
"Lý Thạc Mẫn!"
Giằng co chưa được vài giây, Lý Thạc Mẫn chợt cảm nhận được một luồng gió nóng phả thẳng vào mặt, chưa kịp hiểu gì đã thấy Từ Minh Hạo đang đu cả người lên vai mình, thậm chí còn véo cậu hai cái đau điếng vào eo.
"Thắng oắt này mày dám đùa cợt anh mày hả, muốn ăn đòn có đúng không?"
Đối với Lý Thạc Mẫn mà nói ấy, trong thời khắc này Từ Minh Hạo chính là hiện thân của thiên sứ, thậm chí cái tay đang véo cậu cũng thật là đáng yêu quá đi mà.
"Thôi thôi thôi, em sai rồi anh hai, anh người lớn đừng chấp trẻ con mà, tha cho em đi!”
Mượn cớ có Từ Minh Hạo ở đây, Lý Thạc Mẫn vừa trốn tránh vừa chạy về phía lớp mình, coi như không thấy người nọ đang đứng im tại chỗ lạnh lùng nhìn cậu.
"Đừng có mơi Vô ích thôi!" Từ Minh Hạo la hét đuổi theo. "Lý Thạc Mẫn đứng lại coi, hôm nay anh đây phải lột da mày mới được!"
Văn Tuấn Huy nghe thấy động tĩnh tò mò đi ra khỏi lớp, bước về phía Kim Mẫn Khuê, ánh mắt thăm dò nhìn lớp bên cạnh, "Làm sao vậy? Hình như vừa có tiếng Minh Hạo hả?"
Kim Mẫn Khuê nhìn chằm chăm bóng người đang chạy tán loạn trong phòng học bên cạnh một lúc lâu mới quay người về lớp.
"Không có gì, có người thích ăn đòn rồi."
...*Còn tiếp*....