Lúc nhận được điện thoại của Kim Mẫn Khuê, Lý Thạc Mẫn đang nắm dài trên giường xem TV, nội dung phát trên màn hình khoa trương tới mức làm cho cậu ôm bụng cười nắc nẻ.
"Anh đang ở club XX, phòng X, đến đón anh đi"
Lý Thạc Mẫn vừa chỉ kịp nghe rõ ràng địa chỉ thì bên kia đã cúp máy, tưởng tượng đến âm thanh hơi khàn khàn của người nọ, hai đầu lông mày của cậu cau vào, lại uống say.
Lý Thạc Mẫn không nhớ rõ đây là lần thứ mấy rồi, gần đây số lần Kim Mẫn Khuê uống say phải nhiều bằng tổng số hai năm trước cộng lại, trước kia còn đỡ, uống say vẫn biết tự về, nhưng lần này thì không lết nổi luôn, nằm trên giường bực bội giật tóc, Lý Thạc Mẫn cam chịu đứng lên thay quần áo.
Lý Thạc Mẫn âm thầm quan sát club này qua gương chiếu hậu, bên ngoài rất là nguy nga lộng lẫy, cũng không biết bên trong thế nào. Vừa bước vào cửa đã có nhân viên ra tiếp đón, Lý Thạc Mẫn nói sơ qua về lý do đến đây, nhân viên liền dẫn cậu tới cửa gian phòng kia.
Nghe tiếng nhạc định tai ức nhóc vọng ra từ bên trong Lý Thạc Mẫn nhíu mày, cậu hít sâu một hơi rồi chậm rãi đẩy cửa phòng, bên trong là mấy bóng người lắc lư dưới ánh đèn mờ ảo, mọi người vây quanh bàn tiệc linh đình ồn ào náo nhiệt, tất cả đều uống khá say nên gần như chẳng ai chú ý tới cậu.
Liếc nhìn quanh một vòng mới phát hiện ra người kia đang năm trong góc lấy tay che mắt, bên cạnh còn có hai vị mỹ nữ ôm ấp, đúng là có diễm phúc thật.
Lý Thạc Mẫn bước tới trước mặt Kim Mẫn Khuê, ra hiệu cho hai cô gái kia, đúng là người được huấn luyện nghiêm chỉnh, hai cô lập tức đứng lên nhường chỗ. Nhìn đống bình rỗng trên bàn, Lý Thạc Mẫn miễn cưỡng đè nén cơn nóng tính đang từ từ mọc lên.
Ngồi xuống bên cạnh Kim Mẫn Khuê lay lay anh hai cái, Kim Mẫn Khuê không nhịn được tóm lấy cái tay kia, nhíu mày cau có. Một hồi lâu sau mới miễn cưỡng mở mắt, thấy Lý Thạc Mẫn mới thả lỏng, nhích nhích lại gần cậu.
Lý Thạc Mẫn đưa tay ngăn anh lại, "Nào, em đưa anh về nhà."
Kim Mẫn Khuê nghe được hai chữ "về nhà" như thể làm theo phản xạ kéo tay Lý Thạc Mẫn muốn đứng lên, Lý Thạc Mẫn thấy anh lảo đảo vội vàng nghiêng người đỡ lấy anh tránh cảnh ngã đập mặt xuống đất.
Kim Mẫn Khuê uống say có một chỗ tốt chính là, dù uống nhiều đến mấy chân không đi nổi nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo. Anh đứng lên vịn lấy Lý Thạc Mẫnk chào hỏi với mọi người ở đây, Lý Thạc Mẫn thuận tay cầm áo vest của anh trên ghế rồi mỉm cười khách sáo, khoác tay Kim Mẫn Khuê lên cổ dìu anh ra ngoài.
Lý Thạc Mẫn đã cố nhẫn nhịn cơn cáu kỉnh, ấy vậy mà Kim Mẫn Khuê cứ tựa vào cổ cậu, hơi thở nóng hối phả hết lên cổ làm cậu ngứa ngáy tới mức rùng cả mình, thế mà cái tay đang khoác lên vai cậu còn siết thật chặt khiến cậu không thể động đậy nổi.
Vất vả lắm mới để người kia ngoan ngoãn ngồi vào ghế sau, toàn thân Lý Thạc Mẫn đã rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, lửa giận lốm đốm trong lòng kích thích cậu đấm cho anh hai cái, nhưng lúc vương tay ra thấy Kim Mẫn Khuê ngồi cuộn mình khó chịu đến trắng cả mặt, bàn tay đành khựng lại giữa không trung.
"Thạc Mẫn..." Kim Mẫn Khuê ngẩng đầu, duỗi tay vô thức muốn cầm lấy tay cậu, Lý Thạc Mẫn đứng im mặc kệ, Kim Mẫn Khuê vẫn gọi tên cậu, động tác quơ quào càng lúc càng khoa trương. Mắt thấy người kia sắp ngã tới nơi, Lý Thạc Mẫn mới cúi người ngồi vào ghế sau, một tay đỡ lấy anh, một tay nắm lấy cái tay không an phận kia đặt xuống ghế, giương mắt nhìn gương mặt gần trong gang tấc một lúc, sau đó lui ra đóng cửa sau lại ngồi xuống ghế lái. Lý Thạc Mẫn khởi động xe chậm rãi lái về nhà.
Nhất định là kiếp trước mình nợ người này mà.
Lý Thạc Mẫn nghĩ câu này lần thứ 108.
Sau khi về nhà Kim Mẫn Khuê mặc nguyên quần áo năm dài trên giường, Lý Thạc Mẫn cởi giày giúp anh, đẩy người vào chính giữa giường, đảm bảo anh không lăn lộn linh tinh mới vào bếp pha trà giải rượu, lúc bưng trà vào phòng thấy anh vẫn nằm ngoan ngoãn đúng vị trí cũ, tranh thủ trong lúc trà ngấm Lý Thạc Mẫn vội vàng vào phòng tắm thay đồ tắm rửa.
Tắm xong đi ra thấy Kim Mẫn Khuê trước đó còn nằm thẳng đã đổi thành tư thế cuộn mình, người thì vẫn nằm giữa giường, Lý Thạc Mẫn nhìn anh mím chặt môi vừa bực vừa lo. Đi qua cầm lấy trà giải rượu để ở tủ đầu giường, dùng miệng thử nhiệt độ, cảm giác đã ổn cậu mới bưng ly ngồi xuống bên giường.
Nhẹ nhàng đẩy đẩy cái người đang cuộn mình kia, "Này, dậy uống trà giải rượu đã."
Nghe thấy giọng nói quen thuộc Kim Mẫn Khuê bắt đầu lăn một vòng về hướng này, đến bên cạnh Lý Thạc Mẫn còn đưa tay ôm eo cậu, dụi đầu vào lòng cậu.
Động tác bất thình lình làm Lý Thạc Mẫn suýt nữa thì đánh đổ trà trên tay, cậu vội vàng giữ chặt sau đó đập cho cái tay đang ôm eo mình một cái, "Dậy mau! Suýt nữa thì bị anh làm đổ rồi!"
Kim Mẫn Khuê ngẩng đầu lên nhìn cậu, say khướt, "Em đút cho anh đi."
Kim Mẫn Khuê lúc say thích càn quấy bao nhiêu Lý Thạc Mẫn biết rất rõ, cũng không so đo với anh, giữ nguyên tư thế này đưa ly đặt vào bên miệng Kim Mẫn Khuê, người kia vừa uống nhưng ánh mắt vẫn nhìn cậu, bên khóe môi là nét vui vẻ không thể xóa nhòa.
Uống xong Lý Thạc Mẫn bèn đẩy anh ra, cầm ly đi ra ngoài, "Tỉnh táo lại rồi đi tắm, bằng không thì anh ra phòng khách mà ngủ, hôi muốn chết luôn."
Kim Mẫn Khuê nằm trong chốc lát, xoay người vào nhà tắm, Lý Thạc Mẫn rửa ly xong quay lại thấy trên giường không có ai, trong nhà tắm vọng ra tiếng nước, nhìn một cái mới nghiến răng.
Tên đê tiện này đi tắm không thèm đóng cửa gì hết!
Cúi người dọn quần áo Kim Mẫn Khuê quăng đại ở cửa phòng tắm bỏ vào máy giặt, Lý Thạc Mẫn nhớ tới cảnh tượng hồi nãy, cậu nhớ khi ấy trước mặt Kim Mẫn Khuê ngoài chai rượu cũng chỉ có chai rượu, nói cách khác rất có thể tối nay người này không ăn gì đã uống rượu.
Quăng một cái lườm sắc lẻm về phía phòng ngủ, Lý Thạc Mẫn cam chịu đi vào bếp, lấy một cái nồi hứng nước đặt lên bếp, chuẩn bị nấu mì cho anh. Nước còn chưa sôi đã thấy Kim Mẫn Khuê khoác áo tắm đi ra, Lý Thạc Mẫn nhìn bước chân anh đã vững cũng hiểu người này tỉnh rượu kha khá rồi.
Kim Mẫn Khuê bước tới đằng sau Lý Thạc Mẫn, không để ý người vẫn còn hơi nước đã choàng tay ôm eo cậu, cằm tựa vào vai phải hít một hơi thật sâu, khàn giọng hỏi, "Đang làm gì thế?"
Lý Thạc Mẫn mở mắt nhìn nước trong nồi, quay đầu nghiêm túc lườm Kim Mẫn Khuê, "Có phải tối nay anh lại bỏ bữa đúng không?"
Mark Lee nhăn mũi không nói gì.
"Em đã nói anh bao nhiêu lần rồi trước khi uống rượu nhất định phải ăn gì đấy lót dạ, lần nào cũng ử ừ nhanh lắm xong rồi có lần nào vào tai được không?" Lửa giận tích cả đêm của Lý Thạc Mẫn bùng lên như hỏa hoạn, "Con mẹ anh chứ Kim Mẫn Khuê, anh mà còn không quan tâm đến sức khỏe của mình như vậy nữa thì ông đây cũng mặc kệ anh luôn đấy!"
Kim Mẫn Khuê siết chặt eo cậu, dịu giọng dỗ dành, "Em mặc kệ thì ai quan tâm anh đây?”
"Ai thích thì đi mà quan tâm!" Lý Thạc Mẫn vừa nói vừa đấy tay Kim Mẫn Khuê ra, nghe thấy bên tai vang lên tiếng cười, cậu quay đầu quăng cho anh một ánh nhìn khó tin nổi, tên này còn dám cười? Lý Thạc Mẫn càng giận hơn, "Móa anh còn cười được? Vui lắm đấy à?"
"Đương nhiên là vui rồi." Kim Mẫn Khuê cầm lấy hai tay đang giãy giụa của Lý Thạc Mẫn, "Vợ anh thương anh thế này, đoán xem anh có vui không?"
Kim Mẫn Khuê sững sờ, bối rối quay đầu, hai má cũng bắt đầu ửng đỏ: "Chỉ biết khua môi múa mép, nếu còn có lần sau thì anh cứ xem em còn đi đón anh nữa không!"
Kim Mẫn Khuê nhìn chằm chằm vào lồng ngực cong cong hơi nhô lên của Lý Thạc Mẫn mà ngứa ngáy khó nhịn, một tay xoay cậu lại một tay với về phía bếp tắt lửa, không đợi Lý Thạc Mẫn phản ứng đã hôn cậu đồng thời đẩy cậu sát vào bệ bếp.
Lý Thạc Mẫn ngơ ngác vài giây, đưa tay đẩy Kim Mẫn Khuê, "Anh làm gì thế! Em đang nấu cho anh ăn mà!"
Kim Mẫn Khuê lần nữa lấn người lên, ánh mắt nóng bỏng, "Đừng nấu, quan tâm việc chính trước đã."
"Ưm..." Lý Thạc Mẫn còn chưa kịp phản bác đã bị chặn lời, sau khi từ chối không có kết quả mới cam chịu nhằm mắt lại, vòng tay ôm cổ Kim Mẫn Khuê.
Cảm giác đầu lưỡi bị mút thật mạnh, Lý Thạc Mẫn tê rần, vị cổn còn sót lại trong miệng Kim Mẫn Khuê khiến Lý Thạc Mẫn bắt đầu say sẩm, không đủ sức suy nghĩ thêm chỉ biết mặc anh dẫn dắt.
Một tay Kim Mẫn Khuê nhẹ nhàng vuốt ve gáy cậu, tay kia chui vào trong áo ngủ lướt dọc đường cong của eo, bờ môi cũng hôn dần xuống dưới, từ cằm Lý Thạc Mẫn tới xương quai xanh, cuối cùng rơi vào nụ hồng đang run rẩy vì bị quần áo kích thích.
"Kim Mẫn Khuê... A..." Chỗ mẫn cảm bị người ta ngậm vào trong miệng, Lý Thạc Mẫn không tự chủ được mà cong người lên, ôm chặt cái đầu đang quấy phá trước ngực cậu, miệng hé mở phát ra tiếng rên rỉ khó nhịn.
"Bảo bối, anh đây." Nhả thứ quả hồng hồng đã bị liếm đến sưng lên ra, Kim Mẫn Khuê ngẩng đầu địu dàng an ủi người yêu đang đảm chìm trong khoái cảm, một tay trượt vào mép quần của Lý Thạc Mẫn, cầm lấy thằng em tội nghiệp đang bán cương của cậu, bắt đầu trượt lên xuống theo tiết tấu.
"Ưm..." Lý Thạc Mẫn phát ra tiếng rên rỉ ngọt ngào, đồng tử của Kim Mẫn Khuê sâu thẳm, động tác trên tay cũng nhanh hơn, ngậm lấy bờ môi căng đầy của cậu, nuốt toàn bộ tiếng rên rỉ nức nở vào miệng.
Lý Thạc Mẫn bị hôn đến mơ màng, bị khoái cảm truyền tới từ phía dưới làm phát điên rồi, hai tay vô lực tóm lấy tay áo Kim Mẫn Khuê, toàn thân nóng bừng.
Ngay lúc sắp bản lại bị Kim Mẫn Khuê ác ý chặn lỗ nhỏ, Lý Thạc Mẫn rơm rớm mông lung nhìn anh như muốn cầu xin, cặp mắt ướp nhẹp kia làm Kim Mẫn Khuê căng thẳng, cái thứ dưới háng kia cứng đến sắp nổ tung.
"Mẫn Khuê... Kim Mẫn Khuê... Anh... Mẹ nó.... Anh mau... Mau buông ra!" Lý Thạc Mẫn hổn hển nói không thành câu, yếu ớt đẩy đấy tay Kim Mẫn Khuê.
Kim Mẫn Khuê tiến tới bên tay cậu, liếm láp vành tai kia thì thầm: "Bảo bối, em yêu ai nhất?"
"Ông đây.... Không thèm yêu ai hết, chỉ... Chỉ yêu chính mình thôi!"
"Ha?" Kim Mẫn Khuê khẽ lên giọng, ngón cái không ngừng cọ sát lỗ nhỏ phía trên thẳng em Lý Thạc Mẫn, đầu lưỡi lại bắt đầu tấn công vành tai cậu.
Bị khoái cảm cực lớn kích thích, Lý Thạc Mẫn cong người, "Anh! Mẹ nó ông đây... Yêu anh nhất! Hài lòng chưa?"
Nghe được đáp án như ý, Kim Mẫn Khuê buông lỏng tay ra, Lý Thạc Mẫn kéo căng đôi chân dài, tất cả chất lỏng phun hết vào tay Kim Mẫn Khuê.
"Lần nào cũng thế, anh có phiền không!" Lý Thạc Mẫn còn đắm chìm trong dư âm của cực khoái, hai mắt mông lung, lời nói trách móc cũng biến thành nũng nịu.
Kim Mẫn Khuê nuốt nước miệng, hai tay bóp chặt bờ mông căng đầy của Lý Thạc Mẫn, ngón tay dính đầy chất lỏng bắt đầu tìm kiếm phía sau cậu.
"Ưm..." Cảm nhận được dị vật xâm lấn, Lý Thạc Mẫn nhíu mày kêu lên một tiếng đau đớn, lườm Kim Mẫn Khuê một cái, nhưng vì lây nhiễm tình dục nên từ khóe mắt đến đuôi mày đều chỉ toàn ý xuân.
Kim Mẫn Khuê vừa quan sát nét mặt của Lý Thạc Mẫn vừa tăng số lượng ngón tay lên, đợi đến khi cảm thấy đã ổn thì nhanh chóng rút tay ra cầm thẳng em trực tiếp tiến vào.
Hai người đồng thời phát ra tiếng rên rỉ, Lý Thạc Mẫn là vì thứ kia của Kim Mẫn Khuê quá lớn nên không thoải mái, còn Kim Mẫn Khuê lại hưởng thụ cảm giác thỏa mãn khi được Lý Thạc Mẫn siết chặt lấy.
Giữ nguyên tư thế này, Kim Mẫn Khuê ôm Lý Thạc Mẫn lên rồi đặt cậu ngồi xuống bệ bếp, mặt đối mặt nhìn nhau, thứ bên dưới chậm rãi di chuyển, không buông tha bất cứ biểu lộ gì trên gương mặt cậu.
Lý Thạc Mẫn cắn môi dao động theo mỗi động tác của Kim Mẫn Khuê, thời điểm Kim Mẫn Khuê chọc vào một chỗ nào đó, Lý Thạc Mẫn Donghyuck đột nhiên phát ra tiếng rên rỉ khó nhịn, Kim Mẫn Khuê nhếch môi hiểu rõ, sau đó không ngừng tấn công vào nơi này.
"A... Anh... Anh chậm một chút... A..." Lý Thạc Mẫn đưa tay đẩy Kim Mẫn Khuê ra, nhưng làm sao người này có thể chiều theo ý cậu được? Tóm lấy tay cậu giữ chặt trước ngực, bên dưới vẫn đang tăng tốc cảm vào như cuồng phong vũ bão.
"Mẫn Khuê..." Không chịu nổi tốc độ này, Lý Thạc Mẫn càng không ngừng lắc đầu, cái thứ vừa hưởng thụ đến bắn xong cũng đang run rẩy đứng lên, cả người mất hết sức lực, toàn bộ tựa vào người Kim Mẫn Khuê.
Bên trong Lý Thạc Mẫn chặt tới mức khiến Kim Mẫn Khuê mất hết thần trí, anh nhịn không được nắm chặt eo cậu đẩy vào lút cán, đây là Lý Thạc Mẫn của anh, chỉ có anh mới được chiêm ngưỡng bộ dạng này của cậu, cũng chỉ có cậu mới khiến anh điên cuồng đến thế.
Cuối cùng Kim Mẫn Khuê như thể chôn cả người mình vào bên trong Lý Thạc Mẫn, một tay ôm cậu lại gần hôn môi, đâm thêm vài cái thật mạnh rồi bắn thẳng vào bên trong Lý Thạc Mẫn. Lý Thạc Mẫn bị chất lỏng nóng bỏng kia làm cho cơ thể run lên, cũng bắn hết lên bụng Kim Mẫn Khuê.
Bắn xong xuôi Kim Mẫn Khuê không vội lấy ra, chỉ ôm Lý Thạc Mẫn yên lặng thở dốc, vừa cần tai cậu vừa nói yêu em. Lý Thạc Mẫn nghe giọng nói khàn khàn không ngừng thổ lộ, ôm anh chặt hơn nhẹ nhàng vuốt ve, thì thầm nói một câu em cũng yêu anh.
HẾT.