Nét mặt Phác Liên từ kinh ngạc trở nên bối rối, tay trái siết chặt quyển sách, tay phải buông xuôi bên người lo lắng túm góc váy, cặp mắt xinh đẹp kia tràn đầy hoảng loạn và ngượng ngùng.
"A... Không phải như vậy." Phác Liên âm thầm nghiêng đầu liếc trộm người con trai đang đứng lặng thinh như thể không hề liên quan tới chuyện này, thấy người kia không thừa nhận cũng không giải thích, trong lòng đang thấy may mắn nhưng vẫn không nén nổi chút hụt hẫng, "Bọn tớ chỉ cùng luyện tập cho tiết mục của lễ kỷ niệm sắp tới thôi."
Nghe Phác Liên nói như vậy, Lý Thạc Mẫn mới nhớ tới hai ngày trước Từ Minh Hạo cũng từng để cập với cậu về lễ kỷ niệm ngày thành lập trường. Lúc ấy Từ Minh Hạo nói rằng đây là cơ hội tốt để thể hiện trước toàn trường, còn hỏi cậu có muốn tham gia không, khi đó Lý Thạc Mẫn đang chơi game chơi đến khí thế ngất trời, không thèm suy nghĩ đã nói không đi, Từ Minh Hạo còn cốc đầu cậu một cái mắng cậu không có chí khí kia mà, sau đó Lý Thạc Mẫn cũng quẳng chuyện này ra sau đầu, bây giờ Phác Liên nhắc đến cậu mới chợt nhớ ra đúng là có chuyện như vậy.
Kim Mẫn Khuê muốn tham gia biểu diễn trong lễ kỷ niệm?
Lý Thạc Mẫn nghi ngờ quan sát gương mặt lạnh lùng của người nọ, sao lúc trước bọn họ vẫn dính lấy nhau mà không thấy tên này đề cập gì cả?
Hay là, hắn ta cố ý?
"Thạc Mẫn?" Thấy Lý Thạc Mẫn không có phản ứng gì, Phác Liên chần chừ lên tiếng hỏi, trong lời nói lộ ra vẻ dè dắt.
Đang mải nghĩ đột nhiên bị gọi, lại thấy trên mặt Phác Liên hiện lên vẻ thấp thỏm lo lắng không giấu được, cơn bực bội trong lòng Lý Thạc Mẫn bỗng chốc như bong bóng xì hơi.
Cậu âm thầm cười mỉa mai một tiếng, Lý Thạc Mẫn à Lý Thạc Mẫn, chuyện của mình còn không giải quyết được, dựa vào cái gì đòi làm con gái nhà người ta khó xử, mày là cái thá gì?
"Xem ra là tớ đã hiểu lầm." Lý Thạc Mẫn gật đầu như thể đã thấu hiểu sự tình, nở nụ cười áy náy, tiến lên đĩnh đạc vỗ vỗ vai Kim Mẫn Khuê, "Vậy mới nói, cứ tưởng cậu có bạn gái mà không giới thiệu một tiếng chứ."
Tâm trạng căng thẳng của Phác Liên lúc này mới được thả lỏng, cô đưa tay vén tóc ra sau tai, cặp mắt rũ xuống đong đầy sự cô đơn.
Kim Mẫn Khuê với gương mặt vô cảm nghiêng đầu nhìn bàn tay đang vỗ vai mình của Lý Thạc Mẫn, rồi lại đưa ánh mắt đùa cợt về phía cậu, chậm rãi nhếch khóe miệng.
Hai tay Lý Thạc Mẫn vô thức run lên, còn chưa kịp rụt lại đã thấy tên kia tóm lấy khủy tay mình, cậu vội vàng muốn lùi ra sau nhưng lực kéo của hắn quá mạnh, không thể nhúc nhích nổi mấy phân.
Lý Thạc Mẫn chột dạ nhìn Phác Liên đứng bên cạnh, phát hiện cô nàng đang cúi đầu không để ý tới động tác của hai người họ, cậu vội vàng trợn mắt nhìn Kim Mẫn Khuê, hất hất đầu về hướng Phác Liên, ý muốn uy hiếp rằng ở đây có người, mau buông tay ra! Nhưng Kim Mẫn Khuê dường như không hề nhận ra sự hung hăng trên khuôn mặt cậu, không những không buông ra, ngược lại bàn tay còn chậm rãi tử từ vuốt xuống, vuốt một đường từ cánh tay cho đến khớp xương cổ tay, cuối cùng dùng lực vừa đủ bóp chặt huyệt hợp cốc trên tay cậu, tranh thủ lúc Lý Thạc Mẫn đau đớn nắm thật chặt tay cậu.
Lý Thạc Mẫn giật thót, đoạn cánh tay bị mơn trớn hồi nãy bây giờ nóng hổi, trái tim đập thình thịch như muốn vỡ tung, vì hồi hộp và cũng vì tức giận.
"Tôi có bạn gái hay không," Kim Mẫn Khuê nắm lấy bàn tay hơi mũm mĩm của Lý Thạc Mẫn một lúc, ngón trỏ khẽ khẽ vẽ vài vòng tròn trong lòng bàn tay cậu, ánh mắt nhìn Lý Thạc Mẫn vừa trắng trợn vừa suồng sã, "Em không biết sao?"
Mặt Lý Thạc Mẫn đỏ bừng, giằng bàn tay đang bị nằm của mình về, không liệu được rằng lần này Kim Mẫn Khuê không hề dùng sức tóm lấy, còn cậu vì dùng lực quá mạnh mà lảo đảo lui về sau theo quán tính.
Vội vàng đứng vững, Lý Thạc Mẫn ngẩng phắt đầu lên định mắng Kim Mẫn Khuê, nhưng còn chưa kịp mở miệng đã thấy Phác Liên đang mở to mắt nhìn cậu đầy vẻ khó hiểu, Lý Thạc Mẫn đành cố ép cơn giận dữ của mình xuống.
Cậu cố nở một nụ cười gượng với Phác Liên "Vậy hai người cứ luyện tập đi, tớ về trước."
Phác Liên mỉm cười gật đầu với cậu.
Lại chuyển ánh mắt nhìn người nọ, nụ cười của Lý Thạc Mẫn lập tức sượng lại, túi đồ ăn vặt đang cẩm trong tay suýt nữa thì rơi xuống đất.
Kim Mẫn Khuê vẫn nhìn cậu như vậy, ánh mắt hoàn toàn không kiêng nể hay bớt phóng túng chút nào, quá đáng hơn là cái tên này dùng ngón tay vừa rồi quấy rối cậu khẽ vuốt ve bờ môi đang nở nụ cười như có như không kia.
Lý Thạc Mẫn nghẹn họng, xúc cảm bị mơn trớn trong lòng bàn tay càng trở nên rõ ràng hơn, nóng ướt theo từng động tác tay của Kim Mẫn Khuê.
Cái tên không biết xấu hổ.
Không muốn đứng ở đây thêm một giây nào nữa, Lý Thạc Mẫn nhìn lướt qua hai người, vội vàng chạy về hướng kí túc xá.
"Mày làm gì mà muộn thế này mới về?”
Lý Thạc Mẫn vừa bước chân vào cửa đã thấy giọng Từ Minh Hạo vang lên, cái túi trên tay cũng bị giật mất.
"Ngoan quá nè." Từ Minh Hạo dốc đồ ăn trong túi ra giường bới loạn lên, sau khi tìm được món bánh mình thích bèn đứng lên ôm chầm lấy Lý Thạc Mẫn, cười đến là ngọt, "Biết thương anh rồi đúng hông nè, nào lại đây, anh cũng thương cưng lắm"
Ngay một giây trước khi Từ Minh Hạo kịp chu môi hôn chụt một cái lên má cậu, Lý Thạc Mẫnk vội vàng đấy thằng này ra, đặt mông ngồi lên giường, "Cút cút cút, đừng có làm phiền tao."
Từ Minh Hạo mở hộp bánh ném một miếng vào miệng, thỏa mãn nheo mắt, thoải mái nhàn nhã lướt về phía giường, nhìn Lý Thạc Mẫn một chút, động tác định nhón thêm một miếng bánh khựng lại, áp sát mặt vào mặt Lý Thạc Mẫn.
Lý Thạc Mẫn đang rơi vào trầm tư đột nhiên bị bản mặt kia làm cho hoảng sợ, hai tay chống vào ván giường lui về phía sau, thoảng thốt gào lên.
"Điên hả mày?"
"Sao mặt mày đỏ quá vậy?” Từ Minh Hạo nhíu mày muốn đưa tay đặt lên trán Lý Thạc Mẫn, bạn nhỏ này vội vàng né tránh che mặt, luống cuống muốn leo lên giường mình.
"Không có, không có gì hết." Thấy Lý Thạc Mẫn ấp a ấp úng, còn lâu Từ Minh Hạo mới chịu bỏ qua, đặt gói bánh xuống bàn, bàn tay đuổi theo muốn nhéo cái má kia.
Thấy Lý Thạc Mẫn ấp a ấp úng, còn lâu Từ Minh Hạo mới chịu bỏ qua, đặt gói bánh xuống bàn, bàn tay đuổi theo muốn nhéo cái má kia.
"Đỏ như đít khỉ còn nói không có gì." Từ Minh Hạo giơ tay thoải mái chà đạp khuôn mặt mũm mĩm mềm mịn kia, ánh mắt nghi hoặc dò xét vẻ mặt bối rối của thằng bạn, trong đầu lập tức hiện lên một ý nghĩ, khuôn mặt nghiêm túc chất vất, "Nói! Có phải mày cưa được em gái nào rồi đúng không? Mau khai thật đê!"
Lý Thạc Mẫn đầy tay Từ Minh Hạon ra, vừa chuồn ra khỏi ký túc xá vừa gắt, "Cưa cái con em mày ấy!"
Từ Minh Hạo quan sát bóng lưng đang tránh né kia, nâng cằm lên nhíu mày, trực giác nói cho cậu biết thăng này đang có chuyện gì không muốn nói với mình.
Từ Minh Hạo nhún vai đuổi theo tóm lấy Lý Thạc Mẫn, đưa tay khoác vai cậu vừa bỡn cọt, "Tao không có em gái, cưa tao không?”
Lý Thạc Mẫn không hề nghĩ ngợi thúc cho một khủy tay.
"Biến."
Người ta có câu cuộc đời này rất thích đối nghịch với bạn, bạn càng không muốn nhìn thấy cái gì, như vậy chắc chắn toàn thế giới sẽ tràn ngập thứ đó.
Thời điểm Lý Thạc Mẫn bị đề toán giày vò đến mức nằm sấp xuống bàn ỉu xìu không thành hình người, Kim Mẫn Khuê và Phác Liên lại sóng vai nhau đi qua cửa số, cậu yên lặng quay đầu đổi hướng nhìn về phía vách tường, bấm đầu ngón tay tính tính, từ sau đêm đó tần suất cậu nhìn thấy hai người này đi chung với nhau chắc mười đầu ngón tay kèm thêm mười đầu ngón chân cũng không đếm xuể.
Xem thái độ nghiêm túc này, chắc không giật giải nhất là phải thấy có lỗi với bản thân lắm. Hai người kia vừa đi qua tiếng bàn tán nổ ra xôn xao, Lý Thạc Mẫn bắt buộc phải nghe, thầm nghĩ bản thân không hề có hứng thú, chỉ là bọn họ nói quá lớn tiếng thôi.
"Có phải hai người này đang hẹn hò không vậy, ngày nào cũng như hình với bóng."
Ừ.
"Tui thấy cũng giống lắm, trai tài gái sắc có vẻ đẹp đôi."
Ừ.
"Phác Liên dáng đẹp, nhìn cũng đáng yêu nữa."
Tên kia không thích người nhỏ nhắn xinh xắn chút nào đâu.
"Tính cách cũng hiển lành dịu dàng."
Nhưng hắn thích người có thể kích thích dục vọng muốn chinh phục của hắn cơ.
"Khuôn mặt cũng xinh đẹp nữa."
Xinh đẹp không phải là style của hẳn.
"Cử chỉ thì ưu nhã đoan trang."
Với thể loại người thần kinh như thế thì dịu dàng đoan trang có tác dụng quái gì đâu.
"Thấy hai người họ hẹn hò cũng ổn đấy, trước kia Kim Mẫn Khuê được nhiều người theo đuổi như vậy mà chẳng hề hứng thú gì, có lẽ cậu ta thật sự thích kiểu người như Phác Liên."
Nói láo, tên kia còn lâu mới thích kiểu như vậy, kiểu hắn thích phải là....
!!!
Dẹp dẹp dẹp, liên quan đếch gì đến ông, một đám người nhiều chuyện.
Vốn đã không muốn để tâm tới hai người kia, nhưng bây giờ trong đầu Lý Thạc Mẫn chỉ toàn hình ảnh hai người họ sóng vai bước bên nhau, cậu bực bội giật tóc, cầm bút lên coi giấy nháp trước mặt như bản mặt của Kim Mẫn Khuê, dùng sức đâm đâm cho nát bét.
Vào ngày kỷ niệm thành lập trường, cả đám học sinh hưng phấn như uống thuốc kích thích vậy đó, quá trình phát biểu dài dòng trước biểu biểu diễn không hề ảnh hưởng chút nào tới tâm trạng hào hứng của mọi người. Tối hôm trước Lý Thạc Mẫn chơi game tới khuya, cho nên toàn bộ thời gian phát biểu cậu ôm lấy Từ Minh Hạo như gấu koala để ngủ bù, trong khoảng thời gian đấy cậu cũng chẳng biết trên đài đã có mấy người lên phát biểu, chỉ là đến lúc chập chờn tỉnh giấc lần nữa, Lý Thạc Mẫn quay đầu trong mơ màng nhìn thấy Từ Minh Hạo và Văn Tuấn Huy đang ngồi bên cạnh nói chuyện với nhau thật vui.
Cậu nhích nhích dựa vào vai người bên cạnh tìm một vị trí thoải mái, thì thào mắng cẩu nam nam.
Khoan đãi! Từ Minh Hạo ở bên kia??? Cho nên bây giờ mình đang tựa vào....
Lý Thạc Mẫn nuốt nước miếng một cái, thận trọng ngồi thẳng người, tròng mắt từng chút từng chút liếc qua bên cạnh.
Khi nhìn thấy khuôn mặt đầy ý cười của Kim Mẫn Khuê, chút hy vọng mong manh cuối cùng của Lý Thạc Mẫn cũng bị một cái búa tạ nên cho vỡ vụn, cậu xấu hồ bất chấp thò tay nhéo đùi Từ Minh Hạo một cái.
"Mẹ..." Từ Minh Hạo không kịp thốt lên chữ đằng sau đã bị Văn Tuấn Huy nhanh tay nhanh mắt bịt miệng, tuy vậy vẫn khiến mọi người xung quanh quay lại tò mò nhìn, Từ Minh Hạo vùi đầu xoa đùi cần răng không nói, vì vậy đám đông tò mò kia cũng quay lên không để ý nữa.
Quẳng cho Lý Thạc Mẫn một ánh mắt sắc lẻm như dao, rất có ý ám chỉ nếu mày không giải thích thì chờ chết đi.
Lý Thạc Mẫn đang phiền muộn nên hoàn toàn không sợ hãi, cậu chỉ chỉ vào chỗ Từ Minh Hạo đang ngồi, lại chỉ chỉ vào Kim Mẫn Khuê, trợn mắt làm động tác cắt cổ.
Từ Minh Hạo đã hiểu, nhưng động tác trả lời làm Lý Thạc Mẫn muốn phun ra một ngụm máu.
Chỉ thấy Từ Minh Hạo chỉ chỉ bản thân, sau đó chỉ chỉ Văn Tuấn Huy, rồi ngón cái và ngón trỏ hai bàn tay chạm vào nhau, làm thành hình trái tim.
Lý Thạc Mẫn lúc ấy suýt chút nữa lăn quay ra bất tỉnh vì tức, cậu cảm giác mình không thể trao đổi với Từ Minh Hạo được nữa rồi, nói thêm nữa chắc sẽ có ngày phát điên mất.
Lý Thạc Mẫn quay người lại không được tự nhiên xê dịch mông, vì tránh lại ngủ gục nên cậu còn chẳng dám tựa vào thành ghế, đoan chính ngồi im một chỗ, rất là nghiêm túc.
Khuỷu tay bị người bên cạnh đụng vào, Lý Thạc Mẫn không để ý tới, ai ngờ cái tay của người nọ đặt thẳng vào đùi mình, Lý Thạc Mẫn dùng sức kẹp chân lại, cứ tưởng tên kia sẽ rụt tay về, không ngờ Kim Mẫn Khuê không những không thu tay mà bàn tay kia đang bị chính mình kẹp chặt giữa hai chân.
"A..."
Một tiếng thở dài thật khẽ khiến cho Lý Thạc Mẫn không khỏi ngượng ngùng đỏ mặt, vội vàng buông chân ra hất cái tay kia về với chủ nhân của nó, cậu giận dữ quay đầu, chỉ thấy Kim Mẫn Khuê đang dùng bản mặt cực kỳ vô tội nhìn mình.
"Em kẹp tôi rồi."
Sao câu này nghe mất tự nhiên thế nhờ?
Lý Thạc Mẫn lạnh lùng đáp, "Ồ, ngại quá."
Kim Mẫn Khuê nhích lên phía trước, Lý Thạc Mẫn vội vàng đưa tay che trước ngực, cảnh giác nhìn hắn.
Kim Mẫn Khuê chỉ chỉ vết nước đọng không quá rõ ràng trên vai, nghiêng người thì thầm vào tai Lý Thạc Mẫn.
"Em ướt rồi."
Em kẹp tôi rồi...
Em ướt...
Màu đỏ trên mặt Lý Thạc Mẫn lan đến vành tai, cậu đứng phắt dậy, Từ Minh Hạo bị động tác của cậu làm giật mình hoảng sợ hoang mang ngẩng đầu lên, ngay cả giáo viên đang đọc diễn văn trên đài cũng ngừng lại.
Vừa lấy lại tinh thần đã thấy mình trở thành tiểu điểm chú ý, Lý Thạc Mẫn vô cùng xấu hổ.
Giáo viên trên đài hẳng giọng một cái, "Không biết bạn này có nghi vấn gì muốn nói?"
"Em..." Lý Thạc Mẫn nhìn quanh đám đông đang quan sát cậu, nhỏ giọng ấp úng, "Em muốn đi vệ sinh."
Toàn bộ hội trường lập tức cười vang.
"Mọi người im lặng." Giáo viên hằng giọng ổn định trật tự, đưa tay hướng về phía cửa làm ra tư thế 'xin mời' rồi nói: "Em mau đi đi."
Cơn xấu hổ tăng vọt khiến Lý Thạc Mẫn không đứng vững được nữa, cậu ôm mặt chạy trối chết.
...*Còn tiếp*....