Sáng ngày hôm sau, Lộ Tường Nguyên vừa dậy đã thấy Chu Hải Thành đang loay hoay dưới bếp.
"Cô ơi, chẳng phải cháu đã bảo không cho cậu ấy làm gì mà"-Lộ Tường Nguyên níu một bác giúp việc gần đó hỏi.
Để Lộ Hải Vy mà thấy thì cậu chết chắc!
"Ai dà, là cậu bé đó nằng nặc đòi làm, còn nói là muốn giúp gì đó, bọn bác cũng phải để cậu nhóc giúp một tí"-Bác giúp việc chỉ biết thở dài.
Nhìn Chu Hải Thành như vậy, Lộ Tường Nguyên cũng đành mặc kệ, nhưng mà cũng phải suy nghĩ cách giải thích với chị mình chứ nhỉ?
Vì đường đến trường thuận đường đến nhà Lộ Tường Nguyên nên Trầm Minh rất hay qua đón Lộ Tường Nguyên cùng đi học.
Nhưng khi thấy sau lưng Lộ Tường Nguyên lộ ra một cái đuôi, Trầm Minh lại hốt hoảng. Tại sao cái đuôi đó lại là Chu Hải Thành?
"Mày, mày, mày, ai cho mày bước ra từ đây?"-Trầm Minh giận tới mức nói lắp.
Chu Hải Thành chán ghét nhìn Trầm Minh, trong ấn tượng của Chu Hải Thành về Trầm Minh thì tên này chẳng khác gì một con chó trung thành của Lộ Tường Nguyên.
"Cậu đi xe khác đến trường nhé, tớ đã nói tài xế rồi, không được tự ý đi bộ đâu, tớ sẽ mách chị đó"-Lộ Tường Nguyên vỗ vai dặn dò rồi đi đến xe của Trầm Minh.
Lộ Tường Nguyên không muốn ngồi chung xe với Chu Hải Thành, Chu Hải Thành dù không được lựa chọn nhưng trong thâm tâm vẫn không muốn ngồi chung hội với Trầm Minh và Lộ Tường Nguyên.
"Này! Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Sao tên đáng ghét đó lại bước ra từ nhà cậu?"-Trầm Minh thấy Lộ Tường Nguyên vào xe đã vội vàng hỏi.
Lộ Tường Nguyên chán nản nhìn Trầm Minh. Cậu chắc chắn là không giải thích rõ ràng thì tên nhóc này sẽ lải nhải mãi như một cụ ông khó tính.
Nghĩ đến việc lỗ tai bị tra tấn, Lộ Tường Nguyên đã kể hết cho Trầm Minh nghe.
"Vãi!!! Còn có loại chuyện này nữa sao? Tại sao cậu lại chịu chứa chấp nó? Chẳng phải chúng ta đã bắt nạt nó rất lâu sao?"-Trầm Minh vô cùng bất ngờ còn có chút không đồng tình với quyết định của Lộ Tường Nguyên.
"Tớ không muốn mình sẽ bắt nạt ai nữa, tớ chỉ tiện tay giúp người thôi"-Lộ Tường Nguyên nhún vai.
"Thì tiện tay cho tên đó một căn nhà đi, tại sao phải ở cùng cậu chứ?"-Trầm Minh khoanh tay khó chịu.
"Cậu đừng trẻ con như vậy, chuyện là do chị tớ sắp xếp, dù sao có người ở cùng cũng vui"-Thật ra chỉ là kiếm đại một lí do.
Trầm Minh vẫn không thể nào nén được sự khó chịu của bản thân. Giống như cảm giác hai người chơi chung đang cùng nói xấu một người khác, đùng một cái bạn mình lại đi chơi với cái người mà cả hai cùng nói xấu, khó chịu không thể tả!
"Tớ sẽ xin mẹ ở chung với cậu!"
"Thôi đi ông tướng, đừng quậy nữa, mẹ cậu sẽ nổi bão đó"
Không phải là Trầm Minh chưa từng xin cha mẹ mình được ở cùng Lộ Tường Nguyên mà là cha mẹ của Trầm Minh không đồng ý. Một phần là vì ngại gia đình của Lộ Tường Nguyên, một phần khác là do Trầm Minh là con một nên cha mẹ của cậu ta rất muốn được ở bên cạnh bảo bọc đứa con này.
Chu Hải Thành đến trường sau cả hai người, khi Lộ Tường Nguyên và Trầm Minh đang từ căn tin đi ra thì đã có rất nhiều người bàn tán về Chu Hải Thành.
"Oa, đẹp trai quá! Là học sinh mới sao? Nhan sắc này hoàn toàn có thể sánh ngang với Lộ Tường Nguyên đó nha"-Một học sinh nữ nhìn Chu Hải Thành mà không kiềm được sự ngưỡng mộ.
"Sao có thể bằng Lộ Tường Nguyên được? Rõ ràng là Lộ Tường Nguyên vẫn đẹp trai hơn"
"Sao nhìn thằng này quen quen thế nhỉ? Giống như… Chu Hải Thành?"-Một nam sinh khác lại nhìn Chu Hải Thành bằng con mắt nghi ngờ.
"Thôi đi, tao thà tin là học sinh mới còn hơn"
"Giờ mới để ý, tên đó cắt tóc đi nhìn cũng không tệ"-Trầm Minh dù ghét nhưng cũng phải khen cái nhan sắc yêu nghiệt này.
Nếu Lộ Tường Nguyên là vẻ đẹp nhẹ nhàng, người người nhà nhà thấy là yêu thì nhan sắc của Chu Hải Thành hoàn toàn ngược lại, đường nét trên mặt rất sắc sảo, nhìn qua có chút tự cao, khó gần. Nói thẳng ra là khí chất của Chu Hải Thành rất hợp với vị trí như Lộ Tường Nguyên, một thiếu gia được bảo bọc không sợ trời không sợ đất.
Lộ Tường Nguyên bỏ một miếng bánh vào miệng nhìn theo bóng lưng của Chu Hải Thành vào lớp.
Liệu cậu làm vậy thì có thay đổi tương lai của Chu Hải Thành không nhỉ?
Khi vào lớp, tất cả mọi người vô cùng bất ngờ nam sinh đẹp trai đó thế mà là Chu Hải Thành thật. Ngoài Chu Hải Thành ra, ai còn được ngồi gần Lộ Tường Nguyên chứ?
Chu Hải Thành thì vô cùng ngượng ngùng, đây là lần đầu tiên hắn bị chú ý nhiều như vậy, cảm giác cũng chẳng tốt gì.
Hắn liếc sang Lộ Tường Nguyên đang ngồi ôn bài bên cạnh. Hoá ra đây là cảm giác mà Lộ Tường Nguyên được hưởng thụ bấy lâu sao? Nhưng chỉ duy nhất tên này lại không nhìn hắn.
Nhớ đến khoảng thời gian bị bắt nạt, Chu Hải Thành mới nhận ra là Lộ Tường Nguyên chưa bao giờ có ý định nhìn đến hắn ngoài việc tìm đối tượng mới để bắt nạt.