[Đam Mỹ] [Cao H] Xuyên Qua Nhiệm Vụ Tình Ái

Chương 5. Được bắn



Hiện giờ, ở bãi giữ xe rộng lớn này, duy chỉ có mình cậu ngồi ở ghế phó lái. Bên trên mặc độc mỗi áo thun trắng, hai đầu ngực dựng đứng nhô lên cao. Bên dưới trống trải, cả về nghĩa bóng lẫn nghĩa đen, Đặng Thiên dạng rộng chân, nức nở ỉ ôi, hai hàng nước mắt nóng hổi lăn dài trông thật đáng thương, thi thoảng cậu ưỡn ngực, nâng mông cạ cạ với lớp vải thô của ghế ngồi. Đôi môi đỏ mọng thoát ra đều là lời rên rỉ dâm đãng. Cậu không nhịn được ngậm hai ngón tay của mình, tưởng tượng côn thịt nóng bỏng mà liếm mút, tay còn lại cũng se se hai đầu vú, ngón cái cùng ngón giữa bóp nhẹ, còn ngón giữa thì gãi nhè nhè, vừa thấp giọng rên rỉ.
Nếu như có ai đi xuống bãi giữ xe, phát hiện ra có một tiểu dâm đãng đang tìm cách thỏa mãn dục vọng, rồi người ta chụp hình, cậu bỗng rùng mình, chẳng biết tình cảnh đó xảy ra bản thân mình sẽ làm gì được.
Cậu vểnh mông, ma sát qua lại với cái ghế, cúc huyệt nóng lợi hại, bên trong ngứa ngay cần vật gì đó vừa thô vừa dài, đâm lên điểm gồ bên trong cho bớt ngứa. Vòng thịt đỏ tươi không chiu nổi sự trống trải bất thường này, liên tục co bóp, nước dịch bên trong cũng trào ra ồ ạt, có xu hướng chảy xuống bắp đùi trong.
Thình lình có một chiếc xe hơi đi chuyển vào trong bãi, Đặng Thiên giật mình, khép chặt hai chân, giả bộ đoan chính ngồi chờ đợi trong xe. Thế nhưng hai má ửng đỏ, mồ hôi đầy trán đã tố cáo cậu đã làm trò người lớn từ nãy tới giờ.
Chiếc xe hơi màu trắng vừa khép dừng lại bên cạnh xe cậu, Đặng Thiên vội lấy cuốn tạp chí nằm chỏng chơ một góc, giả đò lật ra xem, vừa khép cũng che đi phân thân đang dựng thẳng cùng thân dưới không mảnh vài. Bên kia bước xuống là một cặp vợ chồng trẻ, họ nhìn thấy Đặng Thiên ngồi ghế phó lái, cho rằng cậu cũng là người sống trong tòa nhà này nên gật đầu chào hỏi. Cậu nhoẻn miệng cười, gật đầu đáp lại.



Họ không biết vì hành động này mà cậu hồi hộp lo lắng, tim đập thình thịch nghe rõ ràng, mà bên dưới cũng vì thử cảm giác mạnh mà chảy nhiều nước hơn, nếp nhăn nóng bỏng co bóp chặt hơn, đầu vú cũng ngứa ngáy.
Đợi hai người bọn họ rời đi, Đặng Thiên thấp giọng rên rỉ.
"Côn thịt... muốn côn thịt... ngứa quá, nóng quá... ư..."
Quả nhiên Vệ Đình không phụ lòng Đặng Thiên, rất nhanh đã đi đến bãi giữ xe. Đặng Thiên cũng nhìn thấy, gương đôi mắt nhuốm đầy dục ái mà nhìn đối phương. Vệ Định vào trong, nhìn thấy bộ dạng vừa vểnh mông lên cao cố gắng gãi ngứa động huyệt bằng mọi cách. Làn da trắng nõn bị át một mảng hồng tình ái, đôi môi hé mở, thay vì nói những lời đường mật đàng hoàng thì thay vào đấy là từng tiếng rên rỉ lẫn nức nở uất ức.
Vệ Đình hơi nhếch môi, nhưng nhanh chóng biến mất, bởi vì bị cặp kính đen che mất, cậu cũng không biết chủ nhân đang nhìn cậu với ánh mắt như thế nào, tán thưởng, khinh miệt hay là cũng bị dục vọng của cậu lây nhiễm.
"Mặt sau ngứa không?"
"Ngứa! Ngứa lắm... ưm... muốn côn thịt... ưm..."
Vệ Đình cầm lấy phân thân cậu mà âu yếm. Bị tập kích bất ngờ, phân thân cậu hơi run một chút, Đặng Thiên nhanh chóng sướng muốn bay đến thiên đường, nâng mông lên thật cao, nức nở.
"Ở đây nữa... chủ nhân, nó cũng muốn..."
Vệ Đình thình lình dùng lực mạnh hơn, siết chặt phân thân cậu, Đặng Thiên bị đau bất ngờ, a một tiếng, cong người lại. Vệ Đình không cho phép, liềm tách hai chân cậu ra, cho một ngón tay vào trong cúc huyệt nóng bỏng.
Ngón tay của Vệ Đình dài hơn cậu, đưa vào bên trong chạm đến vách thịt non mềm, Đặng Thiên sung sướng đến điên người, ra sức cấu véo hai đầu ngực của mình, cho đến khi Vệ Đình cho thêm một ngón, rồi một ngón nữa, anh ta siết chặt phân thân cậu lần nữa, lực đạo lần này mạnh hơn, làm Đặng Thiên đau đến độ bên dưới siết chặt lấy ngón tay Vệ Đình.
"Lực siết tốt."
Đặng Thiên vì được khen mà mắc cỡ.
Cậu chỉ có việc nâng thân dưới lên, việc thỏa mãn sung sướng đã có Vệ Đình lộ liệu, cậu vì được anh ta chiều chuộng mà càng lớn tiếng rên rỉ. Đến một lúc, Đặng Thiên nắm lấy tay đang vuốt lộng của chủ nhân.
"Ưm... chủ nhân... cho em bắn..."
Đặng Thiên quằn quại, vứt bỏ tiết tháo mà banh rộng chân ra, tự đẩy thân dưới lên cao nhằm để anh ta thuận lợi khuấy sâu vào bên trong.
Vệ Đình hơi kéo khoé miệng, ngón tay bị vách thịt hút chặt, nóng đến dị thường. Bên trong vách thịt non mềm có một điểm gồ lên, Vệ Đình nhấn mạnh lên nó, hỏi.
"Ở đây à?"
Đáp lại câu hỏi là tiếng rên thật lớn cùng cơ thể co quắp của Đặng Thiên. Cậu thấp giọng cầu xin.
"Ở đó... a... ưm...chủ nhân... gãi gãi chỗ đó..."
Làm một chủ nhân tốt là biết cách dỗ dành thú cưng mình đúng lúc. Anh ta cố tình nhấn lên điểm gồ liên tục làm Đặng Thiên sướng điên người, mà càng sướng thì Đặng Thiên càng vứt bỏ tiết tháo, rên càng lớn hơn.
Bất chợt Vệ Đình siết chặt phân thân của cậu, đồng thời cũng rút tay ra, Đặng Thiên hoảng hốt, khóc nức nở.
"Chủ nhân!"
"Muốn bắn không?"
Đặng Thiên gật đầu lia lịa.
"Muốn! Muốn! A...chủ nhân..."
"Muốn thì thế nào?" Vệ Đình hỏi.
Đặng Thiên vừa rên rỉ vừa khóc, thanh âm bị đứt quãng khó nghe, nhưng rơi vào tai Vệ Đình thì nó lại mang tư vị mị hoặc đáng thưởng thức.
"Xin... chủ nhân... ư... cho em ra..."
Vệ Đình không đáp, vuốt lộng phân thân, nhìn thấy nó trướng to hơn và chuyển màu, anh nhẹ nhàng mở chốt bí mật của cái vòng, rồi vuốt lộng liên tục. Đặng Thiên được giải thoát, một cảm giác lạ ập vào đại não, khiến cậu bật cong người, đầu ngửa lên cao, ngón chân co quắp lại. Cậu ôm lấy cánh tay rắn chắc của chủ nhân, thét một tiếng rồi bắn.
Bắn được một lúc, Đặng Thiên sung sướng mà dựa vào cánh tay đối phương, miệng há hốc thở dốc. Đợi tư vị tình dục đi qua, Đặng Thiên nhỏ giọng gọi.
"Chủ nhân..."



Cậu vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Vệ Đình đang liếm tinh dịch dính trên tay, cậu hoảng hốt, mặt đỏ au.
"A, chủ nhân, đừng liếm mà! Dơ lắm."
"Đâu phải của người khác mà dơ."
Theo kinh nghiệm luyện nhiều bộ tiểu thuyết bấy lâu nay, có lẽ anh ta là chủ nhân dịu dàng đến độ kỳ quặc lẫn khó hiểu.
Đặng Thiên vội vàng cầm lấy hộp khăn giấy đưa cho anh ta lâu tay. Vệ Đình nghiễm nhiên nhận lấy, thuận tay tháo kính đen xuống. Giờ phút này Đặng Thiên có chút ngơ ngẩn, anh ta đẹp, một nét đẹp hoàn hảo. Có lẽ một phần anh ta có dòng máu lai, một phần khác là bảo dưỡng kĩ càng nên mới như vậy.
Đặng Thiên không dám nhìn lâu, ai mà biết anh ta nổi giận lên sẽ trừng phạt cậu như thế nào.
Suốt đoạn đường xe chạy, Đặng Thiên đặc biệt im lặng, phần là do cậu đã được thỏa mãn rồi, phần khác là cậu đã hoàn thành xong nhiệm vụ ải được hệ thống giao.
Cậu len lén nhìn trộm anh ta một hồi lâu, Vệ Đình cũng phát giác được tầm mắt nóng bỏng của thú cưng nhà mình, rột cuộc nhịn không nổi mới cất tiếng hỏi.
"Cảm thấy áy náy khi làm ướt ghế?"
Đặng Thiên mắc cỡ, cúi gầm mặt nhìn chằm chằm phúc khí được đeo một cái vòng nho nhỏ.
"Không... không có..."
Cậu nhịn không được khép chặt hai chân, mặc dù là ghế đã ướt một mảng, nhưng đó cũng là một phần lỗi của anh ta chứ không riêng mình cậu!
"Vậy điệu bộ như mắc lỗi kia là sao? Hửm?"
Vệ Đình cố ý hạ thấp giọng, Đặng Thiên tự giác rên rỉ. Cứ mỗi khi nghe giọng điệu trầm thấp ấy, cậu bắt đầu có cảm giác, nhịn không được thoát ra tiếng rên dâm mị.
"Em... em..."
"Muốn nhìn ta?"
"Va... vâng..."
"Em sợ ta phạt?"
Đặng Thiên bẽn lẽn gật đầu, Vệ Đình nhịn không được nhếch môi mỉm cười.
"Ta là chủ nhân của em, nhan sắc ta không cho em nhìn thì cho ai nhìn... hửm?"
Đặng Thiên mừng rỡ, nở nụ cười ngây ngô, ngay sau đó nụ cười kia tắt ngúm.
"Hay là... em muốn nhìn người khác... hửm?"
Đặng Thiên hoảng hốt.
"Không có, em không có!"
Nhằm để chứng minh cho câu nói của mình, cậu mở to hai mắt, nhìn chằm chằm Vệ Đình.
Vệ Đình bình thản như trước chuyên tâm lái xe. Qua đèn xanh một đoạn, Vệ Đình lên tiếng.
"Thế nào? Nhìn ta em có cảm giác gì?"
Đặng Thiên ngượng ngùng, cảm giác mặt sau có chút ngứa ngáy, đầu vú cũng hơi cương, cậu khép chặt hai chân, nhẹ nhàng chà sát qua lại.
"Ưm... nhìn chủ nhân... em... em ngứa..."
Vệ Đình nhíu mày. "Chỗ nào ngứa?"
Đặng Thiên bẽn lẽn vén một góc áo, mở rộng hai chân, để lộ động huyệt màu hồng nhạt cùng phân thân không một sợi lông. Đặng Thiên vạch hai cánh mông ra cho Vệ Đình nhìn thấy rõ động huyệt dính đầy nước dịch, còn mấp máy phun ra nuốt vào.
"Nơi này... ngứa..."
Vệ Đình nhíu mày, giọng gằn.
"Dâm đãng!"
Đặng Thiên ngượng ngùng khép chân lại, lần này cậu tích cực phát huy lời khen của Vệ Đình: nhìn chằm chằm đũng quần anh ta. Vệ Đình thỏa mãn dâm thị của cậu, mở rộng hai chân quang minh chính đại để lộ chỗ nhô cao.
Suốt đoạn đường dài, Đặng Thiên tự kiểm điểm bản thân, tại sao lại không có chút tiết tháo nào vậy.
Hệ thống vang lên. "Thân ái, bấy lâu nay cậu luôn cho rằng mình là thanh niên ngoan ngoãn pháyn đấu vì xã hội sao?"
Đặng Thiên bĩu môi.
"Đến rồi."
Vệ Đình cất tiếng. Đặng Thiên giật mình, nhìn thấy xe đang đi vào bên trong một biệt thự khá lớn.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv