Editor: chentranho
Từng câu từng chữ đều rất rõ ràng.
Nghe đến lời hứa hẹn duy nhất với mình, cổ họng Giang Sơ Tinh giật giật.
Em ấy sao lại có thể….
Vĩnh viễn và duy nhất là…..
Chỉ có thể là….
Hạ Hoài siết chặt cánh tay vây lấy người kia trong lồng ngực giọng điệu tràn đầy chiếm hữu: “Muốn rời khỏi em? Anh nghĩ cũng đừng nghĩ tới.”
Bất cứ ai nghe những lời này khả năng cũng có thể cảm thấy sợ hãi.
Sẽ sợ sự ham muốn chiếm hữu và kiểm soát quá mạnh của người yêu.
Trước đây, Giang Sơ Tinh không thích người ta nói với mình như vậy, quá cực đoan.
Nhưng nếu người này là Hạ Hoài thì anh ngược lại lại cảm thấy phi thường an tâm, anh rất thích như vậy.
Giang Sơ Tinh cúi đầu, đôi mắt màu hổ phách lấp lánh, giọng nói khàn khàn trầm thấp: “Anh không nghĩ. Anh muốn bị đánh dấu cả đời.”
Hạ Hoài hơi giật mình, bàn tay đang ôm lấy eo Giang Sơ Tinh dần dần siết chặt.
Thứ tin tức tố sâu thẳm mát lạnh áp bức và bá đạo cuốn lấy người Giang Sơ Tinh.
Hạ Hoài nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của anh mấy giây, ánh mắt tối sầm không rõ nguyên nhân trầm giọng nói: “Nói lại lần nữa, anh muốn gì?”
“Anh muốn,” Giang Sơ Tinh cùng cậu đối diện, thanh âm không nhanh không chậm.
Anh nương theo việc này mà bộc lộ những suy nghĩ trong lòng: “Anh không muốn em rời đi, nhưng nếu em có ước mơ thì anh nhất định sẽ ủng hộ. Chỉ cần có đánh dấu cả đời thì em phải có trách nhiệm phụ trách với anh, bằng không thì…”
Anh suy tư nghĩ nghĩ một từ phù hợp: “Chính là một tên tra nam.”
Hạ Hoài đột nhiên nở nụ cười.
Cảm giác hài lòng của Alpha lúc này tăng vọt lên cao. Cậu không ngờ rằng có ngày Giang Sơ Tinh lại nói ra những điều như vậy.
Trái tim cậu không khỏi tan thành một vũng, hoàn toàn bị người trước mặt này ăn đến gắt gao thế nhưng cậu lại cam tâm tình nguyện.
Hạ Hoài vòng tay ôm lấy eo anh, ôm sau đầu anh đè người xuống, luồn ngón tay cào nhẹ lên tuyến thể của Giang Sơ Tinh.
Khoảng cách giữa bọn họ quá gần, Giang Sơ Tinh có thể cảm nhận được cảm xúc của cậu lúc này cũng như lồng ngực phập phồng lên xuống, hai mắt nhìn thẳng vào nhau.
Hạ Hoài sừng sững ở đó, đôi mắt đen loé lên một tia sáng đen tối: “Anh thấy em giống một tên tra nam sao?”
Khi Hạ Hoài nói xong, cậu tuấn mỹ đến mức khóe mắt đào hoa khẽ cong lên, trên mặt nở một nụ cười nhàn nhạt tựa như nhận được lời hứa đặc biệt nào đó từ người mình thích.
Dục niệm chiếm hữu từ từ lớn lên trong lòng.
“Anh ơi,” Hạ Hoài gọi anh, sau đó mổ chụt chụt vào mặt anh mấy cái rồi lại chăm chú nhìn vào anh: “Anh cứ thế này thì làm sao em có thể rời đi được.”
Lời vừa dứt, Hạ Hoài đã cúi đầu hôn lên môi anh.
Giang Sơ Tinh cảm giác được cậu vừa thương tiếc lại tinh tế hôn lên môi mình.
…
Bị Alpha ôm trong vòng tay lúc này mọi lo lắng của Giang Sơ Tinh dường như hoàn toàn bị loại bỏ.
Anh khoan thai ở trong vòng tay của Hạ Hoài tìm một vị trí thoải mái.
“Có mệt không?” Hạ Hoài hỏi.
Giang Sơ Tinh được tin tức tố của Hạ Hoài bao bọc xung quanh thì rất thoải mái.
Anh vốn có thói quen ngủ trưa, hơn nữa tối qua còn ngủ muộn như vậy nên lúc này cơn buồn ngủ lũ lượt kéo tới.
Hạ Hoài rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm hàng mi dài của anh, ghé mặt mình vào trán anh: “Vậy anh ngủ đi, muộn một chút chúng ta đi ra ngoài.”
Giang Sơ Tinh ừ một tiếng, ngửi thấy mùi tin tức tố quen thuộc rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.
Tới gần 4 rưỡi, cửa phòng bị gõ vang.
Hạ Mạch ở cửa kêu hai người bên trong vài tiếng nhưng không có phản hồi.
Hắn ấn vào tay nắm cửa rồi đẩy ra.
Vừa bước vào đã thấy hai thiếu niên ôm nhau trên giường.
Hạ Mạch nhướng mày, nhếch lên một nửa khóe miệng thở dài cảm thán: “Ngang nhiên giữa thanh thiên bạch nhật thế này mà bảo không làm gì, trời trời hâm mộ quá nha.”
Ánh mắt hắn khẽ động, thoáng nhìn thấy đuôi mèo đung đưa bên cạnh giường, hơi hơi trợn to mắt, thấp giọng chửi một câu “Mẹ nó”
Hạ Mạch vốn luôn thích suy nghĩ nhiều, nhìn thấy tình huống lộ ra bản thể như thế này nếu không có gì bất ngờ thì chắc chắn đầu óc hắn bây giờ đang tưởng tượng cong queo đến tám dặm rồi.
Đột nhiên, một cái đuôi báo đen nhô ra khỏi chăn bông một vòng rồi một vòng quấn quanh đuôi mèo nhỏ rồi móc nó vào lại trong chăn bông.
Hạ Mạch cảm giác được một ánh mắt rét lạnh dừng trên người hắn, vừa ngẩng đầu nhìn thì bắt gặp đôi con ngươi đen láy trong suốt của nam sinh, hắn nuốt nước bọt: “… Tỉnh rồi hả? Anh tới rủ hai người ra ngoài đi chơi này.”
Hạ Hoài thấy hắn vẫn luôn nhìn người trong tay mình thì bao bọc lấy cái ót của Giang Sơ Tinh, ấn cả người vào trong lòng mình, bàn tay cư nhiên che đi đôi tai mèo của Giang Sơ Tinh khiến Hạ Mạch nửa người cũng không nhìn thấy được nữa.
Bộ dạng kia cực kỳ giống như một thợ săn đang bảo vệ thức ăn mình, sẽ rất nguy hiểm nếu ai đó dám xâm phạm lãnh thổ của nó.
Hạ Mạch bị cái ánh mắt này của cậu nhìn đến lui về phía sau hai bước, “… Được, được, anh mày không nhìn thấy gì mà.”
Hạ Mạch bất lực mà dời đi.
Phục hai đứa này luôn.
Bất quá ngẫm lại thì không hổ là Hạ Hoài, từ trước kia tới giờ đã luôn luôn bá đạo như vậy rồi, e rằng cũng chỉ có Giang Sơ Tinh mới có thể chịu đựng được nó.
Tính chiếm hữu mạnh mẽ như vậy đã đạt đến một level khủng bố rồi.
Thanh âm Hạ Hoài ở phía sau hắn vang lên:”Anh ra ngoài đợi 10 phút đi.”
“Được rồi.” Hạ Mạch uể oải đồng ý.
Trước khi đi ra ngoài, hắn còn không quên liếc nhìn Giang Sơ Tinh vẫn còn chưa tỉnh lại.
Tuy nhiên do Hạ Hoài bảo vệ người kỹ quá nên chỉ nhìn thấy mỗi một chút màu sắc của tai mèo.
Hạ Mạch trong đầu lập tức dựng lên một bộ phim xxx, khóe miệng giật giật đi ra ngoài.
Mấy phút sau, Giang Sơ Tinh quả nhiên bị Hạ Hoài gọi dậy, Hạ Mạch to mắt đánh giá, đôi mắt vẫn còn đỏ lên, đôi môi thì ẩm ướt.
Hắn vừa thấy liền biết Giang Sơ Tinh đã rời giường như thế nào.
Kích thích nha.
Phương thức gọi người rời giường này hôm nào nhất định hắn phải thử xem.
Hạ Mạch đưa một chai nước cho Giang Sơ Tinh: “Tỉnh đi.”
“Cảm ơn.” Giang Sơ Tinh mở nắp ra uống hai ngụm: “Đi ra ngoài làm gì vậy?
Hạ Mạch hơi mím môi: “Đi ra ngoài đón người.”
Giang Sơ Tinh liếc hắn một cái xem xét.
Lúc đi ra ngoài, Giang Sơ Tinh nhìn thấy hắn rất cao hứng hoạt bát, có lẽ cũng đã đoán được là ai tới.
Khi đi đến ven đường, anh đã thấy một nam sinh đang đứng bên kia đường quốc lộ.
Quả nhiên.
Hạ Mạch bước đi như bay tới treo trên người Tạ Thỉ Yến, lập tức biến thành một bé thỏ con ngoan ngoãn: “Đoán xem anh đang nhớ ai muốn chết đây nè.”
Tạ Thỉ Yến kéo người con trai vào lòng mình cúi người ngậm lấy môi hắn, mơ hồ không rõ đáp lại: “Nhớ em.”
Giang Sơ Tinh ở một bên nghe thấy lời thoại của bọn họ thì cực kỳ ngượng ngùng, còn ở giữa đường hôn môi thật đúng là không chút kiêng dè.
Nhưng anh lại cười. Anh nghĩ tới so với mình chắc cũng kẻ tám lạng người nửa cân thôi.
Hạ Hoài nắm tay anh bỏ vào trong túi mình dắt anh đi vào đường phụ: “Để bọn họ nói chuyện đi.”
Giang Sơ Tinh nghĩ nghĩ dù sao cũng là hơn nửa tháng không được gặp nhau, đổi thành anh cũng khó có thể nhịn được.
Bên này hai người đi lên sườn đồi nhỏ, ở đằng kia Hạ Mạch vẫn đang treo trên người Tạ Thỉ Yến.
Hạ Mạch oán trách: “Dấu ấn lần trước em làm sao lại mờ đi nhanh vậy, có phải là không được không đấy?”
Tạ Thỉ Yến sủng nịch mà nhìn hắn, ở trên đùi hắn nhéo nhéo, có ý ám chỉ nói:”Em không được? Hửm?”
Hạ Mạch bị nhéo nhột đến mức không nhịn được cười, ghé vào tai cậu trai nói nhỏ: “Đêm nay để anh nhìn xem em có được không.”
Tạ Thỉ Yến ở bên tai hắn từ tính nói: “Em có được hay không không phải anh là người rõ ràng nhất hay sao?”
Hạ Mạch cắn cắn môi cảm thấy thẹn thùng.
Một lúc sau như nghĩ tới cái gì đó, Hạ Mạch liền hỏi: “Có mang theo không?”
Đôi mắt Tạ Thỉ Yến nhuốm đầy dục vọng và chiếm hữu: “Đàn anh, anh nghĩ sao?”
Hạ Mạch thò lại gần hôn lên môi cậu trai cười nói: “Anh rất mong chờ em cho anh xem đấy.”
Trong ánh mặt trời lặn, bóng của hai thiếu niên ở bên đường kéo rất dài, giữa hai người không có một kẽ hở.
Ánh mặt trời màu đỏ cam chiếu vào khuôn mặt của Hạ Mạch khiến anh trở nên mơ hồ và xinh đẹp hơn một chút.
Tạ Thỉ Yến nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Mạch cũng chính là như thế này, ánh mặt trời chiếu vào trên mặt anh thu hút toàn bộ sự chú ý của hắn.
Làm hắn từ đó về sau hoàn toàn không thể dời mắt được nữa.
Tại đây cặp đôi này đang mê đắm trong cơn sung sướng triền miên thì ở bên kia, một cặp đôi khác đã leo lên đỉnh sườn đồi nhỏ ở gần đó.
Khung cảnh của thị trấn rất khác so với thành phố.
Không có xô bồ và nhộn nhịp, chỉ có thư thái và tự do.
Mọi thứ lúc này thật yên tĩnh, lắng nghe tiếng chim hót xung quanh và hít thở bầu không khí trong lành và sạch sẽ.
Đến gần năm giờ, hai người đang ngồi cạnh nhau trên phiến đá nhìn mặt trời trên đỉnh núi chuyển từ màu cam sang màu đỏ đậm, bầu trời tươi đẹp dần trở nên tối và đỏ hơn.
Giang Sơ Tinh do dự một chút, liền duỗi tay ra đan vào những ngón tay của Hạ Hoài.
Hạ Hoài nghiêng mắt nhìn hàng lông mi run rẩy cùng vẻ mặt nghiêm túc của anh thì khóe miệng khẽ nhếch lên, dùng sức nắm lại tay anh.
Gió mùa đông thổi hơi hơi lạnh, Giang Sơ Tinh hưởng thụ khoảnh khắc tĩnh lặng này.
Vầng hào quang cuối cùng của mặt trời chiếu vào mặt Giang Sơ Tinh như thể hy vọng cùng tương lai được gửi đến trước mặt anh.
Tất cả những nỗi sợ hãi hay những khó khăn trong tương lai Giang Sơ Tinh dường như đều có đủ dũng khí để đối mặt với nó.
Đã không còn bóng tối anh nên cảm thấy càng thêm dũng cảm hơn thay vì lo lắng về những được mất như bây giờ.
Anh hy vọng bản thân sẽ là chỗ dựa lớn nhất của Hạ Hoài và là nơi tín nhiệm lớn nhất của em ấy.
“A Hoài.” Giang Sơ Tinh nhìn vệt sáng đỏ cuối cùng khuất sau ngọn núi.
Anh quay đầu nhìn Hạ Hoài.
Người trước mặt không chỉ là em trai, mà còn là người thân, người yêu không thể thay thế của anh.
Anh không sợ chia ly, chẳng sợ tương lai sẽ đến một ngày cả hai phải nghênh đón sự ly biệt, nhưng đó cũng chỉ là tạm thời ngắn ngủi, là bởi vì lẫn nhau mà hướng tới một tương lai tốt đẹp hơn.
Hãy trao cho đối phương sự tin tưởng và tự tin để bọn họ sẽ trở thành một phiên bản tốt hơn của chính mình.
Giang Sơ Tinh quay người lại trịnh trọng nói: “Anh muốn cùng nhau đi tới tương lai, cho nên em muốn làm gì thì cứ làm đi, đừng vì anh mà phải ủy khuất lùi bước lựa chọn những thứ tạm bợ.”
Hạ Hoài nhìn chằm chằm anh, tự hỏi là bất đắc dĩ nhiều hơn hay cảm giác yêu thương nhiều hơn.
Từ rất lâu trước đây, Hạ Hoài đã cảm thấy Giang Sơ Tinh có lẽ đã cố ý nghiên cứu tất cả con người cậu, nếu không thì sao anh lại luôn có thể chọc vào trúng điểm yếu của cậu như vậy.
Nói câu này với vẻ mặt như vậy, Hạ Hoài thật sự có chút chống cự không được, từng câu từng chữ như muốn xoa niết trái tim cậu.
Tâm tư chiếm dữ lớn dần trong lòng, cậu nắm lấy cổ tay Giang Sơ Tinh kéo vào trong lòng.
“Anh à,” đôi môi mỏng của Hạ Hoài ghé vào lỗ tai anh, cảm xúc khó nói thành lời: “Anh nóng lòng muốn đẩy em đi như vậy sao?”
Giang Sơ Tinh ý thức nhanh liền phản bác lại: “Không phải, anh là muốn nói, nếu em muốn làm bất cứ điều gì thì dù thế nào anh cũng sẽ ủng hộ.”
Hạ Hoài nhìn anh thật sâu, đột nhiên cúi đầu ngậm lấy môi anh, mơ hồ nói: “Ca ca thật sự quá xấu xa mà.”
“Anh cảm thấy….” Giang Sơ Tinh đờ đẫn nói.
Mút vào biến thành gặm cắn.
Cậu dùng lực, như là muốn xác nhận lời nói của Giang Sơ Tinh.
Cậu cũng thế, cho dù có bất luận chuyện gì xảy ra, cậu cũng sẽ luôn đứng sau anh ấy.
Kết thúc một nụ hôn không giống một nụ hôn, Hạ Hoài nhìn vào đôi môi sưng đỏ của Giang Sơ Tinh: “Đau không?”
Giang Sơ Tinh không nói gì.
Bản năng Alpha muốn tiến thêm bước nữa nhưng Hạ Hoài lại cố gắng kìm nén, cậu dùng ngón tay vuốt ve đôi môi của Giang Sơ Tinh: “Xin lỗi, vừa rồi em kích động quá.”
Giang Sơ Tinh vẫn không nói gì.
Hạ Hoài ngẫm lại lời nói và việc làm của mình, “Anh không có xấu chút nào, chỉ là—”
Mới nói được một nửa, Giang Sơ Tinh đã đột nhiên kéo lấy cổ áo của Hạ Hoài.
Anh liếm liếm cánh môi kia như thể đang nếm thứ gì đó còn sót lại trên đôi môi ấy.
Hành động này cực kỳ quyến rũ và gợi cảm, ở trước mặt Alpha vừa thân mật vừa triền miên như vậy thật sự rất nguy hiểm.
Giang Sơ Tinh thấy cậu thẳng tắp nhìn chằm chằm mình nhưng cũng không làm gì khác hơn, anh kéo kéo khóe môi, ngoạm lên vai của cậu hơi hơi dùng một chút lực..
“Không đau.”
Anh đã trả lời câu hỏi đầu tiên của cậu.
Đôi mắt màu hổ phách của Giang Sơ Tinh gần trong tầm tay, mùi hương nhàn nhạt của cây sơn chi phiêu tán từ từ bao phủ lấy Alpha, nhẹ nhàng lại mê hoặc lòng người.
Khi Omega thành niên, tin tức tố càng có mùi thơm và sự hấp dẫn hơn trước, khi hít vào sẽ giống như nghiện, khiến người ta thập phần ngứa ngáy.
Hạ Hoài ánh mắt tối sầm lại, có chút không rõ anh có ý tứ gì.
Giang Sơ Tinh thấy cậu vẫn ở đó không làm gì thì không khỏi bật cười: “Nhóc con, em thật ngốc.”
Anh nghiêng người về phía trước, khóe miệng hơi cong lên ghé sát vào lỗ tai cậu nói: “Anh thích đau, lại làm một lần nữa đi.”