[Đam Mỹ ABO] Mèo Trắng Omega Cùng Hắc Báo Alpha

Chương 4



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vẫn còn khoảng bốn ngày nữa trước khi chính thức khải giảng vào học.

Căn hộ chung cư của Giang Sơ Tinh có tầm nhìn rất đẹp, mở cửa sổ ra là có thể nhìn thấy bến cảng.

Mặt trời mọc ở đầu bến cảng, Giang Sơ Tinh đặt một bảng vẽ trước cửa sổ, ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào.

Đêm qua anh có một giấc mơ, sau khi tỉnh dậy, hình ảnh đó cứ quay cuồng trong đầu anh, thôi thúc anh không kìm được xúc động muốn vẽ lại.

Bút chì sột soạt trên giấy vẽ, tô tô xóa xóa, chẳng mấy chốc một hình dáng bức họa đã dần dần hiện ra trên mặt giấy.

Giang Sơ Tinh từ khi biết cầm bút liền bắt đầu vẽ tranh, không thể nói là một sở thích, mà nó giống như một thói quen không thể bỏ từ nhỏ đến giờ của một đứa trẻ chỉ có một mình trên thế giới này.

Bởi một khi vẽ, đứa trẻ ấy sẽ chìm đắm trong thế giới của riêng mình, không thể nghe cũng không thấy mọi âm thanh sự vật xung quanh, chỉ có thể nhìn thấy trước mắt.

Một bức họa càng ngày càng rõ ràng.

Biển, sân khấu, bầu trời, ánh mặt trời, một thiếu niên mặc đồ trắng.

Thiếu niên mặc đồ trắng lấy mặt biển làm sân khấu, một lòng hát vì cả đại dương và bầu trời, những chú chim mòng biển vây quanh thiếu niên vì tiếng hát ấy. Một con cá heo từ dưới biển nhảy lên, mang theo một vệt nước bắn lên tung tóe, làm hiện ra một dải cầu vồng dưới ánh mặt trời.

“Khó trách tôi gọi điện thoại ông không nghe, gọi video ông cũng không tiếp.” Hạ Mạch quen cửa quen nẻo vào nhà Giang Sơ Tinh, tùy tiện đặt tay lên vai anh: “Thì ra là đang vẽ tranh à.”

Do quá tập trung, Giang Sơ Tinh bị giật mình hoảng sợ đến thiếu chút nữa dùng cọ vẽ quệt vào mặt Hạ Mạch một đường. May mà Hạ Mạch đã sớm có phòng bị, khéo léo tránh được.

“Sao cậu lại tới đây?” Giang Sơ Tinh thấy là Hạ Mạch cũng không quá kinh ngạc.

“Tôi không tới, chờ cái người bận rộn như ông tới tìm tôi thì tới bao giờ.”Tầm mắt Hạ Mạch dừng trên bản vẽ, ánh mắt hoàn toàn bị thu hút, nhịn không được cảm thán: “Lại là cái sân khấu trên biển này nữa à.”

Cậu ta nhìn hồi lâu, liền chỉ vào thân ảnh người trên sân khấu, hồ nghi mà nhìn về phía Giang Sơ Tinh: “Là anh đẹp trai nào cho ông cái loại linh cảm này thế? Nói tôi nghe chút nào.”

Trong đầu Giang Sơ Tinh bất giác nhớ tới người thiếu niên trong mộng của mình, ngũ quan, dáng người, thậm chí cả thanh âm đều vô cùng quen thuộc với anh.

Nhưng anh không nói ra được, chỉ có thể thuận miệng trả lời: “Chắc là bị báo mộng.”

Câu trả lời này quá độc đáo, nhất thời khiến cho Hạ Mạch nghẹn lời.

“Bức tranh này cũng đem đi đấu giá sao?” Hạ Mộ lấy điện thoại di động ra, làm bộ muốn chụp lại.

Giang Sơ Tinh một phen che ống kính di động của hắn: “Không bán.”

“Chờ đã.” Bỗng dưng Hạ Mạch nhìn thấy đôi tai mèo của Giang Sơ Tinh lộ ra, liền quay đầu nhìn về phía sau lưng anh, thấy rõ màu sắc đuôi mèo, kinh ngạc nói: “Sơ Tinh, tại sao lông mèo của ông lại ố vàng thế kia?

Giang Sơ Tinh quay đầu lại nhìn nhìn, không sao cả:”Có thể là do tớ nghỉ ngơi không tốt, hai ngày nữa chắc sẽ tốt lên thôi.”

“Không được đâu, bản thể đối với chúng ta mà nói chính là tiền vốn làm cách mạng đó.” Hạ Mạch sốt ruột nói: “Ông vốn chỉ là một em mèo nhà đã đủ bình thường rồi, hiện tại lông còn có vấn đề bị phai màu nữa chứ, tương lai còn ai dám muốn ông nữa đây?

Giang Sơ Tinh: “……”

Hạ Mạch nhếch môi an ủi anh: “Nhưng mà ít nhất ông còn có khuôn mặt này, bản thể bình thường một chút cũng không phải chuyện gì to tát, nếu như ông còn là thuần huyết hiếm thấy nữa thì quả thực là làm người ta hâm mộ ghen tị đến phát hờn luôn mất.”

“Vào chuyện chính đi.” Giang Sơ Tinh thấy hắn mở miệng ra một cái là đóng không được, thật sự không thể chịu nổi.

“Ế, đúng rồi ha.” Hạ Mạch lúc này mới nhớ tới chuyện chính, lấy di động ra chuyển tiền bán đấu giá tranh ở trạm A gửi cho anh, “Khoản thu nhập thêm của ông đến rồi nè, còn có một số cư dân mạng đã đặt tranh nữa. Nhớ mở lên xem yêu cầu của họ đấy. “

Vẻ mặt của Giang Sơ Tinh không thay đổi, tiếp tục vẽ tranh của mình.

Anh đã làm công việc bán thời gian này từ khi học trung học cơ sở, cả nhân vật manga anime hay tranh phong cảnh anh đều nhận.

Sinh ra trong một gia đình đơn thân tự nhiên sẽ hiểu chuyện hơn rất nhiều, chưa kể từ khi còn nhỏ anh đã phải chịu đựng quá nhiều chuyện, về mặt tinh thần mà nói, anh vốn đã không còn là một thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi nữa rồi.

Hạ Mạch vẫn còn lo lắng cho lông mèo của anh: “Hay là đi bệnh viện đi, đuôi của ông gần như chuyển sang nâu vàng rồi đấy, trông suy dinh dưỡng quá.”

Giang Sơ Tinh liếc nhìn hắn một cái, khẽ nói: “Cậu có thể thử xem tớ suy dinh dưỡng đến mức nào.”

“Khỏe khỏe khỏe.” Hạ Mạch xem khí thế của anh liền không ngừng giảng hòa: “Ông là khỏe nhất. Phai màu tý thôi có gì đâu, ông đếch sợ phai màu được chưa.”

Giang Sơ Tinh liếc mắt nhìn cậu ta một cái nữa, lại quay đầu về tiếp tục vẽ tranh.

Bất tri bất giác, bức tranh trên bảng vẽ trở nên tinh tế hơn, các chi tiết cũng dần được xử lý chỉnh sửa rất phù hợp.

Hạ Mạch nhìn thiếu niên áo trắng trong tranh rất quen mắt, nhưng hắn thật sự không có nhãn lực, nhìn mãi vẫn không nhận ra là ai.

Nếu Hạ Mạch đủ cẩn thận, hắn hẳn sẽ thấy phần dưới bên phải của bức tranh đã được đặt tên.

——《 mộng hoài 》

—–

Ánh sáng giữa hè chiếu trên lông mi của Hạ Hoài qua cửa sổ thủy tinh, Hạ Hoài về đến nhà liền lười biếng nằm trên sô pha ngủ bù.

Khi mặt trời đã ngả về Tây, cậu mới mơ hồ nghe thấy tiếng ai đó mở cửa.

Người bước vào là anh trai sinh đôi của cậu—- Hạ Mạch.

Hạ Mạch mang theo hơi nóng từ ánh nắng hè chói trang ở bên ngoài vào nhà, tóc mái trên trán ướt đẫm mồ hôi, nhìn qua có chút chật vật.

Hạ Hoài ngửi được mùi trong không khí, híp nửa con mắt đào hoa, giọng điệu nhàn nhạt, tràn đầy chán ghét: “Anh lại đi chọc Omega ở đâu mà một thân đầy mùi tin tức tố thế?”

“Có sao?” Hạ Mach là một Beta nên hắn không nhạy cảm lắm với tin tức tố, giơ tay ngửi ngửi: “Thật đúng là có nè, nhưng rõ ràng anh mới vừa ở nhà Giang Sơ Tinh về mà, nơi nào có Omega chứ?”

Hạ Mạch cởi áo thun dính đầy mùi omega, ném qua một bên: “Thật kỳ quái, ở đâu tới vậy không biết.”

Hạ Mạch rất không thích bị nhiễm phải tin tức tố của người khác, liền lộ tai thỏ của mình ra ngửi ngửi.

Còn may, không có mùi gì.

Nhưng hắn vẫn rất để ý, dù sao cũng sống trong một gia đình làm ngành y, có thói ở sạch hơn một chút cũng là chuyện bình thường.

Hạ Mạch lắc lắc tai thỏ cho bay bớt mùi xung quanh, lấy điện thoại trong túi ra đặt trên bàn trà: “Anh đi tắm phát.”

Nghe thấy tiếng đóng cửa phòng tắm, Hạ Hoài liền mở mắt ra, hơi nghiêng đầu lại, tầm mắt dừng trên cái áo trắng kia.

Một loại tin tức tố khó có thể miêu tả phiêu lãng trong không khí, giống như đã từng quen biết lại giống như trời sinh phù hợp.

Hạ Hoài nhắm mắt lại, cả hô một hấp đều là mùi hương này.

……… Có chút dễ ngửi.

Trên cánh tay cậu bỗng xuất hiện một vòng tròn họa tiết da báo đen.

Đây là dấu hiệu của sự xứng đôi bản thể học.

Điện thoại trên bàn trà đột nhiên vang lên, Hạ Hoài xoay người, một lần nữa nhắm mắt lại.

Giọng Hạ Mạch từ trong phòng tắm truyền ra: “Hạ Hoài, giúp anh nghe một chút, xem là ai gọi.”

Hạ Hoài phảng phất giống như không nghe thấy, đến một cái hé răng cũng lười động.

“Này, Hạ Hoài!” Hạ Mạch vỗ cửa phòng tắm lớn tiếng, “Hạ Hoài! Giúp anh mày nghe một chút thì mày chết chắc!”

“Muốn chết thì cũng là anh đi chết đấy.” Hạ Hoài hờn dỗi đáp một câu, không kiên nhẫn ngồi dậy lấy di động qua.

Thấy rõ là người nào gọi, ngón tay nắm di động của cậu bỗng nhiên trắng bệch.

Chuông điện thoại vẫn không ngừng vang lên, Hạ Mạch từ trong phòng tắm lại thúc giục: “Mày mà không nghe là anh sẽ trần truồng chạy ra ngoài luôn đấy.”

Hạ Hoài do dự một chút, chậm rãi trượt nút trả lời.

Nhẹ nhàng áp vào lỗ tai, đầu dây bên kia truyền đến tiếng thở dốc gấp gáp, tiếp theo là giọng nói nghẹn ngào của một nam sinh: “Hạ Mạch cậu đang ở đâu?”

Hạ Hoài không trả lời.

Thanh âm của Giang Sơ Tinh tựa hồ đang rất khó chịu và lộn xộn.

“Thân thể thật là khó chịu, khả năng tớ phát sốt rồi, cậu có thể qua đây một chuyến đưa tớ đi bệnh viện được không?”

Thanh âm thở dốc cùng vài tiếng hừ hừ nghe không rõ quanh quẩn ở bên tai. Lông mi Hạ Hoài cụp xuống, đôi môi mỏng bất giác mím lại thành một đường thẳng.

Qua vài giây, mới thấp giọng trả lời.

“Được, hiện tại liền tới ngay.”

Cậu nghe được Giang Sơ Tinh ừ một tiếng, sau đó liền cúp điện thoại.

Giọng Hạ Mạch từ trong phòng tắm vọng ra: “Là ai gọi đó?”

Hạ Hoài nào còn tâm trí để ý tới ông anh mình, trực tiếp tông cửa xông ra ngoài.

Căn hộ chung cư nhỏ của Giang Sơ Tinh nằm gần trường trung học số 1 Hoàn Xuân, gần cửa hàng bánh ngọt hơn một chút.

Hơn mười phút sau, Hạ Hoài liền xuất hiện trước cửa nhà, chạy quá nhanh, hơi thở đã sớm rối loạn.

Nhưng cậu cũng không rảnh lo như nhiều như vậy, cúi xuống tấm thảm ở cửa, tìm chìa khóa căn hộ.

Đây là thói quen của Giang Sơ Tinh, cũng là chính Giang Sơ Tinh nói cho cậu biết.

Khi đó Hạ Hoài còn học lớp 5. Tan học, trước tiên không phải là về nhà của mình, mà là ngồi xổm trước cửa nhà Giang Sơ Tinh, chờ Sơ Tinh ca ca của cậu.

Cũng không biết đã chờ bao lâu, cậu ngồi xổm ở cửa cứ thế mà ngủ thiếp đi.

Giang Sơ Tinh mới vừa chuyển trường lại đây, bọn họ vốn ở hai trường khác nhau, thời điểm trở về liền thấy một đứa trẻ đang ngồi xổm trước cửa nhà mình.

Cái đầu kia gật gà gật gù, trái phải nghiêng ngả, rất là đang yêu.

Từ đó về sau, Giang Sơ Tinh liền đặt chìa khóa nhà mình dưới tấm thảm. Hạ Hoài hãy còn nhớ rõ lần đó Giang Sơ Tinh xoa xoa đầu cậu, khom lưng nhìn thẳng vào mình, nhẹ giọng hứa hẹn.

“Về sau nhà của anh, A Hoài có thể tùy tiện vào.”

Hạ Hoài mở cửa ra, một cỗ mùi thơm dễ chịu và ngọt ngào xông thẳng vào trước mặt cậu, từng phân tử trong không khí toát ra sức cám dỗ chết người của cây thuốc phiện.

Hạ Hoài như bị đóng đinh tại chỗ, vài giây sau cậu mới cất bước đi vào.

Càng đi, tin tức tố càng dày đặc, khiến cậu gần như cảm thấy choáng váng.

Với ba năm kinh nghiệm làm Alpha của Hạ Hoài, vừa ngửi được mùi, rất nhanh đã phân biệt ra đây chính là tin tức tố của Omega, hơn nữa còn là một Omega vừa mới phân hóa, rất mau sẽ bước vào kỳ động dục.

Trước mười ba tuổi, mọi người đều sẽ nghênh đón lần phân hóa tin tức tố thứ hai trong đời.

Do đó trong hộ khẩu và CMND theo luật sẽ ghi thêm một phần giới tính thứ hai này vào, thỉnh thoảng chắc chắn cũng có người phân hóa muộn, nhưng muộn nhất cũng chỉ tới 15 tuổi.

Giang Sơ Tinh là học sinh năm hai trung học, năm nay 17 tuổi, từ lâu đã qua cái tuổi phân hóa muộn nhất. Hơn nữa lúc trước Hạ Hoài rõ ràng có xem qua xét nghiệm phân hóa của Giang Sơ Tinh, mặt trên viết giới tính là Beta.

Phòng của một phòng Beta sao có thể có tin tức tố của Omega, trừ khi …

Hạ Hoài bước tới phòng ngủ chính, cậu có thể cảm nhận được tin tức tố ở bên trong càng thêm nồng đậm.

Cậu đặt ngón tay lên nắm cửa, hơi dùng lực một chút, cánh cửa đã bị cậu đẩy ra.

Nháy mắt, mùi vị tin tức tố đậm đặc tinh mịn như mật kêu gào chảy ra.

Cảm nhận được hơi thở của người đang đến, tin tức tố Omega đang trào ra lập tức bao trùm khắp người cậu, như muốn tham lam đòi hỏi điều gì đó.

Hạ Hoài bước đến bên giường, nhìn thấy làn da trắng nõn của Giang Sơ Tinh lộ ra bên ngoài, bởi vì khó chịu mà lộ ra vài tia phấn hồng mờ mịt.

Có thể là do góc độ, ánh đèn mờ nhạt chiếu vào gương mặt mướt mồ hôi của Giang Sơ Tinh, không hiểu sao lại khiến anh có thêm một chút yêu mỹ diễm lệ.

Hạ Hoài rũ mắt nhìn chằm chằm người trên giường.

Nửa ngày sau, cậu mới duỗi tay gạt đi lớp tóc mái đã ướt đẫm trên trán của Giang Sơ Tinh, ngón tay nhẹ nhàng trượt xuống, vuốt ve gương mặt tinh tế của anh, thanh âm khàn khàn.

“Ca ca.”

Có lẽ đã lâu không được gọi cái xưng hô này, Hạ Hoài cảm thấy cái từ này sao mà vừa xa lạ lại có chút xa xôi đến vậy.

Cậu lại kêu một tiếng: “Ca ca.”

Như thể chậm rãi tìm về cảm giác, nét mặt Alpha lạnh lùng sắc bén dần dần trở nên nhu hòa.

Đôi mắt anh đào quyến rũ hơi hơi cong lên, nơi nào còn có hơi thở của một Alpha. Chỉ còn lại một bé chó con lưu lạc bên ngoài, cuối cùng cũng được trở về nhà.

Người trên giường dường như nghe thấy được, cơ thể cuộn tròn giật giật, mở to đôi mắt bối rối.

Trước mắt tràn ngập một tầng sương mù, không thể nhìn rõ.

Hơi hơi hé miệng: “Cậu tới rồi.”

“Ừm.” Hạ Hoài nhẹ giọng trả lời: “Tới đây rồi.”

Hạ Hoài nghiêng người về phía trước, bóng người một chút bao phủ lấy người trên giường, nhẹ giọng hỏi: “Khó chịu ở chỗ nào?”

Giống như cảm giác được có người chạm vào mình, cảm giác mát mẻ rất thoải mái,  Giang Sơ Tinh cọ cọ lên bàn tay của đối phương, ủy khuất gật đầu.

Theo cái gật đầu của Giang Sơ Tinh, một mùi hương hoa sơn chi dễ chịu tỏa ra từ người anh khiến Hạ Hoài sững sờ, làm cho cả người cậu như đầu váng mắt hoa, tựa hồ muốn xông thẳng vào trong cơ thể cậu.

( Hoa sơn chi: có màu trắng thuần khiết, có mùi thơm ngào ngạt, pha trộn chút cay tự nhiên, chút nào đó mùi hương của nấm tươi và cả mùi của sự chín. Sơn chi thể hiện ý nghĩa tình yêu thuần khiết, mộc mạc của đôi lứa. Dù cho đó là tình cảm đơn phương thầm kín hay là tình cảm đã được thổ lộ với đối phương. Thể hiện niềm tin giữa các cặp đôi, sự hy vọng vào kết quả hạnh phúc của tình yêu đó. Ngoài ra, sơn chi/chi tử còn mang ý nghĩa tình yêu hoàn hảo. Vì vậy, bó hoa sơn chi trắng thường là sự lựa chọn yêu thích làm hoa cưới của các cặp đôi trong ngày trọng đại.)

chapter content



Bị Omega trong kỳ phân hoá kỳ dẫn dắt như vậy, hoặc nhiều hoặc ít sẽ ảnh hưởng đến bản năng của Alpha.

Hạ Hoài cảm giác chính mình không đúng, cuống quít buông tay ra, không ngờ lại bị Giang Sơ Tinh nắm lấy cổ tay.

Nhiệt độ từ đôi tay quen thuộc truyền đến trên người Hạ Hoài, làm cậu khựng lại trong chốc lát, chính trong một khắc dừng lại này, tin tức tố của Omega lập tức có cơ hội thừa nước đục thả câu.

Hạ Hoài có một số vết thương trên cổ, là vết thương do đánh nhau trên sân vận động vài ngày trước. Tin tức tố của Omega từ miệng vết thương một chút lại một chút xâm chiếm men theo đó đi vào.

Không lâu sau tin tức tố Alpha trong cơ thể đã tràn ra ngoài, trên đỉnh đầu Hạ Hoài lộ ra một đôi tai đen tuyền, sau lưng có một cái đuôi báo vươn lên, lay động trong không trung.

Trên cổ, cánh tay và vành tai xuất hiện những họa tiết da báo đen, một vòng lại một vòng xuất hiện trên da, ẩn ẩn tỏa ánh sáng mờ ảo.

Hạ Hoài là một con báo thuần chủng cấp cao mang một loại tin tức tố trời sinh cường đại.

Hương thơm của nước và gỗ lan tỏa khắp cơ thể cậu, nồng nặc khó có thể hòa tan, tin tức tố nồng đậm kéo dài, giống như thủy tùng mọc lên từ biển sâu, mát lạnh và đầy sức sống.

( Thủy tùng hay còn gọi là thông nước, có tên khoa học là Glyptostrobus Pensilis. Đây cũng chính là loài thực vật duy nhất còn tồn tại thuộc chi Glyptostrobus – một loài cây của vùng cận nhiệt đới Đông Nam Trung Quốc. Chất gỗ cứng, không mối mọt, cong vênh, có mùi thơm và thớ gỗ mịn, có chứa rất nhiều tinh dầu với mùi thơm dễ chịu. Theo đánh giá của người xưa đến nay, thủy tùng là loài cây cho gỗ tốt nhất. Số lượng thủy tùng trong tự nhiên hiện nay rất hiếm và có giá trị cao. Cây thủy tùng trông như thế này nè.)

chapter content



Giang Sơ Tinh mê mang mà lôi kéo cậu, khóe mắt đỏ lên: “Đừng đi………”

Giang Sơ Tinh trong miệng hỗn loạn mà nỉ non cái gì đó.

Hạ Hoài nghe được thanh âm của anh, thân thể cứng đờ, ánh mắt dừng ở trên mặt Giang Sơ Tinh, dùng sức nắm chặt tay anh lại.

Bị hơi thở thuộc về Alpha dần bao phủ xuống, nhè nhẹ từng đợt từng đợt trùm lên người Omega, Giang Sơ Tinh ngơ ngác mà nhìn chằm chằm người trước mặt.

Hương vị mê người quanh quẩn nơi chóp mũi, cổ họng Giang Sơ Tinh bỏng rát, khi lần nữa nhìn lại người kia, ánh mắt bất giác lộ ra vẻ khát cầu.

Trong không gian có tin tức tố của Alpha, các tế bào trong cơ thể Omega dường như được kích hoạt, cả cơ thể kêu gào anh ách đến lợi hại.

Trên mái tóc đen nhánh hơi xoăn của Giang Sơ Tinh, lộ ra đôi tai trắng như tuyết trong suốt, chúng trắng như tuyết và có hình dáng hoàn hảo.

Lông tơ dường như được phủ một lớp ánh sáng như sương, khiến người ta nhịn không được muốn chạm vào.

Ngay sau đó, một cái đuôi trắng như tuyết chui ra khỏi chăn bông, ngoại trừ chóp đuôi có một nửa màu đen rất đặc biệt, thập phần không giống người thường.

Lắc lắc như có như không chút chút lại cọ vào mu bàn tay mát lạnh của Hạ Hoài, như để lấy lòng chủ nhân muốn ngài an ủi mình.

Trong không trung, hai cái đuôi màu sắc bất đồng đang quấn quýt lấy nhau, như muốn hợp thành một thể.

Hạ Hoài nhìn anh, ngón tay nhẹ nhàng nhéo vành tai mèo trắng như tuyết, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Em không đi, em ở đây.”

Người bị cậu sờ, lông mi mê man chớp chớp hai lần, ngơ ngác gọi ra một cái tên thân mật.

Nghe rõ Giang Sơ Tinh gọi gì, Hạ Hoài ánh mắt hơi ngưng trọng.

Điều này khiến cậu không ngờ tới, có chút trở tay không kịp.

Đuôi báo đen của Hạ Hoài xoay tròn rồi móc chặt vào đuôi của mèo trắng, gắt gao quấn quanh.

Cậu mở miệng, âm thanh khàn nhẹ, tựa như dỗ dành: “Gọi lại một lần.”

Giang Sơ Tinh ngửi được mùi hương mình thích, ngoan ngoãn lặp lại lần nữa: “A Hoài.”

Đôi mắt đào hoa của Hạ Hoài tối sầm lại, lúc này ẩn ẩn một chút ánh sáng mờ nhạt, nhưng lại cất chứa rất nhiều điều khó hiểu.

Cậu nhẹ giọng trả lời.

“Em ở đây.”

Có thể là do tin tức tố Alpha quá mức ôn nhu, Giang Sơ Tinh trong mơ hồ ngẩn ra, giơ tay muốn ôm đối phương.

Sống lưng Hạ Hoài cứng đờ, không nghĩ tới anh ấy lại có hành động như vậy.

Sau vài giây, cậu cúi đầu, chôn ở đầu vai Giang Sơ Tinh.

Hạ Hoài lúc này giống như một con báo gỡ xuống hết mọi ngụy trang, sự lạnh lùng và nguy hiểm thường ngày khi ở bên cạnh Giang Sơ Tinh gần như hoàn toàn tan biến.

Tiếng nói của cậu rầu rĩ mang theo oán trách, như lời khẩn cầu của một đứa trẻ sau khi bị vứt bỏ.

“Ca ca, đừng không để ý tới em nữa được không?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv