*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Buổi tối thứ sáu luôn đông đúc, lộ trình hai mươi phút, Lạc Hằng đi hết ba mươi bảy phút.
Biển hiệu bị hư trên cửa đã được tháo xuống, chủ tiệm dựng một cái bảng đen trước cửa, tên tiệm được viết bằng phông chữ hoạt hình* (Ảnh minh hoạ ở cuối), còn vẽ một nhân vật phản diện hai đầu với vẻ mặt say sưa uống cà phê.
Đáng yêu.
Lạc Hằng cười cười, đẩy cửa đi vào tiệm cà phê.
Giống như hồi rạng sáng, chuông gió đong đưa phát ra âm thanh dễ nghe.
Trong tiệm có vài người, có vẻ là người của công ty gần đó đến phỏng vấn. Còn chủ tiệm thì đang quay lưng ra cửa, lấy một thùng kem mới toanh từ trên cao xuống.
Cậu không thấy Lạc Hằng, không biết có khách tới tiệm.
Lạc Hằng bỗng nhiên nổi lên chút ý xấu.
Anh bước nhanh đến ngồi xuống góc khuất nhất trong tiệm, tay chống cằm, chờ xem khi nào chủ tiệm mới phát hiện ra anh.
Chủ tiệm quả nhiên y như anh suy nghĩ, sau khi pha xong mấy ly cà phê thì ngồi trên ghế ngẩn người, hoàn toàn không hề chú ý tới anh.
Lạc Hằng nhìn mà buồn cười.
Cười xong, trong lòng lại không khỏi lo lắng.
Cậu không nghe được, cũng không thể lúc nào cũng nhìn chằm chằm cửa chú ý khách đến hay đi, nhỡ có người xấu biết được chuyện này, thừa lúc cậu không để ý mà lén vào tiệm làm chuyện xấu, thật sự là rất khó đề phòng.
Lúc này, có một bàn khách rời đi.
Bọn họ trông rất thân với chủ tiệm, khi đi còn nhiệt tình chào hỏi với cậu. Cửa mở, chuông gió lại vang lên leng keng.
Một cô gái trong đó ra khỏi Hỏa Thiếu Vân vài bước đột nhiên vòng về, nói với cậu: “Chủ tiệm à, quên lấy hình dán rồi! Hôm nay có thể cho tôi thêm hai tấm không? Tôi muốn dán lên máy tính.”
Cậu cười vô cùng vui vẻ, cúi đầu lấy một xấp hình dán trong ngăn kéo ra đưa cho cô.
Đến rồi đi, chuông gió lại vang lên.
Lạc Hằng trầm ngâm mà nhìn cái chuông rung không ngừng, đứng dậy đi đến quầy bar.
Vân Xuyên còn đang chống cằm nhìn về phía những vị khách vừa rời đi, trong lòng vui vẻ vì bọn họ thích hình dán do mình vẽ. Qua khoé mắt thấy được có người tới, cậu giật mình.
Nhìn kĩ người tới là Lạc Hằng, Vân Xuyên càng kinh ngạc.
Anh luống cuống lấy di động ra, ấn mấy chữ: [Anh đến từ khi nào vậy?]
Thấy Vân Xuyên thật sự không phát hiện ra mình, Lạc Hằng nhẹ cau mày, ý nghĩ xấu xa muốn trêu chọc Vân Xuyên vừa rồi tan thành mây khói.
Anh nói khá nghiêm túc: “Tôi có ý tưởng này— cậu đừng chê tôi nhiều chuyện.”
Anh chỉ chỉ chuông gió trên cửa, rồi chỉ vào cái nút đỏ trên quầy, nói: “Tôi nghĩ nếu cái nút này có thể liên kết với vòng tay của cậu thì chuông gió hẳn cũng có thể, không bằng thay đổi một chút, nếu chuông gió rung thì vòng của cậu cũng rung, như vậy sẽ tiện hơn.”
Anh suy nghĩ, lại bổ sung: “Cũng sẽ an toàn hơn rất nhiều. Nhưng mùa đông gió lớn, chuông gió cũng rung lên, vậy thử lắp thiết bị hồng ngoại ở cửa để giám sát người qua lại, có người vào sẽ báo lại.”
Anh nói rất nhiều, nói xong lại hơi xấu hổ, “Tôi cũng không phải muốn xen vào việc của người khác, chỉ là thấy cậu như vậy không an toàn tí nào— vừa nãy tôi đi vào cậu còn quay lưng ra cửa để lấy đồ nên không thấy được. Lúc có nhiều khách còn tốt, nhỡ đâu trong tiệm chỉ có một mình cậu mà có người xấu muốn gây rối thì quá nguy hiểm.”
Vân Xuyên liên tục xua tay, [Không có, tôi không nghĩ là anh xen vào việc của người khác đâu.]
Cậu ngượng ngùng cười, vừa đưa Americano đá đã pha xong cho Lạc Hằng vừa đánh chữ, [Cảm ơn anh đã quan tâm. Khi trước cửa cũng có liên kết với vòng tay, sau đó— vào mùa hè năm trước, không biết anh còn nhớ không, mùa hè năm trước trời mưa to, mặt tiền cửa tiệm bị ngập, đường dây điện không hiểu sao lại hỏng mất, về sau không kết nối được nữa.]
Cậu gãi gãi đầu, hơi xấu hổ, [Tôi vẫn luôn nói tìm thợ đến sửa, nhưng tìm vài được người, đều yêu cầu xem bản vẽ thiết kế lúc trước, tôi tìm rất lâu vẫn không thấy, thế là cứ kéo dài mãi.]
Nghe đến đó, Lạc Hằng cười: “Tìm thợ điện à…”
Anh dứt khoát ngồi xuống ghế xoay trước quầy bar, hai tay dựa vào quầy, biểu cảm rất đắc ý, “Không mấy cậu cầu xin tôi đi, tôi nghĩ cách giải quyết giúp cậu.”
Không biết vì sao cứ thấy cậu chủ tiệm trẻ tuổi này, trong lòng Lạc Hằng luôn nảy ra chút ý xấu.
Vân Xuyên đầu tiên là ngây ngốc há miệng, chốc lát sau, cậu nghĩ đến gì đấy, mắt hạnh tròn xoe chớp chớp.
[Ý của anh là anh biết sửa mạch điện sao?] Vân Xuyên hỏi, [Lạc tổng của tập đoàn Thiên Mậu biết nhiều thứ vậy sao?]
Cậu giơ điện thoại ra trước mặt Lạc Hằng, chờ anh đọc xong hai câu đó thì lật điện thoại lại bấm bấm, lại đưa ra cho Lạc Hằng, trên màn hình là nội dung bài viết Lạc Hằng đã đăng trong vòng bạn bè.
Là bài viết lúc công ty tổ chức hoạt động hiến máu đầu năm nay, lúc ấy Lạc Hằng đại diện nhóm phát biểu chính thức.
Màn hình dừng ở hình ảnh Lạc Hằng nói về cải thiện hiệu suất.
Lạc Hằng thầm kêu cứu, duỗi tay muốn lấy di động của Vân Xuyên.
Vân Xuyên nhanh tay nhanh mắt né được, lại gõ mấy chữ cho anh xem: [Lạc tổng tuyệt thật đấy, tuổi trẻ đã có thể ngồi vững vị trí điều hành cấp cao, dù là khi nào nơi nào cũng có thể diễn thuyết không cần bản thảo, thế mà còn biết được kiến thức sửa mạch điện!]
Nói đến mức hứng khởi, thậm chí còn lấy bút vẽ ra giấy một người có mắt hình ngôi sao đang ôm mặt, bên cạnh viết hai chữ to bằng phông chữ hoạt hình: Sùng bái!
Lạc Hằng bị cậu trêu không chịu nổi, “Rốt cuộc cậu có muốn tôi giúp không?”
Vân Xuyên gật đầu như gà con mổ thóc, [Muốn chứ, cảm ơn anh! Tôi tặng anh một tháng uống cà phê miễn phí được không?]
*
Quyền điều hành của bí thư hội đồng quản trị ở tập đoàn Thiên Mậu không phải tầm thường. Hôm sau là thứ bảy, ba giờ chiều, Lạc Hằng xách theo một hộp dụng cụ nhỏ tới.
Vân Xuyên núp đằng sau, rướn cổ nhìn anh nghịch vòng tay với dây điện ở cửa.
Không biết có nên nói không, hai lần gặp trước người này đều mặc vest mang giày da, nhìn vừa lịch sự vừa nhã nhặn; hôm nay lại mặc một bộ đồ thoải mái giúp cậu sửa vòng tay, vậy mà thật sự rất ưa nhìn.
Lạc Hằng đúng là rất giỏi, lúc trước mấy người thợ điện loay hoay rất lâu cũng không sửa được, Lạc Hằng mân mê chưa tới hai tiếng đồng hồ, thế mà sửa xong rồi.
“Có thể dùng tạm,” anh vỗ vỗ bụi trên tay rồi nói, “Chức năng cơ bản không bị ảnh hưởng, chẳng qua cậu từng nói mạch bị hỏng do nước ngập, về sau nên chú ý một chút, đừng để thấm nước.”
Anh cất dụng cụ, cười với Vân Xuyên, nói tiếp: “Tôi biết một người nhận dịch vụ chống thấm đáng tin cậy, nếu cậu muốn…”
Đang nói, anh cười ra tiếng, “Bệnh nghề nghiệp, hận không thể quen mỗi ngành nghề một, hai người.”
Vân Xuyên cũng cười theo.
Cậu đeo vòng tay vào, thử đẩy cửa cảm nhận một chút, rồi quay đầu chân thành cảm ơn Lạc Hằng: [Cảm ơn anh rất nhiều.]
Lạc Hằng xua tay, “Chuyện nhỏ không tốn sức gì, không cần để trong lòng.”
Tiệm cà phê gần khu vực cao ốc văn phòng, thời điểm cuối tuần ngược lại có chút hiu quạnh. Vân Xuyên dứt khoát đóng cửa hàng, nướng ít bánh mì và làm đồ ăn nhẹ để chiêu đãi Lạc Hằng.
Anh hỏi: [Anh thật sự sửa được mạch điện hả? Nói thật là nhìn không ra luôn ấy.]
Nói đến chuyện này, Lạc Hằng gãi đầu, cười gượng nói: “Cái này à, nói ra có chút mất mặt— đây là cách tôi trốn tránh công việc.”
Hai mắt Vân Xuyên hơi trợn to.
Lạc Hằng nhỏ tiếng thở dài, cười khổ: “Công việc ngày thường khá vội, áp lực cũng lớn. Có chút việc, nói thế nào nhỉ, cậu biết cậu không thể không làm, cũng sốt ruột, nhưng mà lại không thể tập trung làm, nhìn một cái đã cảm thấy phiền vô cùng.”
Vân Xuyên chưa từng làm công việc đó. Cậu chưa từng vào công ty nào, không có đồng nghiệp cùng làm việc, ngay cả tiệm cà phê này cũng chỉ có một mình cậu. Cậu chưa từng nghe người khác nói như vậy.
Cậu tò mò, mặt hiện lên nét háo hức chọc cười Lạc Hằng, Lạc Hằng tiếp tục nói: “Cho nên khi ấy, nếu có đồng nghiệp nhờ giúp đỡ, hoặc là chỗ nào có đồ vật hư hỏng cần sửa, tôi… tôi lập tức đi giúp, nhân tiện trốn việc một chút.”
Lạc Hằng che mặt, “Hai năm trước Thiên Mậu chuyển cơ sở, máy rút giấy tự động trong phòng vệ sinh ở toà nhà mới luôn bị hư, lúc tôi không muốn làm việc sẽ đi nghiên cứu xem sửa nó thế nào.”
Anh dựa vào lưng ghế sô pha, cả người như chìm vào đó, anh không muốn thừa nhận, cũng không còn cách nào khác, đành tự giễu: “Đúng vậy, không sai, bí thư hội đồng quản trị tập đoàn Thiên Mậu, thà ở trong phòng vệ sinh sửa máy rút giấy tự động còn hơn là quay về văn phòng làm việc.”
Vân Xuyên cười đến mức bò ra bàn, khi ngẩng đầu thì mặt đã đỏ bừng.
Lạc Hằng nhìn cậu cười, tâm trạng của mình vậy mà lại tốt lên. Anh chống cằm nhìn Vân Xuyên cười đến mất cả hình tượng, trong lòng bỗng nhiên có chút tiếc nuối.
Nếu Vân Xuyên có thể nói, giọng của cậu hẳn là rất êm tai nhỉ.
Anh nghĩ, nhớ lại chuyện mấy ngày nay, Vân Xuyên chắc là không phải “Không thể” nói chuyện, mà là “Sẽ không” — bởi vì hai lỗ tai mất đi thính lực, khi còn nhỏ lại không kịp can thiệp đúng lúc, dẫn tới mất đi khả năng bắt chước học nói, và cơ hội nói chuyện.
Quá đáng tiếc, rõ ràng những mặt khác rất ưu tú. Lạc Hằng nghĩ, Vân Xuyên thậm chí còn biết khẩu ngữ, nhất định là người vừa thông minh vừa chăm chỉ.
Đại khái là bệnh nghề nghiệp lại tái phát, Lạc Hằng nhớ lại những lần nói chuyện với khách hàng và bạn bè ở trong ngành y tế, tính toán trong lòng, nếu có cơ hội, có thể hỏi một chút có khả năng cấy ốc tai điện tử* cho Vân Xuyên không.
(*) Ốc tai điện tử là một hệ thống điện tử phức tạp được cấy ghép vào bộ phận tai trong để kích thích dây thần kinh thính giác nhằm phục hồi chức năng nghe cho những bệnh nhân bị điếc sâu.
*
Vân Xuyên cuối cùng cũng cười đủ rồi.
Cậu xoa xoa mặt, đứng dậy đi pha một ly cà phê đưa cho Lạc Hằng, viết: [Tôi định ra sản phẩm mới trong hai ngày nữa, anh nếm thử xem hương vị thế nào.]
Lạc Hằng nhận lấy, nói cảm ơn.
Từ khi tốt nghiệp rồi làm việc ở Thiên Mậu tới nay, Lạc Hằng hầu như là một ngày uống hai ly Americano. Anh rất kén chọn đối với cà phê, nhưng loại nào anh cũng có thể uống.
Món mới Vân Xuyên điều chế lần này tên Americano cam đá, vị hơi chua, sau khi nuốt xuống thì lưỡi sẽ cảm nhận được chút vị bạc hà mát lạnh. Là vị rất mới mẻ, cũng rất thích hợp cho mùa hè sắp đến.
Lạc Hằng gật đầu với cậu, “Uống rất ngon”.
Vân Xuyên làm một động tác OK, viết: [Giữa tháng tư tôi sẽ thêm nó vào menu!]
Thời gian không còn sớm, sửa xong cửa và vòng tay, hai người ăn ăn uống uống, không nhận ra đã gần sáu giờ rồi.
Lạc Hằng nhìn đồng hồ, nói: “Buổi tối có việc gì không? Tôi mời cậu ăn tối.”
Vân Xuyên cười lắc đầu, [Lần sau đi, hôm nay tôi đã nói với mẹ là sẽ về nhà ăn cơm.]
Lạc Hằng không ép cậu, “Cũng được, vậy lần sau đi.”
Đang chuẩn bị đứng dậy đi về, vòng tay của Vân Xuyên đột nhiên rung lên.
Lạc Hằng nhìn lướt qua cổ tay cậu, lại theo bản năng nhìn về phía cửa tiệm cà phê —
Người đến là một phụ nữ trung niên có dáng người nhỏ nhắn. Bà cười với Vân Xuyên, dùng tay làm ra vài động tác.
Vân Xuyên cũng dùng ký hiệu cơ thể đáp lại bà.
Mấy động tác đó rối rắm phức tạp, Lạc Hằng nhìn mà hoa cả mắt. Ánh mắt anh nhìn theo ngón tay thon dài di chuyển qua lại, cuối cùng dừng ở ngón trỏ trắng nõn của người nọ.
Vân Xuyên tiến lên hai bước, kéo cánh tay người phụ nữ kia, giới thiệu cho Lạc Hằng, [Mẹ của tôi.]
Sau đó quay sang nhìn mẹ: [Lạc Hằng, bạn mới của con.]
Sợ Lạc Hằng xấu hổ, mấy chữ này vẫn là gõ trên di động.
Bà có chút kinh ngạc, vui mừng cầm lấy di động, cũng đánh mấy chữ, [Phiền cậu chăm sóc đứa bé nhà tôi quá!]
Tốc độ đánh chữ không khác Vân Xuyên là bao.
Lạc Hằng xua tay, nói “Không có”.
Vân Xuyên lại gõ chữ: [Hồi chiều Lạc Hằng đã sửa vòng tay giúp con, bây giờ con có thể biết khi nào có khách vào tiệm rồi.]
Người phụ nữ lại liên tục cảm ơn.
Lạc Hằng được khen đến choáng váng.
Rời khỏi tiệm cà phê rồi anh mới nghĩ mình nên tìm Vân Xuyên đòi chút phần thưởng.
Anh muốn cái gì?
Hình dán cậu vẽ là được.
Lạc Hằng hạ quyết tâm lần sau đến, sẽ tìm Vân Xuyên xin một tấm hình dán hoạt hình cậu tự vẽ.
Muốn có chữ viết tay đáng yêu, muốn có nhân vật phải diện hai đầu.