Ánh mình binh dần dần ló dạng, toả ánh sáng lấp lánh nhiều màu rực rỡ. Mặt trời nhô lên từ từ, trên không, từng đám mây trắng bồng bềnh trôi nhè nhẹ, từng tia ánh nắng pha lê chói chang của ông trời cứ đổ xuống, chen chúc nhau qua rèm cửa chiếu lên hai thân hình của đôi nam nữ ôm chặt quấn quýt lấy nhau trên giường.
Nhưng người phụ nữ lại không cảm thấy thoải mái chút nào. Vầng trán thanh tú cô ướt đẫm. Gương mặt Ngải Tịch đầm đìa mồ hôi mà mơ mơ màng màng, đột nhiên cô bừng tỉnh dậy rồi la lớn.
" Đừng..Tần Khuyết! ".
Giật mình bởi cơn ác mộng đó, Ngải Tịch thở hổn hển mà nhìn xung quanh, thật may mắn chỉ là một giấc mơ, cô thở phào nhẹ nhõm. Nhưng, cô cảm nhận được phía sau lưng mình có một luồn sát khí u ám như những tia laser chiếu thẳng vào người Ngải Tịch như muốn phanh thây xé xác cô ra.
Vừa chậm rãi quay người lại liền lập tức đối diện với cặp mắt đen láy sâu thăm thẳm như cá voi sát thủ nhìn chằm chằm cô, gương mặt đẹp như tạc của anh quan sát cô bằng sự lạnh lẽo và hờ hững. Sâu trong con ngươi đó lại chứa một ngọn lửa đang dần tích tụ lại..
Sống lưng Ngải Tịch vô thức lạnh toát, cô nuốt nước bọt một cái mà hơi cụp mi mắt xuống. Thân thể cao lớn quyến rũ của người đàn ông ngồi thẳng dậy, dùng hai ngón tay nâng cằm Ngải Tịch lên rồi cất giọng lạnh băng như âm khí: " Em yêu anh ta như vậy sao? Ngủ bên cạnh tôi mà vẫn còn gọi tên người đàn ông khác! ".
Mồ hôi đột nhiên lại túa ra trên vầng trán Ngải Tịch vì ánh mắt quá nguy hiểm này của Hắc Mộc Thần, cô nhìn thẳng vào mắt anh bằng đôi mắt trong suốt rồi cất giọng: " Thần! Không phải như anh nghĩ đâu, nghe em giải thích đã.. ".
" Đừng có gọi tên tôi thân mật như vậy! Chính tai tôi nghe từ miệng em thốt ra hai chữ ' Tần Khuyết ' rõ ràng như vậy em còn muốn biện minh giải thích cái gì nữa, hửm? Giải thích rằng cho dù em nằm dưới thân tôi rên rỉ cũng tưởng tượng ra là Tần Khuyết đúng không? ".
Ngải Tịch vội vàng thanh minh: " Không phải em gọi anh ấy mà là gọi lầm..".
" Ồ? Gọi lầm? ". Hắc Mộc Thần cười lạnh nhạt như đang khen ngợi cô bằng sự mỉa mai, anh tiếp tục bổ sung: " Vậy ý em nói là em gọi tên tôi nhưng miệng lại vô thức gọi Tần Khuyết? ".
Ngải Tịch không biết nói với anh như thế nào nên chần chừ gật đầu. Hắc Mộc Thần nhếch môi tàn nhẫn rồi cất giọng bỡn cợt, mỉa mai nói: " Chẳng lẽ tai tôi lại có vấn đề về nghiêm trọng đến mức nghe tiếng em gọi từ Mộc Thần biến thành Tần Khuyết sao? Em nghĩ tôi là thằng ngu mà tin lời nói dối trơ trẽn của em chắc! ".
Nụ cười lạnh trên môi anh càng lớn hơn, giọng nói cũng trở nên đầy cay độc mà thốt ra: " Ngải Tịch ơi Ngải Tịch, sao tôi lại không biết rằng em có thể vô liêm sỉ đến như vậy chứ? ".
Nước mắt của Ngải Tịch nghe theo những lời anh nói mà ào ạt tuôn xuống ngón tay của Hắc Mộc Thần. Có trời mới biết cô oan ức bao nhiêu, không phải vì cô yêu Tần Khuyết nên mới gọi tên anh ra mà là vì Ngải Tịch đã gặp một cơn ác mộng rất đáng sợ, trong giấc mơ đó cô thấy Tần Khuyết đột nhiên đẩy Hắc Mộc Thần từ sân thượng ở tầng cao nhất xuống, thân thể anh bay bổng trên không trung, Ngải Tịch điên cuồng muốn nhảy theo anh nhưng bị Tần Khuyết ngăn lại, cô vùng vẫy muốn thoát khỏi Tần Khuyết thì ánh mắt chợt dừng lại khi khoảng cách từ cao nhìn xuống dưới đất, Hắc Mộc Thần nằm trong vũng máu lênh láng mà bất động, cặp mắt trừng lên nhìn cô.
Ngải Tịch đau đớn tuyệt vọng mà ngất đi..
Trời xui đất khiến làm sao lúc cô gọi tên Hắc Mộc Thần lại không thể thốt ra lời ở hiện thực, đến lúc gọi Tần Khuyết lại căm hận mà thốt ra lớn như vậy.
Tội danh này Hắc Mộc Thần đã chính tay tặng cho cô, mà cũng chính tai anh đã nghe thấy thì tội này mang nặng trên người Ngải Tịch cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được nổi oan ức.
Mấy lời giải thích đang lên đến cổ họng lại bị Hắc Mộc Thần nói ra lời cay độc thành công chặn lại, khiến cho Ngải Tịch nghẹn ngào nói không nên lời.
Sự im lặng của Ngải Tịch như một ngòi nổ châm lên ngọn lửa tức giận của Hắc Mộc Thần, anh mạnh tay lật người cô xuống giường rồi đè cô dưới thân hung hăng chiếm lấy đôi môi anh đào.
" Ưm..đừng..". Ngải Tịch run rẩy toàn thân muốn phản kháng anh. Nhưng tiếc rằng mấy hành động của cô càng khiến dục vọng của Hắc Mộc Thần vào sáng sớm đã trỗi dậy mãnh liệt, vật nam tính của anh đã rục rịch từ tối qua khi ôm Ngải Tịch vào lòng ngủ nhưng anh tạm thời không muốn đẩy khoảng cách giữa anh và cô ra xa nữa, vì vậy tạm thời Hắc Mộc Thần dùng tất cả sức kiềm chế đè nén lại.
Nhưng xui khiến làm sao mà sáng sớm gặp bộ dạng của Ngải Tịch như vậy lại không thể kìm nén lại được nữa, vật nam tính được bao bọc trong quần của Hắc Mộc Thần đã điên cuồng gào thét muốn được phóng thích ngay lập tức.
Bàn tay anh điêu luyện cởi đi chiếc váy trên người cô đến áo ngực và quần lót thì thẳng tay xé nát đi quăng đại dưới sàn, khi đã thành công khiến Ngải Tịch trần trụi thì Hắc Mộc Thần lại tiếp tục giải thoát quần áo trên người mình.
Hai tay Ngải Tịch mất sức mà bị anh giam lỏng trên đỉnh đầu, cả cơ thể nhận lấy từng nụ hôn của anh đặt lên mà nóng rực hẳn, chẳng mấy chốc cả người Ngải Tịch đều đấy những dấu hôn đỏ chói thay phiên chồng chất lên nhau. Phần thân trên của cô anh không ngừng liếm láp cắn mút cần cổ trắng ngần và xương quai xanh gợi cảm, nụ hoa nhỏ xinh ửng hồng dựng đứng trên hai gò bồng chảo cũng không thoát khỏi cái lưỡi ướt át của Hắc Mộc Thần. Bầu ngực Ngải Tịch hiện ra rõ ràng năm dấu tay của anh.
Nơi tư mật của cô được vật không xương của Hắc Mộc Thần không báo trước mà đâm mạnh vào, Ngải Tịch đau đớn run rẩy cong người lên, Hắc Mộc Thần hài lòng nhếch môi rồi cất giọng bên tai cô đầy mỉa mai: " Chỉ mới một tháng tôi không chạm vào em mà em đã mê người như vậy rồi. Thử hỏi làm sao tôi không điên cuồng cho được hả bảo bối? ".
Vừa dứt lời Hắc Mộc Thần liền để lại trên trái đào mềm mại của cô một dấu răng và nụ hôn đỏ rực, anh một tay giữ hai tay cô mà khóa trên đỉnh đầu, Hắc Mộc Thần bỏ qua cả màn dạo đầu thắm thiết tình cảm gì đó mà lấy tay còn lại nâng eo Ngải Tịch lên rồi mạnh mẽ để vật không xương đi sâu vào bên trong cô.
Hắc Mộc Thần lại cất lời đầy mê muội bên tai cô, nhưng hàm ý lại không hề đơn giản chút nào: " Nhớ kĩ cảm giác tôi ở bên trong em, hãy so sánh với Tần Khuyết thử xem ai làm em sung sướng hơn, hửm? ".
Nói rồi anh lại một phát đâm thêm vài cái nữa, từng nhịp anh nhấp nhô trên cơ thể cô đầy điêu luyện. Khi nơi tư mật của cô chảy ra dòng ái dịch trắng đục ấm nong nóng Hắc Mộc Thần liêng nhếch môi hài lòng. Giọng nói bên miệng anh thốt ra càng gợi tình hơn nữa: " Nếu có trách chỉ trách cơ thể em đã được một tay tôi săn sóc mà không nghe lời em nên vô cùng sung sướng đón chào tôi! "
Ngải Tịch đã cảm nhận được nơi tư mật giữa hai đùi cô đã thành đầm lầy ẩm ướt thì không vùng vẫy nữa, cô nằm yên như một xác chết chỉ biết động đậy nhưng hoàn toàn vô ích, hai dòng lệ nóng bỏng chảy dài từ khóe mắt xuống ướt đẫm chiếc gối, mấy lọn tóc cô theo từng đợt mồ hôi rịn ra từ vầng trán chảy xuống mà nhơm nhớp dính chặt lại vào nhau. Giọng nói tuyệt vọng của cô vang lên chứa đựng sự mệt mỏi: " Hắc Mộc Thần! Anh đừng giày vò em nữa, được không? Thả em đi đi, em mệt rồi..".
Nghe lời nói đau khổ của cô mà động tác Hắc Mộc Thần hơi sững lại, nhưng chỉ trong giây lát lại tiếp tục. Anh cười lạnh một tiếng, bàn tay bóp nắn bầu ngực cô tăng lực lên một chút rồi cất giọng bỡn cợt.
" Thả em đi? Em nghĩ Hắc Mộc Thần tôi ngu ngốc mà dễ dàng để em đi à, tôi nói cho em biết Ngải Tịch! Cả cuộc đời này em chỉ có thể ở lại bên cạnh tôi để tôi giày vò em mãi mãi. Em cũng đừng nghĩ rằng dễ dàng thoát khỏi bàn tay tôi như vậy, dù có moi từng ngóc ngách tôi cũng bắt em lại cho bằng được rồi khiến em sống không bằng chết mag cầu xin tôi tha thứ! Muốn thoát khỏi tôi? Nằm mơ! ".
Gương mặt Ngải Tịch tái nhợt mà nhìn anh bằng cặp mắt vô hồn: " Anh tổn thương em như vậy, anh nghĩ em có thể ở bên cạnh anh mãi mãi sao? ".
Hắc Mộc Thần nghe cô nói như vậy càng vận động nhanh hơn mà ra vào không ngừng nghỉ giây nào, bật cười mỉa mai rồi cất giọng lạnh lùng: " Tôi sửa lại lời nói của em một chút, là em tổn thương tôi trước! ".
Nước mắt cứ lăn dài trên gương mặt Ngải Tịch, cô nhìn anh rồi nghẹn ngào nói.
" Nếu chúng ta không kết thúc thì trong cuộc tình này sẽ chẳng ai hạnh phúc cả..".
Đột nhiên Hắc Mộc Thần thúc mạnh hơn cái nữa khiến cô vô thức đau đớn nhưng cơ thể lại được anh lấp đầy mà rên rỉ nỉ non. Anh nhìn Ngải Tịch bằng cặp mắt thâm sâu rồi chậm rãi cất từng chữ đầy sự tàn ác và lạnh lùng khiến cô sởn cả gai ốc.
" Nếu như không hạnh phúc thì tôi và em cứ hành hạ nhau trong đau khổ đi! ".