Ngải Tịch dời đôi mắt kinh ngạc lên nhìn anh, bàn tay đang cầm con dao lập tức trượt xuống sàn nhà, nước mắt bỗng trực trào ra từng giọt, giọng nói cô trở nên run rẩy khi đối diện với Hắc Mộc Thần.
" Anh..anh..tại sao anh không né? ".
Sắc mặt Hắc Mộc Thần biến sắc mà trở nên lạnh lùng nhìn cô. Cất giọng thất vọng tràn trề.
" Hóa ra, em muốn tôi chết như vậy. Tôi cho em toại nguyện rồi, em hài lòng không? ".
Nước mắt khiến đôi mắt cô mờ mịt, Hắc Mộc Thần thật sự lại ngồi yên để cho cô chính tay đâm anh, tuy con dao Ngải Tịch đâm vào ngực Hắc Mộc Thần không sâu lắm nhưng máu vẫn cứ rỉ ra ướt đẫm áo sơmi của anh, nhìn từng giọt máu đỏ tươi cứ rơi xuống, trái tim Ngải Tịch càng đau đớn hơn.
" Hắc Mộc Thần! Anh thấy giày vò em như vậy thú vị lắm sao? ".
Nụ cười lạnh lẽo trên khóe môi Hắc Mộc Thần nở ra, anh cất giọng lạnh nhạt: " Thật sự rất thú vị đấy, tôi không né tránh là vì muốn em phải hối hận, em đâm tôi một nhát thì em phải ở lại chịu trách nhiệm với tôi! ".
Ngải Tịch ngớ ngẩn người, hóa ra đây là cái bẫy do anh tạo nên cho cô. Không đâm anh cô cũng phải ở bên cạnh anh, mà đâm anh rồi cô càng phải ở lại. Hắc Mộc Thần cược lớn như vậy sao? Anh không sợ cô sẽ một dao kết liễu mạng sống của anh ư? Anh tin tưởng Ngải Tịch như vậy?
Thật ra Hắc Mộc Thần muốn xem thử Ngải Tịch có hận đến nổi dám giết anh không, nhưng quả thật cô lại dùng con dao đó đâm vào ngực anh. Niềm tin cuối cùng của Hắc Mộc Thần đã bị nhát dao này đâm thủng rồi..
Sắc mắt Hắc Mộc Thần càng trở nên tái đi hẳn, Ngải Tịch hoảng loạn đứng dậy đi lấy hộp cứu thương tới, nào ngờ tiếng chuông cửa đột nhiên reo vang. Cô không để ý tới nhưng mà cứ reo mãi làm cho Ngải Tịch càng cuống hơn nữa mà không tìm thấy hộp thuốc, bèn bực bội ra mở cửa.
Gương mặt đang tươi tắn của Fendy gặp bộ dạng của Ngải Tịch quần áo xộc xệch, trên cần cổ trắng ngần và xương quai xanh còn có mấy dấu hôn đỏ rực thì lòng bàn tay cô ta siết chặt thành quyền nhưng vẫn nỡ nụ cười giả tạo: " Mộc Thần có ở nhà không? Tôi tìm anh ấy.. ".
Ngải Tịch cũng hơi bất ngờ vì sự xuất hiện của Fendy, bèn gật đầu rồi nhường đường cho cô ta vào.
Vừa mới bước chân vào cô ta đã nhìn thấy Hắc Mộc Thần mệt mỏi ngồi tựa vào ghế sofa, áo sơ mi của anh dính máu nơi ngực trái, sắc mặt anh hơi tái xanh lại nhưng vẫn còn giữ được nét lạnh lùng và quyến rũ của người đàn ông, Fendy hốt hoảng chạy tới bên cạnh Hắc Mộc Thần rồi ngồi xuống lo lắng nói: " Mộc Thần! Anh sao vậy? Sao lại bị thương thế này? ".
Hắc Mộc Thần lờ mờ mở đôi mắt ra, bắt gặp Fendy đang ngồi trước mặt thì có hơi ngạc nhiên, định hỏi tại sao cô ta lại tới đây nhưng ánh mắt lướt qua Ngải Tịch đang bước vào liền ngưng lại câu nói đó.
" Không sao, vô tình bị thương thôi ".
Fendy đâu có ngu ngốc đến nổi không nhìn thấy con dao đang rơi dưới sàn nhà. Trên đó còn dính máu của Hắc Mộc Thần, anh không có hậu đậu tới nổi vô tình bị thương như vậy. Đưa mắt qua nhìn Ngải Tịch liền hiểu ra rằng chính là cô đâm anh, Fendy dùng ánh mắt căm hận và thù ghét nhìn Ngải Tịch.
Nhưng thái độ bỗng dịu dàng xuống khi Hắc Mộc Thần cất tiếng lên.
" Fendy, em dìu tôi về thư phòng đi! ".
Cô ta lập tức đỡ người anh dậy rồi dìu anh lên cầu thang. Từ đầu đến cuối đôi mắt của Ngải Tịch cứ dán chặt lên hành động của Hắc Mộc Thần và Fendy không rời một giây, bàn tay cô siết chặt tà váy, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay khiến cô đau rát khó chịu. Nhưng cảm giác đau ở bên ngoài làm sao bằng cảm giác đau đớn ngậm ngùi chua xót trong tim cô lúc này đây chứ?
Hắc Mộc Thần lướt ánh mắt qua cô thì Ngải Tịch thấy rõ ràng được sự hờ hững, xa lạ anh đối với cô. Ngải Tịch lưu luyến nhìn theo bóng lưng anh mãi không rời đến khi Hắc Mộc Thần cùng Fendy dần khuất bóng sau cầu thang.
Ngải Tịch nhanh chóng đi tìm hộp cứu thương, sau một lát lục lọi cuối cùng cô cũng tìm ra được, vội nhanh chóng co chân chạy lên lầu.
Vừa định gõ cửa thì nghe thấy tiếng bên trong vọng ra..
" Mộc Thần! Là do Ngải Tịch đâm anh đúng không? ". Giọng nói dịu dàng hiền thục của Fendy vang lên bên tai Hắc Mộc Thần.
Anh lười biếng không đáp lời cô ta, không gật đầu cũng không nói năng gì. Như vậy càng khiến cho Fendy chắc chắn rằng cô ta đã suy đoán đúng, là Ngải Tịch đã đâm anh một nhát. Cô ta bỗng rưng rưng nước mắt rồi ôm lấy anh dụi dụi: " Sao anh lại để cho cô ta đâm anh chứ? ".
Hắc Mộc Thần muốn kéo cô ta ra nhưng bị tiếng gõ cửa ngăn cản lại. Ngải Tịch mở cửa bước vào trong liền tận mắt hoàn hảo nhìn thấy một cảnh ôm ấp đầy thắm thiết. Fendy giả vờ bối rối trước mặt Hắc Mộc Thần rồi lập tức buông anh ra nhưng khóe môi cong lên đắc ý.
Ngải Tịch không nói gì nhưng bàn tay cô đang siết chặt lại, ra vẻ bình thản mà đặt hộp cứu thương lên bên cạnh anh, cất giọng nhàn nhạt.
" Em băng bó giúp anh! ".
Khóe môi Hắc Mộc Thần cong lên, anh cụp mi mắt xuống cất giọng trầm trầm.
" Ra ngoài đi! ".
Câu nói của anh vừa thốt ra Fendy lập tức vui mừng trong lòng, còn Ngải Tịch hơi sững người lại giây lát nhưng cũng cúi gằm mặt rồi quay người đi. Fendy hớn hở vui vẻ lập tức lên tiếng: " Để em băng bó cho anh nhé? ". Nói rồi cô ta mở hộp cứu thương ra.
Giọng nói lạnh lùng của Hắc Mộc Thần lập tức vang lên: " Đứng lại! ".
Hai chữ quyền lực vừa thốt ra đã thành công ngăn lại bước chân của Ngải Tịch đi đến cửa thư phòng, cô ngoảnh lại nhìn anh. Hắc Mộc Thần lúc này mới ngẩng mặt lên đối diện với cô, khẽ cất giọng trầm ổn: " Tôi cho em đi chưa? ".
Cả Ngải Tịch và Fendy đều ngớ ngẩn nhìn anh, Hắc Mộc Thần dời ánh mắt xuống cô ta rồi nói lạnh nhạt: " Tôi bảo em ra ngoài, Fendy! ".
Cô ta sắp nức nở tới nơi vì bị Hắc Mộc Thần ghẻ lạnh như vậy, khóe mắt đỏ hoe rồi buồn bã nói: " Nhưng mà..".
Đôi mắt Hắc Mộc Thần trở nên sắc bén nhìn cô ta, Fendy tức giận trong lòng nhưng không dám thể hiện ra ngoài, khó khăn đứng dậy. Lúc đi lướt qua Ngải Tịch thì nhớ đến bộ dạng xộc xệch của cô lúc nãy và thái độ lạnh nhạt của Hắc Mộc Thần đối với cô ta, Fendy dùng ánh mắt căm ghét nhìn Ngải Tịch như hận cô thấu xương chỉ mong sao cô có thể biến mất ngay lúc này.
Đợi đến khi cô ta ra khỏi thư phòng mà Ngải Tịch vẫn chết lặng người ở đấy, đôi chân như bị ai kìm hãm mà không bước nổi nửa bước. Hắc Mộc Thần nhìn cô chằm chằm liền mất kiên nhẫn nói: " Lại đây! ".
Chỉ hai chữ đơn giản của anh mà như có luồn sức mạnh thu hút kéo lại ba hồn bảy vía của Ngải Tịch, truyền lại động lực cho đôi chân cô tiến tới. Hắc Mộc Thần nhướn mày xuống hộp cứu thương bên cạnh ý muốn bảo cô băng bó cho anh.
Ngải Tịch liền ngồi xuống cạnh anh rồi mở hộp cứu thương ra, sau đó lấy ra dụng cụ cần băng bó lại vết thương cho anh. Nhưng bàn tay cô vừa dời lên áo sơ mi của Hắc Mộc Thần thì sững lại giữa không trung, nhất thời không động đậy.
Cặp mắt đen láy như cá voi sát thủ của anh vẫn luôn đặt lên từng biểu hiện trên gương mặt cô, thấy Ngải Tịch chợt dừng lại liền nhíu mày nói: " Tiếp tục! Đâu phải cơ thể tôi em chưa từng nhìn qua? ".
Gương mặt Ngải Tịch bỗng trở nên đỏ ửng mà cúi gằm không dám nhìn anh, đã một tháng rồi anh chưa hề chạm vào Ngải Tịch mà..cô nâng mấy ngón tay nhỏ nhắn lên rồi cởi từng nút áo sơ mi Hắc Mộc Thần ra.
Vòm ngực màu đồng quyến rũ lập tức hiện ra. Vòng eo không chút mỡ thừa để lộ bộ ngực nở nang, săn chắc. Đưa bàn tay nhỏ nhắn lên bịt lại vết máu trên ngực anh mà Ngải Tịch vô thức vuốt ve nhẹ, cô cảm thấy ngực không chỉ đàn ông thích sờ mó mà chính cô cũng cảm thấy bị kích thích khi chạm tay vào ngực Hắc Mộc Thần. Bên cạnh đó là cảm giác ấm áp, dựa dẫm của Ngải Tịch khi chạm vào bộ ngực ấy.
Trong quá trình băng bó cho anh, bàn tay cô liên tục cảm nhận được trái tim anh đang rộn ràng. Nhưng âm thanh lại rất lớn, có phải chăng trái tim cô cũng đang đập mất kiểm soát cùng anh không? Có lẽ, ngực trái là nơi chứa đựng một trái tim có tất cả sự chân thành, khi chạm lên từng nhịp đập va vào tay cô tạo nên âm thanh lạ kì, quyến rũ.
Nhất thời hai gò má Ngải Tịch hồng hào lên, nhưng lí trí cô lại đưa mấy hình ảnh ban nãy của anh và Fendy về, làm cho vẻ ngượng ngùng trên gương mặt Ngải Tịch lập tức biến mất, lực ở ngón tay đang chạm vào vết thương Hắc Mộc Thần lại tăng lên đôi chút. Khiến anh ư hự một tiếng.
" Xin lỗi. Em không cố ý mưu sát anh đâu!.". Ngải Tịch bỏ qua đi cái cảm giác khó chịu trong lòng mà mất tự nhiên nói.
Đôi mắt thâm sâu của Hắc Mộc Thần vẫn cứ nhìn cô không chớp, khi cô hơi mạnh tay làm cho anh có chút đau đớn bèn vội nói.
" Nếu em muốn mưu sát tôi thì lúc nãy đã một nhát dao tiễn tôi đi rồi! ".
Ngón tay Ngải Tịch chợt sựng lại vì lời nói của anh, khó khăn cất giọng nghẹn ngào: " Nếu như thời gian quay trở lại mà em biết sẽ thành ra như vậy em tuyệt đối sẽ không đâm nhát dao đó..".
Câu nói của cô khiến Hắc Mộc Thần cảm thấy thật nực cười, anh nhếch môi lạnh lùng rồi nâng cầm Ngải Tịch lên cất giọng bỡn cợt.
" Sai! Nếu như thời gian quay trở lại chắc chắn em đã thẳng tay giết tôi rồi! ".
Ngải Tịch bèn lắc lắc đầu, nước mắt đột nhiên nghe lời nói lạnh lùng của anh mà trực trào ra: " Không phải! Em thật sự không cố ý, em cứ nghĩ anh sẽ tránh! Em..em..".
Bàn tay Hắc Mộc Thần đột nhiên hất cằm cô ra rồi lạnh giọng nói: " Thu lại mấy giọt nước mắt giả tạo đó của em đi! ".
Ngải Tịch hơi chua xót trong lòng rồi đứng dậy, hai tay lau nước mắt thật mạnh rồi cất giọng: " Băng bó xong rồi, em ra ngoài đây! ".
Nói rồi cô rảo bước ra khỏi thư phòng, từ đằng sau ánh mắt chăm chú của Hắc Mộc Thần cứ dán chặt lên bóng lưng cô không rời nửa giây.
Ngải Tịch đi xuống phòng khách liền bị Fendy chặn lại, cô dùng ánh mắt hờ hững nhìn cô ta rồi lướt qua xem Fendy như người không tồn tại. Cô ta tức giận kéo tay cô lại nói: " Cô có quyền gì lại đâm Mộc Thần một nhát dao? ".
Gương mặt Ngải Tịch tối sầm lại, nhìn thẳng vào mắt Fendy rồi lạnh lùng nói: " Chuyện của tôi và anh ấy không liên quan đến cô! ".
Bàn tay Fendy siết chặt lại thành quyền, cô ta không ngờ Ngải Tịch lại mạnh miệng như vậy, với khí thế của cô ta hiện giờ có lẽ không bằng được Ngải Tịch. Nhưng mà ít ra Fendy cũng có một chút lòng đố kỵ của người phụ nữ, bèn cất giọng chanh chua.
" Mạnh miệng thật đấy! Tôi nói cho cô biết Ngải Tịch à, tôi nhất định sẽ cướp Mộc Thần từ tay cô về! "
Đôi mắt Ngải Tịch trừng lên nhìn cô ta, nụ cười lạnh trên môi nở ra: " Cô có bản lĩnh đó à? ".
Hai tay Fendy đắc ý khoanh lại, làm ra vẻ ngượng ngùng rồi nói: " Dĩ nhiên, dù gì Mộc Thần hoàn hảo như vậy, biết bao nhiêu người phụ nữ muốn có được anh ấy. Fendy tôi cũng là một trong số đó, tôi có cả hàng nghìn cách để giành anh ấy về! ".
Khóe môi Ngải Tịch cong lên mỉa mai: " Vậy sao? Để tôi chống mắt lên chờ xem cô giành được trái tim anh ấy bằng cách gì! ".
Bỗng nhiên Fendy cười một tiếng đắc ý, ngẫm nghĩ gì đó rồi nói: " À tôi nhắc nhở cô một câu nhé Ngải Tịch ! Mộc Thần khi ăn mặc chỉnh tề đã quyến rũ như vậy, hơn nữa có biết bao nhiêu người phụ nữ chủ động nằm dưới thân anh ấy, cho nên bộ dạng nam tính đó của Mộc Thần mà ở trên giường vận động chắc chắn sẽ khiến phụ nữ sung sướng đến muốn phát khóc. Vì vậy Mộc Thần hoàn hảo như vậy mà loại phụ nữ như cô có tư cách gì xứng đáng được ở bên cạnh anh ấy chứ? ".
" Chát! ". Tiếng da thịt đanh giòn vang lên, cái tát mạnh nhất từ bàn tay Ngải Tịch giáng xuống gò má Fendy khi cô ta vừa mới dứt lời, năm dấu tay hiện rõ ràng trên gò má cô ta.
Giọng nói lạnh lùng hung dữ như một con quỷ dạ xoa của Ngải Tịch vang lên đè bẹp Fendy: " Thu hồi lại mấy lời nói dơ bẩn của cô đi Fendy! Đừng có mà nghĩ tôi im lặng không nói là cô có thể nhắm mắt làm ngơ, tôi có hàng ngàn cách khiến cô phải trả giá cho việc dám mắng tôi! ".
Cơn đau đớn từ gò má truyền lên khiến Fendy tức giận muốn vung tay đánh lại Ngải Tịch. Nhưng đôi mắt cô ta lập tức nhìn thấy hình ảnh một người đàn ông đang bước xuống, anh cất giọng lạnh băng: " Quậy đủ chưa? ".
Âm thanh phát ra từ phía cầu thang, Ngải Tịch đưa mắt nhìn lên thì liền đối diện với gương mặt đầy sát khí của Hắc Mộc Thần.
Fendy lập tức thay đổi thái độ như chong chóng mà chạy tới ôm chầm lấy anh rồi nức nở: " Mộc Thần! Em..em chỉ giải thích với Ngải Tịch về chuyện dấu son môi trên áo anh mà thôi..không..không ngờ Ngải Tịch lại đánh em! ".
Ngải Tịch nghe lời nói của cô ta mà ngỡ ngàng nhìn Hắc Mộc Thần hỏi lại: " Dấu son môi đó thật sự là của của Fendy? ".