Cứ tưởng mọi việc đã êm xui hẳn đi, nào ngờ.
Ngải Tịch và Hắc Mộc Thần đang ăn sáng bỗng có tiếng chuông cửa. Anh buông đũa xuống rồi đi ra ngoài, cô cũng không yên mà đi theo Hắc Mộc Thần.
Vừa mở cửa ra là Mark đã đứng chờ sẵn, anh ta đắc ý nói: " Hắc Mộc Thần! Chúng tôi đã có được bằng chứng mới về việc anh cho người phóng hỏa Mạn gia. Mời đi theo tôi về điều tra! ".
Ánh mắt Hắc Mộc Thần hiện lên tia lạnh lẽo. Anh không để ý đến Mark mà quay qua Ngải Tịch, xoa đầu cô rồi nói: " Em ăn đi! Khi nào xong anh sẽ về ".
Lòng Ngải Tịch càng thấp thỏm hơn, cô sắp khóc tới nơi nhưng vì có Mark ở đây nên kìm lại, níu lấy áo anh lắc lắc đầu. Hắc Mộc Thần mỉm cười khẽ khích lệ cô rồi xoa đầu Ngải Tịch vô cùng ấm áp.
" Ngoan! Đừng lo..".
Nói rồi anh hôn nhẹ lên môi Ngải Tịch. Mark bên cạnh sáng sớm chưa cho gì vào bụng liền hớt ha hớt hải như nhặt được tiền mà nhanh chóng tới đây đưa Hắc Mộc Thần về đồn. Nào ngờ lại còn ăn một màn cẩu lương hôn hít này, anh ta khó chịu nói: " Đừng lãng phí thời gian của chúng tôi! ".
Cô đang sợ hãi có chuyện không may với Hắc Mộc Thần, lòng đầy lo lắng không thôi mà còn nghe Mark đắc ý kiêu căng như vậy thì lại nổi tính tiểu thư, đôi mắt Ngải Tịch trừng lên như muốn xé xác mà nhìn anh ta: " Gấp cái gì hả? Anh phải thông cảm cho những người yêu nhau như chúng tôi chứ! À mà xin lỗi nhé, tôi nghĩ những người làm cảnh sát như anh Mark đây chắc cũng không ai để ý tới.. ".
Lời nói của cô khiến Mark xù lông lên, đây là lần đầu tiên anh ta bị một người phụ nữ chê mình ' ế '. Quá nhục nhã rồi!
" Cô..". Mark tức giận liếc xéo cô, Hắc Mộc Thần liền đứng chắn cho Ngải Tịch, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn anh ta.
" Có thể đi được rồi chứ? ".
Mark ngẫm nghĩ anh ta cũng không nên đo co với một người phụ nữ, hơn nữa vì việc quan trọng là phải nhanh chóng tống Hắc Mộc Thần vào tù trước nên dẹp đi sự tức giận đó rồi kéo Hắc Mộc Thần đi. Trước khi đi anh còn quay lại mỉm cười với cô. Ánh mắt Ngải Tịch lưu luyến nhìn theo bóng lưng anh mãi đến khi cả Mark và Hắc Mộc Thần đã khuất xa dần cô mới đem tâm trạng lo lắng đến Thần Tịch.
Cả ngày hôm nay cả tập đoàn Thần Tịch như có cả một bầu sát khí bao trùm. Nhân viên ai nấy đều mặt mày xanh lè xanh lét mà không dám thở trước sự u sầu lạnh nhạt của Ngải Tịch. Đến cả thư kí của cô là Tâm Đông cũng giận dữ vô cớ mà bắt mọi người tăng ca thêm giờ do có quá nhiều công việc.
Vì Ngải Tịch đã cho Tâm Đông quyền kiểm soát công việc và nhân viên thay cô nên mọi người đều không cách nào thể hiện ra sự không phục với Tâm Đông. Chỉ cần có cô thì mọi người sẽ xem như có sự xuất hiện của Ngải Tịch là CEO của bọn họ.
Tâm trạng không tốt của Tâm Đông hoàn toàn lọt hết vào mắt Ngải Tịch. Cô trước nay chưa thấy Tâm Đông như vậy bèn lo lắng hỏi: " Tâm Đông, em sao vậy? ".
Đầu óc Tâm Đông rối bời, cô cứ nhớ đến chuyện hôm đó ở trên xe với Khang Dụ là lại cảm thấy khó chịu, nếu nói cô không rung động với anh ta thì là giả, nhưng mà Khang Dụ đã hung hăng chiếm lấy cô khi chưa có sự cho phép của cô. Tâm Đông còn nhớ rõ bộ mặt gian tà của anh ta sau khi đã thỏa mãn, nhìn vết máu dính trên ghế xe mà hài lòng nhếch môi. Còn cất giọng bá đạo với cô: " Tôi sẽ chịu trách nhiệm với em! Khang Dụ tôi nói được làm được ". Tâm Đông cả người như bị rút hết sức lực mà nhìn anh ta bằng ánh mắt không tin được.
Khang Dụ bật cười rồi hôn nhẹ lên vầng trán vịn mồ hôi của Tâm Đông: " Dù gì tôi cũng là người đàn ông đầu tiên của em..".
Cứ nhớ tới lời nói đó của anh ta lòng Tâm Đông lại trống rỗng, đúng vậy, anh ta nói không hề sai, Khang Dụ là người đàn ông đầu tiên của cô..
Nghĩ về vấn đề đó mà Tâm Đông không để ý đến câu hỏi của Ngải Tịch. Cô bèn lay lay cánh tay Tâm Đông.
" Tâm Đông! ".
Tâm Đông lấy lại lí trí rồi hỏi lại cô: " Vâng? ".
" Em nghĩ gì vậy? ".
" Không..không..có gì ạ! ". Tâm Đông lắp ba lắp ba lắp bắp nói.
Ngải Tịch cô cũng đang còn lo lắng cho Hắc Mộc Thần nên không hỏi thêm nhiều.
Bỗng Tâm Đông chợt nói: " Ngải Tổng, em hỏi chị cái này nhé? ".
Ngải Tịch gật đầu chờ cô nói tiếp.
" Nếu như..có người đàn ông nói muốn chịu trách nhiệm với chị thì chị sẽ làm thế nào? "
Câu hỏi của Tâm Đông khiến Ngải Tịch có chút ngẩn ra.
" Chịu trách nhiệm chuyện gì? ".
Gương mặt Tâm Đông bỗng chợt ửng đỏ.
" À..thì cái chuyện..ưm..ưm..". Cô làm động tác như lời nói rồi biểu hiện ra với Ngải Tịch.
Động tác và lời nói của Tâm Đông đã khiến Ngải Tịch hiểu ra ngay lập tức, dù gì cô cũng là người từng trải, ngày nào cũng trải qua chuyện nam nữ với Hắc Mộc Thần đương nhiên hiểu rõ. Nhưng mà..phân tích lại thì có chút gì đó không đúng cho lắm? Cô thư kí này của Ngải Tịch chưa bao giờ hỏi vấn đề như vậy, đặt biệt là Tâm Đông còn chưa yêu đương với ai cơ mà!? Nghĩ nghĩ vậy ánh mắt Ngải Tịch tò mò.
" Em hỏi cho em? ".
Câu hỏi này của Ngải Tịch khiến Tâm Đông nhanh chóng gật đầu một cái nhưng vội lắc đầu rồi thanh minh: " À không phải em! Chuyện này em hỏi giúp một người bạn. Cô ấy..vừa mới trao đi lần đầu tiên của mình cho một người đàn ông nhưng hai người họ chưa từng yêu đương, chỉ gặp nhau vài lần, rồi anh ta nói sẽ chịu trách nhiệm với cô ấy..".
Quan sát biểu hiện của Tâm Đông là Ngải Tịch có thể nhận ra nét ngượng ngùng gì đó trong lời nói của cô. Nhưng Ngải Tịch không vạch trần ra mà chân thành nói.
" Vậy thì chắc người đàn ông đó đã yêu bạn của em rồi! Nếu không anh ta sẽ quay người rời đi phủ bỏ sạch quan hệ khi bạn của em và anh ta vẫn chưa yêu đương! ".
Tâm Đông mù mờ. Yêu? Khang Dụ yêu cô sao? Nếu yêu cô sao lại hung hăng chiếm đoạt cô chứ! Cả cảm xúc của cô hiện tại vô cùng rối bời nói không nên lời. Cô thật sự không biết nên đối diện với Khang Dụ ra sao?!
...
Phòng thấm vấn ở đồn cảnh sát.
Từ lúc Hắc Mộc Thần đến đây đã im lặng không nói tiếng nào. Anh đợi Dịch Mão thuyên thuyên đủ mọi thứ về việc anh đến đây đã làm lung lay đi sự chú ý của mấy nữ cảnh sát. Như vậy khiến mọi người không tập trung làm việc được.
" Hắc Mộc Thần à, tôi nói anh nghe nhé. Nếu đến đây thì phải giữ chút nhan sắc của mùng lại, khiêm tốn một chút. Nếu không.."
" Đi vào vấn đề chính! ". Hắc Mộc Thần lạnh nhạt cướp lời anh ta, Dịch Mão cứ nói những chuyện chẳng liên quan mà càng làm phí thời gian của Hắc Mộc Thần.
Dịch Mão thể hiện ra vẻ khinh khỉnh. Định nói gì đó thì cửa phòng đã mở ra. Mark cầm một tập hồ sơ đi vào, đối diện với Dịch Mão thì nghiêm túc làm ra vẻ sếp cao của mình trước mặt Hắc Mộc Thần.
" Dịch Mão, anh ra ngoài đi! Cứ để tôi nói chuyện với anh ta là được rồi! ".
Dịch Mão liếc xéo Hắc Mộc Thần rồi bước ra ngoài. Mark đi đến ghế của anh ta rồi ngồi xuống, đối diện với gương mặt bình thản của Hắc Mộc Thần thì trong lòng có chút ghen tị, anh ta đặt tập hồ sơ lên bàn, mấy tấm ảnh liền hiện ra.
Hắc Mộc Thần lười biếng liếc qua mấy tấm ảnh đó mà không hề động tay động chận, như vậy càng khiến Mark khó chịu, bực bội nói.
" Anh xem đi! ".
Hắc Mộc Thần khẽ nhích chiếc ghế xích lại, cầm mấy tẩm ảnh lên xem. Bên trong ảnh là một số ảnh mờ của người đàn ông ở trước Mạn gia đang đổ xăng phóng hỏa do camera ghi lại được. Tuy gương mặt không nhận diện rõ nhưng thân hình được so đi so lại với tấm ảnh khác, đấy là Vương Xâm. Khi nhìn kĩ càng sẽ thấy i đúc. Ánh mắt Hắc Mộc Thần không hề có tia lay động nào khi nhìn thấy những bức ảnh đấy.
Mark từ đầu đến cuối đều quan sát kĩ Hắc Mộc Thần nhưng không tìm ra được sự căng thẳng gì ở anh, bèn nói:
" Đây là Vương Xâm! Anh ta đã ra Thụy Sĩ để định cư lâu dài. Hiện tại chúng tôi đang trong quá trình bắt anh ta về điều tra. Quả thật tìm kiếm anh ta không hề dễ dàng, tất cả camera ở Mạn gia đều bị hỏng. Cũng may có một camera khác ngoài lề đường ghi lại chút hình ảnh mờ nhạt đấy! Cho nên, Hắc Mộc Thần, anh phải bị tạm giam ở đây bảy hai tiếng để tránh cho anh việc bỏ trốn! Đợi sau khi bắt được Vương Xâm rồi sẽ điều tra ra tất cả ngọn ngành. Lúc đó anh muốn thoát tội cũng khó ".
Gương mặt Mark đầy sự đắc ý và kiêu ngạo nhìn Hắc Mộc Thần.