" Anh kéo em làm gì? Sao không đuổi theo cô gái kia đi chứ? ". Ngải Tịch bực bội quay phắt lại hỏi anh.
Hắc Mộc Thần bây giờ mới mở miệng lên tiếng với giọng nói trầm ổn.
" Anh đâu có thích cô ta, đuổi theo cô ta làm gì? ".
Cô nghe vậy càng uất ức hơn, không hiểu vì sao khi nhìn thấy có cô gái đứng cạnh anh trong lòng cô lại rất khó chịu, cô với anh là thanh mai trúc mã thôi mà? Đúng là không nên tức giận với anh, nhưng mà cô thật sự rất không vui...
" Em nói cho anh biết, nếu muốn yêu đương thì cách xa em ra một chút, đừng khiến em phải nhìn thấy! ". Cô ỉu xìu nói.
Hắc Mộc Thần hơi nhếch môi, anh bèn chọc cô.
" Tại sao anh phải cách xa em ra? ".
Cô nhìn anh với đôi mắt long lanh, có cảm giác là cô sắp khóc tới nơi. Anh vội vỗ về cô.
" Em sao vậy? Sao đột nhiên lại...? ".
Ngọn lửa giận như ghen tuông trong lòng cô giờ mới bộc phát.
" Em không cần biết, tóm lại anh yêu đương thì tránh xa em ra một chút, nếu không em sẽ rất khó chịu...". Anh vừa nói thì cô lại cướp mất lời của anh.
" Em cũng không biết vì sao nữa, chỉ cần nhìn thấy anh đứng với một cô gái khác em rất không ổn...".
Vừa nói cô vừa chỉ tay vào bên ngực trái, ngay chỗ trái tim đang đập liên tục.
" Nó cứ đau, em cố ngăn mãi nhưng thật sự rất khó chịu. Anh có thể nào đừng khiến trái tim em thôi thổn thức và đau lòng vì anh nữa được không? Em thật sự không biết có phải đã yêu anh ...".
Lời ' rồi hay không nữa ' của cô chưa kịp nói xong thì anh bỗng ép sát cô vào thân cây. Một tay anh đỡ lấy gáy cô, tay còn lại tựa vào thân cây. Một nụ hôn bất ngờ ập xuống đôi môi anh đào của cô. Cô hơi bất ngờ, lí trí muốn cô phản kháng lại anh, nhưng có bao giờ lí trí lại thắng được trái tim? Giọt nước mắt cuối cùng cũng từ khóe mắt cô rơi xuống, hòa vào nụ hôn với vị mặn chát...
Cô vô thức quàng hai tay lên cổ anh.Nhắm mắt lại tận hưởng mùi vị nụ hôn anh dành cho cô. Nhận được sự đáp lại, anh bèn cắn mút đôi môi cô hơn. Nụ hôn cứ thế triền miên kéo dài, không những thế nụ hôn này còn là đầu đối với cả anh và cô. Mang theo chút tư vị ngọt ngào trong tình yêu thuần khiết đã được bắt đầu.
Sau một lát thấy cô sắp không thở nổi nữa. Anh luyến tiếc rời khỏi đôi môi cô, nhìn cô với cặp mắt ấm áp. Cô thẹn thùng không dám ngước lên. Anh lấy tay nâng cằm cô lên.
" Nhìn anh! ".
Cô ngước lên nhìn anh theo bản năng. Anh lại cuối xuống hôn vào vệt nước mắt còn thấm lại trên má của cô. Anh quyết định đùa cô.
" Anh xin lỗi..nếu như đã làm trái tim em đau lòng vậy thì anh sẽ bù đắp lại vậy ".
Cô hơi ngớ ngẩn " Anh bù đắp bằng cách nào cơ chứ? ".
Thấy cô có vẻ đã mắc mưu anh rồi. Anh hơi nhếch môi tạo thành một đường cong tuyệt đẹp. Hơi thở hà sát vào tai cô, nhẹ giọng lên tiếng đủ mang sức quyến rũ.
" Lấy thân báo đáp..".
Cô bị anh chọc đến nỗi mặt đỏ lên cả. Đánh vào ngực anh một cái, lực đánh không mạnh, giọng nói còn hơi mang theo sự ngượng ngùng và tức giận.
" Háo sắc! Ai thèm anh báo đáp chứ? ".
Biểu cảm trên gượng mặt anh càng lộ ra vẻ hài lòng hơn nữa.
" Không cần anh báo đáp? Vậy lúc nãy ai vừa nói đã rung động vì anh cơ chứ? ".
" Em...".
" Cuối cùng em cũng chịu bày tỏ lòng mình rồi ". Anh ôn hòa nói với cô.
Cô không biết nên bày tỏ ra sao. Chỉ còn cách đánh vào anh thêm cái nữa.
" Nếu anh không chọc tức em em sẽ bày tỏ sao? ".
Anh làm như đăm chiêu, ung dung nắm lại tay vừa đánh vào ngực anh. Hôn vào tay cô, khiến cô như có dòng điện chạy qua người. Cô bổng run nhẹ.
" Em...ghen sao? ".
" Em..làm...làm...gì có!? ".
Anh ra vẻ như đã hiểu hết tất cả. Giả vờ ngửi ngửi.
" À, hóa ra là không ghen, sao anh lại ngửi thấy mùi gì đó nhỉ? ".
Cô bị mắc mưu anh, cũng ngửa mủi lên ngửi, nhưng có mùi gì đâu cơ chứ? Cô bèn hỏi anh.
" Mùi gì vậy? ".
Anh thong thả trả lời cô " Mùi dấm chua nồng nặc đấy! ".