Thụy Diệp vô cùng hạnh phúc khi được ngồi nói chuyện với bạn nam nổi tiếng trong trường.
"Còn mình tên là Thụy Diệp, rất vui được làm quen với cậu!"
Nói xong cô liền giơ bàn tay ra định bắt tay với Châu Dương, nhưng anh chẳng thèm đếm xỉa gì đến Thụy Diệp. Anh gấp sách vở lại cất vào balo đứng dậy rồi nói.
"Ồn ào, phiền phức thật!"
Nói xong thì bỏ đi một mạch, để Thụy Diệp ngồi thẫn thờ ngơ ngác tại chỗ. Nhưng cô vẫn không từ bỏ ý định, vẫn nhất quyết bám theo anh. Ngày nào đi học Thụy Diệp cũng đu bám Châu Dương, đi theo anh nói những chuyện trên trời dưới đất.
Tình cảm của hai người đã nảy sinh từ lúc nào không hề hay biết, càng ngày càng thích đối phương nhiều hơn. Có một ngày Thụy Diệp bị sốt không đi học được, cũng không đến gặp Châu Dương nữa khiến cho anh lo lắng bất an. Nhớ nhung vô độ, bình thường cô mèo nhỏ hay đến đùa giỡn trêu ghẹo anh.
Nhưng hôm nay thật khác lạ anh không nhìn thấy cô mèo nhỏ đâu hết, không thấy cô ấy đến tìm anh nữa. Trong lòng luôn bất an, lo lắng đến an nguy của Thụy Diệp. Vội vàng xuống phòng hiệu trưởng kêu thầy hiệu trưởng cho biết sơ yếu lý lịch của Thụy Diệp, biết nơi cô đang sinh sống. Biết số điện thoại của cô.
Anh vội vàng chạy một mạch đến nhà của cô, hơi thở dồn dập thở hổn hển vì chạy quá vội. Gõ cửa nhà cô
Cốc cốc
"Ai đó?"
"Là tôi!"
Cạch
Cửa đã được mở ra, Châu Dương thấy khuôn mặt Thụy Diệp bơ phờ xanh xao hốc hác liền đau lòng. Ôm lấy cô gái bé nhỏ trước mặt vào lồng ngực rắn chắc của mình, Thụy Diệp đơ người ra tại chỗ, nhưng cô rất vui.
Thụy Diệp rất hạnh phúc khi biết rằng Châu Dương cũng thích cô, cô ôm chặt lấy Châu Dương như không muốn rời xa anh thêm một phút giây nào. Châu Dương đi mua thuốc và cháo dinh dưỡng, anh đem lên phòng của Thụy Diệp chăm sóc đút cháo cho cô ăn.
Hai người yêu nhau từ giây phút đó, thật lãng mạn và ngọt ngào, bắt đầu kể từ ngày hôm ấy trở đi hai người đã chính thức hẹn hò. Hai người cùng nhau học, cùng nhau đi chơi, nghe nhạc, ca hát, đi du lịch cùng nhau.
Tưởng chừng sẽ được hạnh phúc viên mãn nhưng vào một ngày đẹp trời, Thụy Diệp đang đọc sách trong thư viện thì thấy mọi người hò hét nhau là có sinh viên nữ mới chuyển tới.
"Tụi bây ra xem có sinh viên nữ mới chuyển tới trường chúng ta kìa!"
"Wow thật xinh đẹp, nghe nói nhà bạn đó cũng giàu không kém gì Châu Dương đâu!"
"Chậc chậc, đúng là con nhà người ta mà!"
"..."
Những tiếng xì xầm bàn tán về bạn nữ đó rất nhiều nhưng Thụy Diệp cũng không để ý lắm, cho đến một ngày cô nhìn thấy Châu Dương đang ăn cơm cùng với bạn nữ đó. Thụy Diệp tức giận nhắn tin cho Châu Dương.
"Anh đang ở đâu đấy anh?"
Châu Dương nhận được tin nhắn từ cô, vội rep lại.
"Anh đang đọc sách ở thư viện!"
Thụy Diệp cười chua xót, cô không ngờ rằng có một ngày Châu Dương lại cắm sừng mình. Cô vội vàng bước tới chỗ anh với bạn nữ đó, Thụy Diệp cầm ly nước hất vào người anh.
"Đồ bỉ ổi vô liêm sỉ, anh muốn cắm sừng tôi có phải không?"
Châu Dương bị hoang mang khi thấy cô đến đây, bạn nữ đó vội lấy khăn giấy ra lau mặt cho Châu Dương, Thụy Diệp tức lồng lộng hét lên.
"Con này, mày tránh xa bồ tao ra!
Thụy Diệp đẩy bạn nữ đó té xuống đất, Châu Dương vội đỡ bạn nữ đó đứng dậy, phủi phủi bụi bẩn trên người bạn nữ đó rồi gằn giọng với Thụy Diệp.
"Em có biết mình đang làm gì không?"
Bạn nữ đó đẩy Châu Dương qua một bên rồi tát một bạt tay thật mạnh vào mặt Thụy Diệp, lườm cô.
"Cho mày 3 giây xin lỗi tao và anh Châu Dương ngay!"
Châu Dương thấy vậy liền nói:
"Ngọc Tâm em không được làm như vậy? Em hơi quá đáng rồi đó!"
Ngọc Tâm tức giận liếc Thụy Diệp đến rách cả mắt.
"1..."
"..2.."
"...3.."
"Tao không có nhiều kiên nhẫn để nói chuyện với loại giẻ rách như mày đâu Thụy Diệp à, mày có biết tao là ai không? Tao chính là hôn thê của anh Châu Dương, tốt hơn hết là mày từ bỏ hy vọng đi!"
Thụy Diệp không tin vào tai mình liền bịt tai lại hét lên.
"Không...không...cô nói dối...cô nói dối, tôi không tin...chuyện này không phải sự thật đúng không anh Châu Dương?"
Châu Dương không dám nói ra đây chính là sự thật, đến anh còn không biết cuộc hôn nhân này do ba mẹ cậu sắp đặt sẵn nữa mà. Anh đã nhiều lần phản đối cuộc hôn nhân với Ngọc Tâm nhưng ba mẹ anh nhất quyết bắt anh phải đính hôn với ả ta.
Hôm nay Ngọc Tâm còn quyết định chuyển trường sang học cùng với anh, nên anh cũng hết cách không thể giấu diếm mãi được.
"Đúng vậy, tôi đã có hôn thê rồi! Cảm ơn em đã yêu tôi, thực sự xin lỗi em!"
Thụy Diệp không tin vào tai vào mắt mình cô ôm mặt khóc như mưa, nước mắt rơi xuống khuôn mặt diễm lệ của cô. Không ngờ Châu Dương lại đối xử với cô như vậy, cô không cam tâm, cô không muốn rời xa anh chút nào.
Ngọc Tâm cảm thấy Thụy Diệp lụy tình đến mức đòi chết đi sống lại để níu kéo Châu Dương, thì ả ta càng thêm tức giận phẫn nộ. Vào một ngày mưa gió Thụy Diệp đang đứng trước cửa nhà Châu Dương đòi gặp anh, thì bắt gặp Ngọc Tâm vừa mới từ nhà Châu Dương bước ra với vẻ mặt vui sướng.
Thụy Diệp bổ nhào tới cào cấu cắn xé Ngọc Tâm khiến ả ta nổi điên lên, gọi cho mấy đám vệ sĩ của ả ta tới đánh cho Thụy Diệp te tua tầm tả. Không những đánh xong mà còn chà đạp lên người của Thụy Diệp.
"Mày muốn chết phải không hả con quê mùa kia?"
Ngọc Tâm lấy chân đạp lên người Thụy Diệp đá vào người cô mấy cái, rồi đuổi cổ cô ra ngoài đường lộ. Ả ta leo lên xe hơi bỏ về nhà, Thụy Diệp ngồi ở ngoài đường đêm tối trời mưa tầm tã. Cô khóc thương cho số phận của mình.