Bà Thu Liên mất máu quá nhiều nên đã ngất xỉu tại chỗ, máu chảy loang lỗ xuống đất, tay Ngọc Tâm cũng bị mảnh vỡ của bình bông đâm vào tay nên cũng chảy máu. Khung cảnh thật ảm đạm bốc mùi máu tanh khắp phòng, Châu Dương vừa bước đến phòng nhìn cảnh tượng làm anh bàng hoàng bỡ ngỡ. Anh không tin vào mắt của mình.
"Trời ơi, chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Bà Thu Liên thì nằm ngất xỉu dưới đất máu tràn trề loang lổ khắp sàn nhà, xung quanh phòng thì lộn xộn hỗn loạn, mảnh vỡ của bình bông nằm rải rác xung quanh phòng. Ngọc Tâm nhìn thấy Châu Dương đến ả ta cũng ngạc nhiên trong đầu ả suy nghĩ "sao Châu Dương lại đến đây?" ả ta giả bộ đáng thương, ngồi xuống khép nép ở góc phòng giả bộ sợ sệt yếu đuối.
" Áaaa, dì đừng làm như vậy! Huhuhu..."
Châu Dương nhìn thấy Ngọc Tâm ngồi một góc sợ hãi, tay còn bị thương chảy máu, khuôn mặt xanh xao tái nhợt, ngồi run rẫy. Anh chạy đến đỡ ả ta đứng dậy rồi hỏi han.
"Ngọc Tâm, nói cho anh biết chuyện gì đang xảy ra!"
Ngọc Tâm lắc đầu lia lịa:
"Em sợ quá anh ơi, em không biết dì ấy lại phát điên đáng sợ như vậy!"
Châu Dương cố trấn an:
"Em bình tĩnh nói anh nghe đi!"
Ngọc Tâm khóc thút thít:
"Huhu...hôm nay em đến đây thăm sức khỏe dì ấy, tự dưng dì ấy phát điên lên đòi tự tử, dì ấy cầm bình bông lên định đập vào đầu tự tử. Em ngăn cản dì ấy mà dì ấy đánh em bị thương rồi tự tử chết, em xin lỗi em không ngăn cản được dì ấy, huhuhu..."
Châu Dương hiểu ra rồi gọi bác sĩ đến:
"Bác sĩ, bác sĩ đâu, bác sĩ mau đến đây!"
Bác sĩ và một vài y tá vội chạy đến:
"Có chuyện gì vậy?"
Châu Dương nói:
"Mau cấp cứu nhanh lên, có người bị thương rồi, nhanh lên không là không kịp!"
Bác sĩ kêu y tá đẩy giường cấp cứu đến rồi bước vào phòng cấp cứu, tiến hành phẫu thuật.
Bên ngoài phòng cấp cứu, Châu Dương nhờ y tá băng bó vết thương trên tay của Ngọc Tâm lại, để tránh nhiễm trùng. Anh đi qua đi lại lo lắng tình trạng sức khỏe của bà Thu Liên, mồ hôi trên trán anh lấm tấm rơi.
Rốt cuộc anh vẫn không hiểu tại sao bà Thu Liên lại muốn tự tử là vì lí do gì chứ. Anh hỏi Ngọc Tâm.
"Ngọc Tâm em nói xem tại sao dì ấy lại muốn tự tử?"
Ngọc Tâm mếu máo:
"Hic hic, em không biết, em vừa đến tự dưng dì ấy bỗng nhiên gọi tên Thu Lan, sau đó dì ấy nói là con của dì ấy chết rồi dì cũng không muốn sống nữa nên đã tự tử để chết theo Thu Lan!"
Châu Dương thở dài:
"Haizz, chẳng lẽ dì ấy đã nhớ lại được rồi!"
Ngọc Tâm tỏ vẻ đáng thương:
" Chắc là vậy rồi đó, chứ đang yên đang lành ai lại tự dưng đi tự tử. Dì ấy đã nhớ được cái chết của Thu Lan nên rất đau lòng mà nghĩ quẩn!"
Châu Dương buồn bã:
"Dì ấy thật đáng thương!"
Bác sĩ từ phòng phẫu thuật bước ra, Châu Dương vội vàng chạy đến hỏi thăm.
"Bác sĩ, dì tôi thế nào rồi?"
Bác sĩ vội vàng lắc đầu:
" Tôi rất lấy làm tiếc, bệnh nhân có lẽ sẽ sống thực vật cả đời!"
Châu Dương nghe như sét đánh ngang tai, vội vàng hỏi:
"Vậy bà ấy có cơ hội phục hồi lại được không?"
Bác sĩ trầm ngâm:
"Cũng có thể, nhưng tỉ lệ phần trăm không được cao cho lắm!"
Châu Dương dường như có tia hy vọng:
" Có bao nhiêu phần trăm?"
Bác sĩ nói:
:Chắc là 5% thôi! Nếu thành công thì bà ấy có lẽ sẽ trở lại bình thường, còn nếu thất bại thì sẽ ra đi vĩnh viễn!"
Châu Dương nghe xong liền thất thần không nói được lời nào, bác sĩ vỗ vai an ủi.
"Xin gia đình hãy nén xúc động lại, tôi đi trước, anh hãy suy nghĩ cẩn thận!"
Nói xong bác sĩ rời đi, để lại Châu Dương đứng thất thần ở đó, anh đang đấu tranh tâm lý. Nếu như phẫu thuật lại thì phần trăm thành công sẽ rất thấp mà thất bại thì rất cao, tính mạng bà Thu Liên sẽ bị đe dọa bất cứ lúc nào.
Còn nếu không phẫu thuật thì bà sẽ sống thực vật đến suốt quãng đời còn lại, anh đang rất đau đầu khó khăn cho sự lựa chọn này. Ngọc Tâm thấy vậy liền an ủi anh.
"Anh à, hay là cứ để dì ấy sống thực vật đi! Ít ra thì tính mạng dì ấy được đảm bảo, chứ lựa chọn phẫu thuật, thành công thì không nói chứ mà thất bại thì dì ấy mất mạng như chơi đó!"
Châu Dương cảm thấy Ngọc Tâm nói cũng có lý nên anh quyết định sẽ để cho bà Thu Liên sống thực vật, có như vậy bà sẽ không phát điên lên ngơ ngơ ngẩn ngẩn đòi tự tử nữa. Bà sẽ yên ổn nằm một chỗ để anh không phải lo lắng, chạy tới chạy lui xem tình hình an nguy của bà nữa.
Đôi bên cùng có lợi, anh thấy ý kiến của Ngọc Tâm rất sáng suốt nên anh đã quyết định sẽ để cho bà sống thực vật suốt đời. Mỗi tháng anh sẽ thăm bà một lần, không còn thường xuyên đến thăm bà nữa. Anh sẽ để cho các y tá, điều dưỡng ở đây chăm sóc cho bà như vậy là cũng ổn thỏa rồi.
"Ừ, anh quyết định rồi! Anh sẽ để cho dì ấy sống thực vật, để các y tá điều dưỡng chăm sóc cho dì ấy. Như vậy là cũng đủ rồi!"
Ngọc Tâm gật đầu:
" Ừm, anh quyết định như vậy rất là sáng suốt và đúng đắn, em ủng hộ anh!"
Châu Dương nói:
" Chúng ta đi về thôi!"
Nói xong Châu Dương nhìn bà Thu Liên một lần cuối rồi anh bỏ đi, Ngọc Tâm đứng nhìn bà đang nằm bất động trên giường bệnh mà cười nhếch mép khoái chí.
" Hahaha, cuộc đời bà cũng chỉ có thế thôi! Hãy sống thực vật suốt đời đi, để cho bà biết cảm giác sống không bằng chết nó đau đớn như thế nào, hahaha..."