Bà Thu Liên giật mình:
"Cái gì?"
"Tôi nói bà không hiểu hả?" Bà Châu Hà cáu gắt.
Bà Thu Liên ấp úng:
"Tôi ...tôi... để tôi đi hỏi ý kiến con gái tôi đã..."
Nói xong bà Thu Liên đi kêu con gái của mình đến. Bà kể lại một lượt cho Thu Lan nghe, xong cô nói:
"Con từ chối! Mẹ à con đã có người yêu rồi, con không thể cưới người con không yêu được. Như thế con sẽ không có hạnh phúc!"
Thu Lan lắc đầu không chịu, bà Thu Liên đau lòng nhìn con gái của mình. Thấy Thu Lan từ chối bà Châu Hà lạnh lùng nói:
"Ha, tôi đã cho cơ hội trừ nợ mà mẹ con bà không muốn có phải không? Được gả vào gia đình họ Châu là phúc chín đời tổ tiên nhà bà rồi. Bà nhìn xem có nhiều cô gái muốn được gả vào gia đình giàu có, mà còn không được đó. Tôi cho con gái bà suy nghĩ lại rồi trả lời ngay cho tôi!"
Bà Thu Liên khó xử nhìn con gái mình, nếu như nó cưới nhà giàu mà không được hạnh phúc thì tội nghiệp đứa con yêu quý của mình quá. Nhưng nếu nó không cưới con trai nhà bà Châu Hà, thì bà ta sẽ lật nhà bà lên mất. Bà hỏi lại đứa con gái:
"Ý con sao? Con có muốn cưới cậu chủ nhà họ Châu không?"
Thu Lan lắc đầu:
"Con không muốn, con không yêu cậu ta! Sao mẹ lại bắt con phải cưới một người con không yêu chứ!"
Bà Thu Liên đau khổ nói:
" Con à, mẹ biết là con đã có người yêu nhưng nếu con không cưới, thì mẹ không có khả năng trả nợ đâu. Bà ta sẽ lật tung căn nhà của mình lên mất! Con nghĩ xem mẹ già rồi, mẹ không chịu nổi kích động lớn như thế này đâu. Có phải con muốn mẹ ra đường ở con mới vừa lòng không?"
Thu Lan khó xử :
"Con....Con...."
Bà Châu Hà lạnh lùng nhìn bà Thu Liên:
"Bà nhanh lên đi, tôi không có thời gian dây dưa với hai mẹ con nhà bà đâu!"
Bà Thu Liên đau buồn nhìn Thu Lan:
"Con à, con cũng lớn rồi con nên cưới chồng đi! Nhà họ Châu cũng tốt mà. Họ sẽ đối đãi tử tế với con!"
Thu Lan lắc đầu khóc lóc:
"Con không muốn, con không muốn....huhu"
Bà Châu Hà bực bội gắt lên:
"Thế nào? Suy nghĩ xong chưa? Có muốn cưới không hay muốn trả nợ! Nếu bà không có tiền tôi sẽ xiết nhà bà rồi đuổi hai mẹ con bà ra đường ở!"
Thu Lan cắn chặt răng:
"Được rồi! Tôi đồng ý!"
Bà Châu Hà mĩm cười:
"Tốt, ngày mai tôi sẽ đến đưa lễ vật cưới hỏi!"
Nói xong bà Châu Hà xoay người rời đi, để lại hai mẹ con vẫn còn lẫn lộn nhiều cảm xúc. Bà Thu Liên đau khổ nhìn con gái mình sắp được gả đi với người nó không yêu. Còn Thu Lan thì đau buồn vì mình sắp phải cưới người khác, một người bị bệnh sắp chết. Cuộc sống đen tối sắp đến với cô.
Qua ngày hôm sau đúng như lời hẹn bà Châu Hà mang sính lễ qua hỏi cưới, rồi tặng một bộ đồ cô dâu lộng lẫy cho Thu Lan mặc để chuẩn bị đón về nhà làm dâu.
Cô mặc váy cưới nhìn trông rất xinh đẹp, người ta đám cưới là ngày đại hỉ nên vui mừng mới đúng. Còn cô thì lại cưới người bệnh sắp chết, gương mặt thanh tú của cô ủ rũ sầu não. Kìm nén những tâm trạng cảm xúc của mình.
Khi chiếc xe hơi chở cô đến gia đình họ Châu, cô hoang mang nhìn ngôi nhà biệt thự to lớn hơn gấp mười lần ngôi nhà của cô. Chưa bao giờ cô được sống trong căn nhà khang trang như thế này. Bước vào ngôi nhà nhìn những bộ bàn ghế đều là ghế gỗ chất lượng tốt, trên bàn bày những mâm ngũ quả, trầu cau những đồ cưới hỏi.
Khi đám cưới xong, cô bước vào căn phòng tân hôn của mình. Cô giật mình khi thấy căn phòng là màu đỏ, trên giường trải đầy những cánh hoa hồng xếp hình trái tim. Trên bàn có những cây nến đủ màu sắc lấp lánh trông rất đẹp. Cô tự nghĩ:
"Đây không phải là mơ đấy chứ! Sao căn phòng tân hôn lại đẹp như thế này!"
Cô vẫn đang chìm đắm vào căn phòng xinh đẹp, mà quên mất Châu Duy bước vào phòng từ lúc nào. Châu Duy bước vào phòng nhìn thấy cô dâu của mình, gương mặt thanh tú xinh đẹp làn da trắng. Môi hình trái tim mọng nước, đôi mắt to tròn lấp lánh, dáng người mảnh mai.
Anh ta thật sự động lòng với cô, nhìn thấy cô đang say sưa ngắm nghía căn phòng Châu Duy lại gần cười nói:
"Có vẻ như em rất thích căn phòng của chúng ta nhỉ?"
Cô giật mình lùi lại:
"Anh là ai? Anh là chồng tôi à?"
Châu Duy mỉm cười nhẹ:
"Anh là chồng của em đây!"
Cô nhìn thấy khuôn mặt điển trai của Châu Duy, nhất thời ngây dại một chút. Anh có một làn da trắng như sữa, khuôn mặt chữ điền khôi ngô tuấn tú. Hai hàng lông mi dài cong vút, đôi mắt màu đen láy tròn xoe.
Cô tặc lưỡi:
"Sao trên đời này lại có một người con trai tuyệt mỹ như thế!"
Châu Duy thấy cô đứng thờ thẫn, vội vàng lấy tay huơ huơ trước mặt cô.
"Này, Thu Lan! Cô làm sao thế?"
Thu Lan chợt bừng tỉnh, vội vội vàng vàng cáu gắt lên:
"Anh làm cái gì vậy?"
Châu Duy nói: "Anh thấy em nhìn anh thờ thẫn ra, nên anh hỏi thôi!"
Thu Lan chán ghét nói:
"Không có gì! Chúng ta đã kết hôn rồi sao?"