Theo Hạ Diệu Diệu thì Thượng Thư3ợng là đứa trẻ ngoan ngoãn nhất2, hiểu chuyện nhất, được lòng c0ô nhất, là cục cưng đáng yêu củ0a cô.
Theo Hà Mộc An th3ì trước hết Thượng Thượng là con gái anh, còn cô bé có cá tính hay không cũng không quan trọng, có tính độc lập là được
Còn mấy đứa trẻ còn lại và con cái sau này của anh thì không cố gắng sẽ bị đào thải, anh sẽ không liếc mắt nhìn nhiều, anh không có lòng yêu thương quá rõ ràng đối với con cái, thuộc loại có cảm giác thường thường là được, nếu như không phải là Diệu Diệu suốt ngày ôm thì chắc một tháng anh chỉ liếc mắt một lần.
Suy nghĩ trong lòng Hạ Diệu Diệu là: Mặc kệ các người có thích hay không, cùng lắm thì sau này tôi tự tay chăm sóc đứa bé
Dù sao cô cũng chưa từng nghĩ đến việc sau này mời bà vú
Nhưng nghĩ thì nghĩ, Hạ Diệu Diệu cũng biết rõ vị trí của mình, lúc xuất hiện tình huống khác thường thì cô vẫn thích hỏi thăm ý kiến của An An
Hoàng hôn, bốn người ăn cơm tối xong, ngồi trên dây mây to bằng cánh tay trên đường mòn thưởng thức trà
Hạ Thượng Thượng xách một thùng nước chanh tự làm rót ra ly đựng thức uống
Hà Bất đứng ở bên cạnh chị, ngây ngốc chớp mắt, ngứa tay đòi cái chén gỗ được chế tạo đặc biệt trong tay chị
Hạ Thượng Thượng híp đôi mắt đáng yêu, cười, chuyển chén gỗ lớn dời đi: “Mẹ không cho phép em uống
Sữa bò của em ở bên kia, đi đâu đấy?” Hà Bất ngẩng đầu, mờ mịt nhìn chị, sau đó giơ tay, dùng sức muốn với lấy chén gỗ vừa bị chị dời đi
Ánh chiều tà rực rỡ kéo dài bóng hai chị em, từ đầu đến cuối Hà Mộc An nhắm mắt nghỉ ngơi ngay bên cạnh không hề mở mắt ra, giống như không hề hâm mộ cảnh tượng chị em hòa thuận vui vẻ
“Ơ kìa, đã nói không được rồi mà! Mẹ sẽ nổi giận đấy!” “A!!! Mę…” “Chị là chị, chị…” “Mę…” Hạ Diệu Diệu đẩy xe trái cây tới thì được hai đứa nhóc chào đón nhiệt tình
Hà Mộc An vẫn hướng về phía hoàng hôn nhắm mắt nghỉ ngơi như cũ
Hạ Diệu Diệu đón lấy cậu nhóc đang run rẩy, ngăn cản cậu bé túm xe trái cây
Hạ Thượng Thượng lập tức nhận lấy xe đẩy nhỏ của mẹ đẩy đi.
Ba người ngồi thưởng thức ăn trái cây ngon lành
Hạ Diệu Diệu dùng muỗng điện nhỏ, nghiền nát trái cây, thêm rau cải rồi đút cho Hà Bất: “An An, không ngủ thì qua đây nói chuyện.”
Hạ Diệu Diệu đút kiwi cho Hà Bất: “Em chăm Hà Bất không ảnh hưởng gì đến anh chứ?” Vẻ mặt Hà Mộc An không tập trung lắm, anh nhìn về phía Diệu Diệu: “Không ảnh hưởng.” “Vậy có ảnh hưởng gì đến con không?”
Mắt Hà Mộc An nhìn sinh vật đang ở lại trong lòng Diệu Diệu: “Không ảnh hưởng.” “Sao em cảm thấy gần đây chú Hà không được vui lắm, em luôn dẫn Hà Bất theo, mấy người trong nhà anh, ở cùng anh từ nhỏ đến lớn có ảnh hưởng gì đối với các anh không?” “Từ nhỏ em được ông nội bà nội, ông ngoại bà ngoại chăm sóc.” “Không vui?”
Hạ Diệu Diệu chưa từ bỏ ý định: “Thật sự không có ảnh hưởng phải không? Em nói với anh, anh có chuyện thì hãy nói với em, em chịu được, đều và tốt cho con, em biết phân rõ xấu tốt.” “..” Em đút trái cây của em đi
“Nếu sau này anh để em biết là anh có gì giấu em trong chuyện của Hà Bất thì…” Hà Mộc An: “Bọn họ muốn tự dạy dỗ con…” Anh lặp lại lời của cấp dưới
Hạ Diệu Diệu đặt Hà Bất xuống, đi về phía Hà Mộc An: “Chuyện quan trọng như vậy mà anh không nói với em…” Cô lại bắt đầu cằn nhằn
Hà Mộc An ngồi ở trên ghế, cúi thấp đầu, không nói câu nào
Hạ Thượng Thượng uống nước trái cây, nhìn ba như nhìn kẻ ngốc, không hề uy nghiêm như bình thường
“..
Nếu em không hỏi anh, anh sẽ im lặng đúng không? Lý do lại là vì tốt cho em
Anh cho rằng em không có đầu óc, sẽ không thể tự phán đoán, người anh cưới về là một kẻ thiểu năng đúng không…” “Em cảnh cáo anh bao nhiêu lần rồi? Có chuyện thì hãy nói với em, đừng tự cảm thấy không cần nên cái gì cũng làm chủ thay em, hưởng thụ bão táp cũng là quyền lợi của em.” Em không sợ nó sẽ thổi bay em à? “Cái này không nói, cái kia không nói
Anh nghĩ mình là ba em à? Dù anh là ba em thì em cũng trưởng thành rồi
Em có quyền hiểu rõ cuộc sống của mình, nhất là khi liên quan đến người khác, con trai anh, con gái anh cũng là người khác
Biết không?” Hạ Diệu Diệu hét lớn đến mức đau họng, chỉ hận không thể treo ngược Hà Mộc An lên đánh hai cái
Mỗi tháng không phát sinh chuyện thì anh sẽ không sống nổi sao: “Loại chuyện nhỏ này có gì mà không thể nói ra trước mặt em?” Hà Mộc An bắt được cơ hội tốt: “Em cũng nói đó là chuyện nhỏ mà, nếu là chuyện nhỏ…” thì có cái gì có thể nói? Hạ Diệu Diệu lại bắt đầu nổi giận
Người làm vườn định đi ngang qua nhưng mơ hồ nghe được tiếng nói nên lặng lẽ vòng qua khu cây mây và dây leo đi ra xa
Hạ Thượng Thượng nhìn, đột nhiên cảm thấy ba thật đáng thương, không biết tại sao mà lại rưng rưng nước mắt…
Hạ Diệu Diệu vốn định tiếp tục nói, nhưng thấy Thượng Thượng thì cố gắng nhẫn nhịn, uy hϊếp anh một câu, anh chờ đó cho em! Sau đó cười híp mắt tỏ vẻ ba mẹ không cãi nhau: “Ngoan, uống nhanh, uống xong mẹ cùng con đi làm bài tập.” Hạ Diệu Diệu an ủi: “Ngoan, ba mẹ không cãi nhau, mẹ rất yêu ba.” Hà Mộc An cảm thấy những lời này rất dễ nghe
Hà Mộc An không lừa cô, là lười nói, giống như Diệu Diệu tự nói vậy, cô cũng không phải là trẻ con, không cần người khác làm chủ thay, thật ra thì anh cảm thấy nếu ngày nào đó anh biến mất thì cô cũng có thể vượt qua, sao còn sợ chút chuyện nhỏ này
Haizz, chỉ là anh không biết, vấn đề nhỏ khi nuôi con cũng phải báo cáo với cô sớm.