“Hai người họ là bạn tốt, nghe nói quen nhau lúc3 còn ở trường, đều là nhân vật thuộc cấp bậc na2m thần nha, có thể quen biết một người là tốt r0ồi, cậu Thúc và Hạ Vũ đều là người tớ thích nhấ0t.” Họ nói giống như những tin đồn trước kia đề3u không tồn tại vậy
Ví dụ như lúc đầu Hạ Vũ thực tập xong có thể được giữ lại là nhờ công lao của cậu Thúc; Hạ Vũ không giỏi giao tiếp nhưng vẫn có thể ở lại làm việc tại Hoa Hàng là bởi cậu Thúc đã lót đường; Hạ Vũ là người được cậu Thúc bao nuôi; Hạ Vũ là kẻ ăn bám..
Chắc chắn Hạ Vũ và Thúc Tùng Cảnh có quan hệ không thể để ai biết..
Thúc Tùng Cảnh lái xe, rất không hài lòng đối với chức vị của Hạ Vũ bây giờ: “Vị trí Phó tổng giám đốc bộ kỹ thuật bỏ trống mà sao cậu còn không được thể vào?” Hạ Vũ nói không có vấn đề: “Bây giờ tớ mới bao nhiêu tuổi chứ, ngồi vào thì những người khác sẽ nói tớ dựa vào quan hệ, bám váy chị.” “Cậu quan tâm đến lời người khác làm gì, cậu không có năng lực à? Trình độ học vấn thấp hơn người khác? Còn chưa cố gắng? Hơn nữa sớm hay muộn thì cậu cũng phải thăng tiến, vậy mà bây giờ còn nhường người khác.” Hạ Vũ chưa từng nghĩ đến chuyện này
Thúc Tùng Cảnh châm chọc: “Cho cậu mười năm để rèn luyện, sau đó ngồi lên, tiếp theo thì sao, đối phương sẽ được lên chức ư? Ông ta có năng lực như vậy à? Sẽ xuống đài thôi! Người biết thì nói cậu khiêm tốn, không biết thì nghĩ cậu tự cao, muốn lên chức lúc nào thì lên
Cậu bao nhiêu tuổi rồi, đừng suy nghĩ vấn đề đương nhiên như vậy
Hơn nữa tất cả mọi người đều biết vị trí kia là của cậu, vậy cậu cứ dứt khoát tiếp nhận đi! Đừng làm người khác phiên thêm!” Hạ Vũ chưa từng nghĩ chuyện này còn có thể giải thích như vậy, chỉ cảm thấy..
“Cậu như vậy, cũng chính là vì được chị cậu cưng chiều, nếu chị cậu không cưng chiều thử xem, ai lại có tâm trạng đi quan tâm chuyện của cậu? Người ta loại bỏ muôn vàn khó khăn để đưa lễ vật đến trước mặt cậu, cậu chỉ cần tiếp nhận là tất cả mọi người đều vui mừng, cậu tăng giá trị thì bọn họ tăng cảm giác tồn tại trước mặt ngài Hà, anh rể cậu có thêm mặt mũi trước mặt chị cậu, chuyện này có thể khiến cả ba bên đều vui mừng, kết quả trông cậy cả vào cậu, ngược lại cậu tốt nhỉ, không nhận! Haha!!!” “Tớ!…” Tôi không nghĩ như vậy, đột nhiên Hạ Vũ thấy không tự tin
“Cậu chính trực! Cậu khiêm tốn! Còn người khác thì không?”
“Tớ…” không có ý đó
“Chắc cậu quen câu tục ngữ này hơn tớ: Người bề trên ban ơn thì không thể từ chối
Tôi đã dọn sẵn đường cho cậu rồi, vậy mà cuối cùng cậu cho tôi một vố như vậy.”
“TÓ…”
Thúc Tùng Cảnh không cho cậu cơ hội mở miệng: “Cậu có tin là nếu như cậu không phải em vợ Hà Mộc An thì cấp trên sẽ không dùng giọng điệu đó với cậu không?” “TÓ…”
“Cậu nói cái gì? Cậu không nói lời nào, yên lặng chống đối, chờ đối phương thỏa hiệp à? Cậu giỏi quá nhỉ? Cậu chỉ là một cấp dưới, ai cho cậu lá gan đó? Đúng rồi, cậu là ai vậy? Sao bọn họ phải nhớ cậu? Hoa Hàng đều là của cậu à?”
“Tớ không nghĩ như vậy…” “Nhưng cậu làm như vậy!” Nếu không phải đang lái xe thì chắc chắn Thúc Tùng Cảnh muốn bổ não cậu ra xem bên trong là cái gì? Nếu là trước kia khi đi học thì còn có thể bao biện rằng tính cậu trẻ con, nhưng giờ đã đi làm rồi, cậu
mà vẫn giữ tính đó thì sớm muộn gì cũng phải chịu thiệt
“Cậu không tiếp thu ý kiến của người khác! Nếu tớ có loại nhân viên như cậu thì tớ cho cút ngay lập tức, ông đây không phục vụ nổi! Bên ngoài ông nhìn sắc mặt người khác, về công ty còn phải nhìn sắc mặt nhân viên
Ông đây tự tìm ngược à? Nhưng mà cậu yên tâm, chắc Tổng giám đốc Hoàng không nóng tính như vậy, ai bảo ông ta là người của anh rể cậu.”
“Cậu không cần châm chọc tớ như vậy…” Hạ Vũ quay đầu đi: “Tớ muốn làm tốt chuyện của mình cũng là sai sao…” Hạ Vũ hơi buồn bực, là những người đó tự nghĩ là đúng, cậu đâu muốn tạo áp lực cho người khác..
“Vậy cậu phải vô cùng xuất sắc
Người tài giỏi thì mới có đường sống! Nhưng phải xem khả năng của cậu có nuôi nổi tính khí của cậu hay không? Ví dụ như cậu có thể một mình sửa chữa cả chiếc máy bay không?” Thúc Tùng Cảnh châm chọc
Hạ Vũ suy nghĩ, dùng ánh mắt chân thành nhìn Thúc Tùng Cảnh: “Cảm ơn cậu, tớ sẽ cố gắng nghĩ theo hướng đó! Để người khác để lôi chị và anh rể tớ ra.” Giọng Hạ Vũ kiên định, rất giống như đã tìm được phương hướng để cố gång
Cậu được lắm! Thúc Tùng Cảnh không hề bất ngờ, nếu Hạ Vũ không mâu thuẫn như vậy thì chắc cậu đã cắt đứt quan hệ với anh ta từ mấy chục năm trước rồi: “Ăn gì đây? Tớ đói, muốn ăn trước.” “Trước mặt quẹo trái!” “Lần sau nói Nam Bắc được không.” Bên trái bên phải thì có gì thú vị? “Người không phân biệt được hai bên mới kỳ quái, còn có mặt mũi nói người khác.” Hạ Vũ lại bắt đầu phiền vì vẻ cao ngạo của Thúc Tùng Cảnh.
Bên trong Tập đoàn Hòa Mộc
“Ông chủ, cậu chủ!” Nghe nói bà chủ không thích tiếng xưng hô này, thư kí Thi nghiêm điều chỉnh cách gọi, nhìn cậu chủ Hà Bất, ông chủ của mình thì đang vùi đầu vào công việc, luôn quá bận không có thời gian nói chuyện với anh ta
Nhưng đây là chuyện không nói thì không tồn tại à? Báo cáo đang đè lên anh ta giống như tuyết lở vậy, khiến anh ta không có cơ hội xử lý chuyện khác
Hơn nữa chuyện này còn có quan hệ đến tương lai của Hòa Mộc, anh ta không nghĩ là có thể luôn nuông chiều bà chủ như vậy
Tất nhiên, ông chủ của mình không thích nghe có người nói bà chủ không đúng, thư ký Thi rất biết thời thế, nụ cười như gió xuân ấm áp, giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng, kể cả khi dỗ cha mẹ mình cũng không hiếu thảo như vậy: “Ông chủ, có thể ngài không biết, cậu chủ Hà Bất và mấy đứa trẻ con bên dưới chơi với nhau rất vui, tính tình hoạt bát, tươi cười thân thiện, thân thể khỏe mạnh
Cậu chủ Hà Bất được bà chủ nuôi ba tháng ngắn ngủi đã tăng ba kỷ, cánh tay và bắp chân nhỏ dễ thương như ngó sen, nhìn là muốn hôn, nhất là luôn nở nụ cười nên được mọi người rất yêu mến.”