“Tại nói chuyện với chị rất thoải mái, em chỉ có gì nói nấy thôi mà.” Một3 cô gái đã đến tuổi lấy chồng nhưng lại đứng ngáng chân tình cảm của người2 khác, là cô ta ngây thơ không biết gì hay có ý đồ gì khác thì nhìn thôi cũ0ng rõ rồi. Cậu là người có ý với chị ấy cho nên cậu phải tránh ra, vậy nê0n cậu thật sự thấy khó hiểu, tại sao ngay trước mặt bạn gái chính thức mà c3ô ta lại dám víu áo bạn trai người ta.
Hạ Vũ đứng sau cô, thật ra cậu cũng biết dùng mưu kế nhưng như vậy, cậu cảm thấy mình đang dựa hơi người khác, nếu như không có mối quan hệ giữa chị gái với anh rể thì cậu chưa chắc đã so được với Khưu Nguyên.
Nhưng nếu thật sự phải dùng đến thì… hơn nữa cấp trên có ý năm nay sẽ thăng chức cho cậu, nếu thật như vậy, cậu có thể cạnh tranh với Khưu Nguyên, cậu cũng có thể đem tới cho cô ấy một cuộc sống tốt đẹp. Hạ Vũ lặng lẽ đến gần cô: “Chị đặt cược cho ai?” Chắc Khưu Nguyên đi một lát rồi sẽ quay lại.
Hạ Vũ đứng ngay đằng sau Phó Khánh Nhi, ở vị trí này người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy họ quá mức thân mật.
Phó Khánh Nhi lại không hề chú ý đến, không trả lời câu hỏi mà ra hiệu để cậu nhìn vào trong sân: “Nhìn xem Phùng tổng nhà cậu đi xuống rồi.”
Hạ Vũ cười, Phùng tổng chính là cấp trên trực tiếp và cũng là người đứng đầu trong bộ phận của cậu.
Hà Mộc An3vẫn nhắm mắt: “Anh đâu có năng lực đó, là do Hạ Vũ muốn như vậy.”
Hạ Diệu Diệu thấy Phó Khánh Nhi đúng là rất được: “Cô ấy xinh đẹp như vậy, Hạ Vũ đâu xứng với người ta.”
“…”
“Công ty em đang có kế hoạch ra nước ngoài trình diễn, em cũng muốn đi theo, sẽ tốn khoảng ba ngày, anh nhớ sắp xếp thời gian để xem Nhị Thổ và Thượng Thượng nhé.”
Hà Mộc An mở mắt ra: “Nhanh như vậy à.”
“Ừ, em muốn đi ra ngoài thay đổi không khí, chứ cứ suốt ngày ở nhà nhìn anh đến là phiền.” Cô nghiêng đầu nhìn anh cười.
Cũng đúng lúc Hà Mộc An ngước đầu lên nhìn cô.
Hạ Diệu Diệu nhìn ánh mắt của anh, đỏ2mặt, cúi đầu, tặng anh một nụ hôn không mang dục vọng.
Hà Mộc An để kệ làn môi mềm kèm theo hương thơm của sữa cạy mở môi mình, tay anh lần xuống ôm lấy eo cô, không có dục vọng mà chỉ là muốn ôm cô như thế.
Hai người quấn quít một lúc lâu, quấn quít xong thì thấy buồn ngủ, Hạ Diệu Diệu tìm một vị trí thoải mái trong lòng anh, mơ màng vờ ngủ.
Hà Mộc An khẽ vân vê làn tóc thơm của cô.
Khả Chân bế cậu chủ nhỏ vào thấy phu nhân đang ngủ bên ông chủ thì nhìn sang ông chủ: Cậu chủ nhỏ phải ăn rồi?
Hà Mộc An phất tay để cô đi xuống, tùy tiện tìm cái gì đó1đút cho nó ăn, để cô ấy nghỉ đã.
Khả Chân thấy vậy, bế cậu chủ nhỏ đi xuống, cảm khái, ông chủ đúng là một người chồng tốt. Rồi cô nhìn vào cậu bé đang được ẵm trong tay, số cậu là số ăn tạp.
…
Ba giờ chiều, sau khi ăn no uống đủ, các hoạt động của bữa tiệc cũng lần lượt được khép lại, có những người tạm biệt rời đi, những người được Hà Mộc An đích thân ra tiễn thật sự rất ít.
“Bà ngoại, bà ở với con thêm vài ngày nữa đi về sớm như vậy làm gì, trong nhà vẫn còn chỗ cho bà ở mà, bà cũng ở lại giống bà nội con đi.” Hạ Thượng Thượng kéo tay bà ngoại,1thật sự không muốn cho bà rời khỏi.
Bà Hạ rất yêu cô cháu gái này, cô cháu gái mang họ Hạ, kể cả cu cậu mới sinh cũng không thể so được.
Nhưng cháu gái có đáng yêu đến đâu thì cũng không thay đổi được sự thật con rể rất khó gần, chị em họ hàng bên ngoại chẳng có ai lưu luyến ở đây hàn huyên thêm vài câu, còn tranh nhau ngồi vào xe đưa họ xuống núi: “Thượng Thượng ngoan, lần sau đến bà ngoại sẽ ở lại chơi với các cháu nhé.”
“Lần này bà ở lại đi…”
Ai muốn ở lại nhà cháu chứ, ngày nào cũng phải đối diện với con rể, thì bà làm bà ngoại cháu thế nào được: “Ngoan nào.”
Mộc1Tú Tranh cũng khuyên: “Bà ở lại vài ngày tốt biết mấy, khó khăn lắm với đến được một chuyến, bà ở lại với Thượng Thượng đi.”
Bà Hạ còn lâu mới muốn ở cùng bà ấy, bà sợ tim mình sẽ không chịu đựng được. Vừa rồi bà nghe người ta nói phong phanh người mà bà ấy nhìn trúng cũng đến tham gia tiệc đầy tháng của cháu ngoại, ông thông gia biết được hình như rất không vui, nghe nói hai người họ còn cãi nhau nữa, nghe thấy tin tức động trời như vậy bà chỉ mong ăn xong rồi dẫn hết người nhà mình đi luôn, kiên quyết không thể tạo ra lời đồn gì khác.
Hà Thịnh Quốc cũng lịch sự khuyên bảo, chỉ là lời nói ngoài mặt thôi, dù sao đối phương cũng sẽ không ở lại.
Hạ Diệu Diệu và Hà Mộc An chỉ đứng ở bên cạnh không nói gì.
Cha mẹ hai bên khách sáo chào hỏi xong, bà Hạ chạy lên xe ngồi nhanh như cắt, không quan tâm tại sao con trai nhà mình còn chưa quay về, chỉ muốn mau chóng tạm biệt cả nhà bọn họ, bà vội giục giã lái xe chạy nhanh lên, cười đến cứng cả cơ mặt rồi.
Lần này chỉ có thể xin lỗi cháu gái thôi, lần sau bà nhất định sẽ bù lại, ở nhà họ Hà cũng chỉ còn cô cháu gái là đáng lưu luyến thôi.
Hạ Thượng Thượng ra sức vẫy tay, cũng không thấy hụt hẫng vì bị từ chối, nhưng cô bé thật lòng muốn bà ngoại ở lại.
Hạ Diệu Diệu xoa đầu con gái: “Được rồi, bà ngoại vẫn còn đến nữa mà.”
Sau khi tiễn họ hàng nhà thông gia về xong, sắc mặt Hà Thịnh Quốc lập tức trầm xuống.
Mộc Tú Tranh thấy xe đã rẽ vào khúc cua thì mới thu nụ cười lại. Hừ ông ta còn dám chất vấn bà, bà làm sao, so với Hà Thịnh Quốc thối tha thì tốt hơn nhiều. Ngụy Tấn được mời đến tham gia hẳn hoi, cái đám đàn bà kia của ông có giỏi thì khiến con trai mời họ đến đi, cái loại không đáng một xu, thế mà còn dám chường cái mặt ra nói “Tôi còn chưa dẫn phụ nữ xuất hiện ở cái nhà này“.
Ông dẫn đến đi, ông có không?
Mộc Tú Tranh lạnh mặt không nhìn Hà Thịnh Quốc mà quay người đi luôn, dù gì ở đây không có người ngoài, vừa nãy trước khi tiễn nhà thông gia họ đã cãi nhau rồi, thông gia đi rồi ai còn có nhẫn nại ở đây giả vờ nữa.