Hà Mộc An nhìn Hạ Vũ lần nữa, rồi quay lại đưa ống hút cho vợ.
Hạ Vũ thấy anh rể không hề giận chị mình thì mới thấy yên tâm, thấy vô cùng cảm kích sự nhẫn nại của anh rể đối với chị mình. Trong những lần cậu được theo đến tổng công ty để họp, lần nào cũng cảm thấy anh rể là một người rất xa cách, không ngờ anh ấy đối với chị mình lại tốt như thế.
“Á!”
“Chị sao lại ném em…”
“Dùng hoa quả để luyện tay.”
Hạ Vũ không dám nghĩ ngợi lung tung nữa: “Em thích cô ấy, nhưng mà cô ấy đã có bạn trai rồi, tình cảm…” Nói đến đây cậu lại nhớ đến lời của chị: “Chắc là cũng khá ổn, em biết em không nên thích cô ấy, em sẽ quên đi, hãy cho em chút thời gian.” “Em chê cô ấy lớn tuổi hơn em à.”
“Chị cũng biết là cô ấy có bạn trai rồi, em xen vào thì ra thể thống gì.” Hạ Vũ đứng lên: “Đã được nhìn thấy em bé rồi, em đi đây.”
“Ngồi xuống.” Người nói câu này là Hà Mộc An, nhẹ nhàng lạnh nhạt không sức ép.
Hạ Vũ gần như ngồi xuống ngay lập tức.
Hạ Diệu Diệu thấy cậu đúng là nhu nhược quá: “Nếu như em thật sự thích người ta, thì hãy khiến cho người ta cảm thấy em là người tốt, làm được như vậy coi như em có bản lĩnh.”
Hà Mộc An tiếp cho cô một miếng chuối nhỏ.
Hạ Vũ im lặng ngồi đó.
“Được rồi, em đi đi, nhìn thấy em là chị không cần ở cữ nữa.”
Hạ Vũ đứng lên chào: “Chị, anh rể em về đây.”
Mau biến đi!
Hạ Diệu Diệu thấy cậu đã rời đi thì lập tức quay người lăn lộn trên giường, phiền lòng quá: “Sao em lại có một cậu em như thế chứ, tại sao?” Hà Mộc An nhìn cô cười đáp: “Cậu ấy vẫn còn là một đứa trẻ.” Nhân lúc cô quay thẳng người lại, anh lại đút tiếp cho cô một miếng quýt.