*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cháu mình được khen ai mà không thích, Mộc Tú Tranh rất vui vẻ, càng cảm thấy lời mọi người nói chính là lời tim gan chân thành nhất, mà nhà họ Hà có ai là không ưu tú đâu: “Tiểu An ngày xưa cũng rất nhẫn nại, cháu tôi ấy à, giống hệt ba nó.” Vậy thì tốt quá: “Tương lại sẽ là một ngài Hà nhỏ.”
“Đương nhiên, mà không, cháu ta sẽ là một đứa trẻ thông minh đáng yêu thích cười, khiến ai gặp cũng phải yêu.” Không phải là cái loại mặt đen sì không cảm xúc.
Hai người vừa cười vừa cùng nhau hồi tưởng lại những chuyện xấu hồi nhỏ của Hà Mộc An, đột nhiên có người đến báo, phu nhân sắp sinh rồi.
Sắp sinh rồi, sắp sinh rồi…
Mộc Tú Tranh lập tức bỏ lại người tuyết đã tốn công3đắp, xách váy chạy lên xe, xe mau chóng lái về phía Đông, thằng cháu đích tôn của bà.
Bà là một bà mẹ chồng rất biết dành không gian riêng tư cho con dâu, ngay cả khi gần sinh đến nơi cũng không đến để làm phiền, nhưng sinh rồi thì sẽ khác, lúc sinh bà nhất định phải đến. Phía Đông đã sớm dành ra một gian phòng làm phòng sản chỉ chờ phu nhân vào sinh. Đám người hỗn loạn đã sớm tập trung ở đây, tất cả thiết bị cũng được trang bị đầy đủ, mọi người đang hồi hộp cùng chờ tin vui.
Thời buổi y học phát triển, ai ai cũng chỉ chờ tin tốt, chỉ có những người thân cận nhất mới lo lắng.
Hà Mộc An về rất nhanh, bước chân vững chãi, âu phục thẳng tắp uy phong ngời ngời2tỏa ra phong thái uy nghiêm của người đứng đầu gia đình.
“Ông chủ.”
“Ông chủ.” Đám người đông đúc tự động lui ra nhường đường cho ông chủ đi vào.
Chẳng qua Hạ Diệu Diệu đã ở bên trong, nếu không cô chắc chắn phải hỏi xem quãng đường từ trong nội thành đến núi Hà Quang mất hơn hai tiếng đồng hồ, sao anh chỉ mất có nửa tiếng đã đến rồi, đúng là đồ lừa đảo. Nhưng Hạ Diệu Diệu không có đó, không có ai dám lên tiếng hỏi cả.
Trong phòng người làm tụm lại một chỗ chờ đợi; những người làm việc trong núi khi thấy ánh đèn đỏ sáng lên cũng đã dừng lại công việc trong tay; vòi nước cũng ngừng phun, tiếng chim cũng ngừng lại, chỉ chực chờ tin tốt lành của phu nhân.
“Trời ban phước lành.” Người giúp việc1già bên cạnh lo lắng còn hơn cả cháu của mình, chân thành mong mỏi cậu chủ nhỏ có thể bình an chào đời chứ không chỉ vì chút tiền lương đó.
Phòng sản đã được khử trùng, tất cả mọi người chỉ được ngồi chờ ở gian phòng khách ngay bên dưới, Mộc Tú Tranh, Hà Thịnh Quốc, còn có cụ ông cụ bà và hai ông bà cụ nhà họ Mộc đều đã có mặt chờ đợi. Hà Mộc An đang ngồi ở vị trí chủ nhà cũng vậy.
Hạ Diệu Diệu thấy dáng vẻ khi sinh con vô cùng xấu xí, vừa mệt vừa không đẹp, cô không có nhã hứng để Hà Mộc An chứng kiến cảnh này để biết được sự vất vả của cô, nỗi vất vả này không phải cứ nhìn thấy là có thể cảm nhận được, hơn nữa cô1còn có Khả Chân và những người khác bên cạnh.
Khả Chân lau mồ hôi cho phu nhân, nắm lấy tay cô để giảm bớt chút đau đớn: “Phu nhân, bác sĩ nói là phải chờ thêm hai tiếng nữa, phu nhân ăn chút gì trước nhé?”
Sự mệt mỏi hiện lên rõ ràng trên gương mặt, nhưng cô vẫn có thể chịu được, chưa đến mức phải hét lên: “Sao cũng được…”
“Vậy là ăn hay là không ăn đây?
Mộc Tú Tranh đi đi lại lại, đột nhiên bà phát hiện con trai mình ngồi vững như núi thái sơn, tự nhiên thấy hành động của mình thật giả dối, cũng vội tìm một vị trí ngồi xuống, trong lòng thầm kiêu ngạo, vẫn là con trai của bà bình tĩnh, ngồi đọc báo uống cà phê, không hề động đậy. Nhưng mà người sắp đẻ là vợ1nó, đúng là máu lạnh.
Ôi trời, bà đang nghĩ gì thế không biết! Mộc Tú Tranh cẩn thận suy nghĩ, chỉ là sinh con thôi mà, không lẽ phải để con trai bà sốt ruột đi lại ngoài phòng đẻ mới được, cảnh tượng khoa trương như thế hình như bà chưa được thấy bao giờ.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Thai vị đã quay về đúng hướng, sinh lần hai, đứa bé có cân nặng vừa phải, theo như bình thường thì hai tiếng đã sinh ra rồi, nhưng giờ đã qua ba tiếng đồng hồ rồi…
Hà Mộc An không động đến cốc cà phê trước mặt nữa.
Sắp bốn tiếng trôi qua rồi…
Mộc Tú Tranh đột nhiên nghĩ đến một chuyện, bà gọi tổng quản Mễ đến bảo ông đi đón nhà mẹ đẻ của Diệu Diệu, lúc nãy bà đã quên mất họ, may mà bà thông minh vào lúc này vẫn nhớ ra được, bà đúng là một lão phu nhân biết lo nghĩ chu đáo. Hà Mộc An nghe thế thì tim như ngừng lại, mẹ anh cũng thấy thời gian quá lâu rồi, sợ xảy ra chuyện gì nên mới đi gọi ba mẹ vợ đến…