“Ối, mẹ đừng đánh con nữa.” Hạ Diệu Diệu vội vàng thu tay lại: “Con không ăn làm sao biết được có ngon hay không.”
“Còn lý sự nữa.”
Chỉ cần có sự xuất hiện của Hà1Mộc An thì không khí bữa cơm của nhà họ Hạ so với yến tiệc quốc gia còn long trọng hơn, đẳng cấp của bữa ăn như được nâng lên một tầm cao mới.
Trừ Hạ Diệu Diệu với Thượng Thượng thỉnh thoảng lại để dụng cụ dùng bữa va vào nhau phát ra âm thanh thì động tác của những người còn lại đều đồng nhất với Hà Mộc An một cách khó tin. Trong quá trình ăn cơm Hạ Diệu Diệu liếc nhìn Hạ Vũ, thấy cậu vẫn ổn, vẫn rất bình thường, không khoa trương như lời ba mẹ nói. Tâm trang Hạ Tiểu Ngư cũng không tồi, không có cảm xúc bất thường khi bạn bè đột nhiên rời xa.
Hạ Diệu Diệu nhìn hết lượt ba mẹ, em trai em gái, rồi đến con gái cùng ông xã, tâm trạng rất tốt, mọi việc cứ thế này là được.
Hà Mộc An bỏ đũa xuống.
Ông bà Hạ cùng đồng thời bỏ đũa xuống.
Hạ Vũ và Hạ Tiểu Ngư cũng theo ngay sau đó.
Cánh tay đang sắp vươn ra của Hạ Diệu Diệu gặp ngay phải ánh mắt sắc lẹm của bà Hạ, nhưng cô vẫn không coi như không tiếp tục với ra: Con sợ mẹ chắc!
Bà Hạ nhanh chóng quay ra cười hiền từ với Hà Mộc An: Con trẻ không hiểu chuyện, con bao dung nó hơn nữa nhé. Hà Mộc An không hề thấy lạ, ba mẹ ông bà anh khi dùng cơm với anh cũng chẳng khác gì ba mẹ vợ: “Cơm rất ngon, cảm ơn mẹ.”
Bà Hạ cũng chẳng muốn tính toán gì một bữa cơm với con gái, Diệu Diệu đang mang bầu ăn nên ăn nhiều một chút. Ăn cơm xong bà nhân lúc ông Hạ cùng con trai đang tiếp chuyện con rể thì bà kéo hai cô con gái vào phòng, lấy ra một xấp ảnh, cười nói: “Nào, chọn một nàng dâu cho Hạ Vũ đi.”