*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tâm tính mà yếu đuối sẽ đi nhầm đường, tùy ý tiêu sài, dù sao cũng chẳng có mục đích gì. Những sự theo đuổi đột nhiên bị vật chất lấp đầy, hi vọng có thể tìm được điểm được tán đồng trong cuộc sống, ai biết được những thứ đó chỉ là giả đối. Phó Khánh Nhi nhìn cậu trai buồn bực trước mắt, trước đây cậu không thích nói chuyện nhưng rất biết đủ. Cho dù đối mặt với những lời dị nghị nhưng chỉ cần có thể làm việc kiếm tiền thì cậu chẳng sợ bất cứ sự sỉ nhục nào. Bây giờ cậu rất thoải mái, vẫn tiếp tục làm việc nhưng không còn ai chờ mong vào thu nhập của cậu cũng như sư tiến bộ của cậu3nữa.
“Hạ Vũ, cậu định cứ sống ở nhà à… Đúng, cậu chưa từng rời khỏi đó nhưng là do trước đây không cho phép. Bây giờ sức khỏe của cô chú rất tốt, bên cạnh lại có người chăm sóc. Sau này kiểu gì cậu cũng lập gia đình, sẽ có con của mình, mặc dù cô ấy có lẽ sẽ không để ý việc sống cùng ba mẹ cậu, nhưng chuyện cho hai người một nơi thuộc về mình và chuyện vợ tương lai của cậu hiếu thuận muốn sống với ba mẹ là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Cậu nghĩ xem, một căn nhà hoàn toàn thuộc về mình, một nơi cậu kiếm từng đồng để mua được, mỗi một thứ trang trí đều là tâm huyết của cậu, là2tất cả những điều cậu cần, là do cậu tích góp từng phần một, sau này sẽ là một phần quà tặng cho cô dâu của cậu.
Cho dù là không vì kết hôn thì chẳng lẽ cậu không muốn có một nơi thuộc về mình? Chiêu đãi bạn bè, mời cậu bạn họ Thúc của cậu đến chơi. Mặc dù chúng ta không giàu có như Thúc gia nhưng đó là thứ thuộc về cậu, cậu có thể cùng bạn thích chơi đến mấy giờ thì chơi. Tôi tin là cậu bạn họ Thúc của cậu sẽ thích ở chỗ của cậu nói chuyện trên trời dưới biển hơn.
Vì vậy chúng ta thay đổi mục đích vì bản thân, cho dù là biết người khác không cần nhưng chúng ta vẫn phải1có. Chẳng may có một ngày nào đó cô chú không muốn sống ở nơi con rể cho thì sao, người già rất khó nói. Đợi đến lúc bọn họ muốn dựa vào con trai để nở mày nở mặt, chúng ta có thể mang thứ đồ đó ra có phải là rất tốt hay không? Ngoài ra thì tôi tin rằng cô chú rất chờ mong niềm tự hào do cậu mang lại, suy cho cùng Hạ Vũ cậu mới là con trai trong nhà, làm ba mẹ sao có thể không chờ mong được chứ. Chỉ là họ sợ áp lực của cậu quá lớn mà thôi.
Đường phía trước còn dài, con đường thuộc về cậu còn chưa bắt đầu, đừng để cho hiện tại của chị cậu che mờ con1mắt. Chị cậu là chị cậu, xây dựng trên cơ sở là Hà phu nhân, nhưng cậu càng phải vươn lên, cho chị cậu một hậu phương vững chắc cho dù lùi một bước cũng không phải lo lắng vấn đề cuộc sống của ba mẹ. Để đến lúc chị cậu xử lý anh rể cậu có thể đứng thẳng lưng, nhìn đi, thực ra cậu rất bận, cả ngày nghĩ lung tung gì đó?”
Chị gái em không xử lý anh rể em đâu, chị… sẽ hi vọng bạn trai mình chuẩn bị cho mình một căn nhà chứ? Mặc kệ có ở hay không, nếu anh ta có lòng… Phó Khánh Nhi nhìn dáng vẻ chẳng có chút sức sống nào của cậu thì hơi sốt ruột, chẳng lẽ những lời kia1không có tác dụng? Cũng phải, hai ba câu thì có thể có tác dụng gì. Thấy cậu như vậy cô cũng lo lắng, lời nói có ảnh hưởng rất ít, điều cô có thể làm lại không nhiều: “Được rồi, được rồi, tôi thấy cậu nên tìm một cô bạn gái để thay đổi cách sống, đảm bảo cậu sẽ cảm thấy kiếm bao nhiêu tiền cũng không đủ tiêu, lập tức có động lực làm việc, thanh niên đừng nói buồn phiền.”
Hạ Vũ miễn cưỡng cười muốn hỏi chị có cần một gia đình không? Cậu nhất định sẽ kiếm tiền, cho chị ấy những điều tốt nhất. Nhưng tất cả những điều cậu từng trải trong cuộc sống không thể cho cậu đáp án, cậu không thể mặc kệ tất cả nói với một cô gái đã có bạn trai về suy nghĩ đáng xấu hổ của mình, vậy nên chỉ có thể cúi đầu ăn cơm. Phó Khánh Nhi thấy cậu như vậy cau mày, chẳng lẽ cô lại nói với chị Cả Hạ gia cho cậu em này chút áp lực? Hình như cô lo hơi nhiều, mong đứa trẻ tốt này không bị sự hào nhoáng đó mê hoặc.
“Sao lại không ăn nữa? Không ngon hả?” Hạ Vũ ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Phó Khánh Nhi.
“A! Ăn đây, ăn đây! Sao lại không ngon chứ, lâu lắm rồi mới ăn món Trung, ăn bao nhiêu cũng không thấy no.”
…
Hạ Diệu Diệu học được cách đan, bây giờ đang rất nghiêm túc nghiên cứu việc này, quyết định trong tác phẩm mùa mới sẽ phối thêm một nửa đồ đan để thử nghiệm, cô phụ trách làm hàng mẫu, sư phụ Phạm phối hợp. Vì vậy mấy ngày hôm nay vẫn luôn học cách đan ở chỗ dì Cao.
Mỗi tối trước giờ ăn cơm, Hạ Diệu Diệu sẽ bày một đống sợi ở phòng khách hoặc là đan hoặc là bện. Hà Mộc An ngồi bên cạnh đọc báo, mỗi quốc gia đặt một tập, cũng phải cao đến nửa người. Hạ Thượng Thượng chơi vui vẻ với Quả Bóng Trắng bên biệt thự trước sự trông coi của Khả Tín.
Mùi thơm của đồ ăn không lọt được vào phòng khách, công việc tưới nước cho cây cũng không lọt một tiếng nào vào bên trong. Phòng khách mang phong cách cổ điển như một thế giới độc lập khiến cho tâm trạng người ta được thanh thản.
Tiếng Hạ Diệu Diệu đan sợi sột soạt, lúc có lúc không, dựa theo bảng màu, hơn trăm sợi màu được đặt ở vị trí cô có thể vươn tay lấy được, chiếm một khoảng không gian lớn từ sofa đến tủ âm tường.
Hà Mộc An chỉ chiếm một khoảng nhỏ nhưng khí thế lại bành trướng, không cần dựa vào diện tích nhưng vẫn khiến người khác nhìn một cái đã nhận ra anh là chủ.
Đáng tiếc người trong đó chỉ cảm thấy anh đọc báo sẽ nhìn ra điểm xuất sắc hơn người. Hạ Diệu Diệu chọn một sợi màu nâu gộp vào với sợi màu xanh lam: “Anh bảo Hoàng tổng hỏi xem công việc của Hạ Vũ có chỗ nào không thuận lợi hả? Mẹ em bảo nhìn Hạ Vũ như có tâm sự gì đó.” “Nó có thể có tâm sự gì?” Ánh mắt của Hà Mộc An vẫn đặt trên tờ báo.