*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ầm!”
“Hà Mộc An, anh thử ném cần câu một lần nữa xem.” Hạ Diệu Diệu cực kì tức giận, đập tay lên bàn đá. Cô nói đến miệng đắng lưỡi khô mà anh cứ xem xét cái cần câu đểu của anh. Có thể câu được tổ tông của anh đến à?
Dây thần kinh trong đầu Hà Mộc An căng lên, chỉ sợ phút sau cô sẽ thật sự tức giận. Anh lập tức bỏ cần câu xuống, nghiêm túc đi đến đứng bên cạnh cô ánh mắt nhìn về phía xa. Hạ Diệu Diệu sắp bị cái người đàn ông không hiểu phong tình này làm cho tức chết rồi. Cô đã tức giận đến mức này anh còn câu cá. Sao anh không câu mình3luôn đi?
Hạ Diệu Diệu mang bầu càng nghĩ càng tủi thân. Cô bị một cô bé tự nhận là hơn người tính kế, cũng giống như ăn trộm “quả” nhà cô. Cô đã buồn nôn đến mức này mà một câu tử tế anh cũng không nói, ngồi đó hí hoáy cái “sở thích” của mình. Anh có quan tâm đến cảm xúc của cô không?
Hạ Diệu Diệu càng nghĩ càng tủi thân, càng cảm thấy bản thân mình đáng thương. Sao cô lại gả cho người đàn ông này chứ? Lúc đứng trước mặt thì chỉ muốn cau mày thành hình chữ xuyên, dọa cô phải tự kiểm điểm bản thân, lại còn đánh không được mà chửi cũng không xong.
Hạ Diệu Diệu nghĩ mãi2cuối cùng nằm rạp ra bàn, chủ yếu là vì vừa rồi đập tay lên bàn đau quá. Hà Mộc An thấy vậy vội vàng cúi người: “Anh nghe mà, anh vẫn đang nghe. Em đừng khóc, khóc không tốt cho sức khỏe… Tên là Hạ Tiểu Thược đúng không? Em yên tâm, từ ngày mai người này sẽ không làm phiền em nữa…”
Hạ Diệu Diệu lập tức ngẩng đầu, dùng đôi mắt ầng ậng nước trừng anh: “Anh làm gì? Anh sống đủ rồi hả? Anh muốn bọn em trở thành cô nhi quả phụ mang cơm cho anh ở trong tù hả? Anh là tên ngốc, anh là tên lừa đảo! Anh trả Thượng Thượng lại cho em… hu hu… hu hu hu…”
Hà Mộc An1vội vàng vỗ lưng cho cô: “Anh là tên ngốc, là kẻ lừa đảo, anh không nên giấu em chuyện của Thượng Thượng, em đừng khóc.”
Hạ Diệu Diệu cũng không muốn khóc, mất mặt lắm, lại càng không muốn nói chuyện của Thượng Thượng để làm tổn thương trái tim An An. Nhưng mà cảm xúc dâng trào không ngăn lại được, cô chỉ có thể dùng sức khóc thật to: “Hạ Tiểu Thược là một người phụ nữ vô liêm sỉ!” “Đúng, vô liêm sỉ.”
“Những người đàn ông ở bên người phụ nữ vô liêm sỉ này đều không phải người tốt.”
“Đúng, nhà tan cửa nát là còn nhẹ.”
“Nếu như anh dám nhìn người phụ nữ nào khác em sẽ móc mắt anh ra. Không phải1anh chưa từng nhìn thấy phụ nữ, đừng thấy người ta tặng cho một nụ cười là quên hết cả tên họ. Hà Mộc An, nếu như anh còn để em biết anh ôm ôm ấp ấp đám thư kí kia nữa, thì anh chờ mà xem… hu hu…”
“Sau này sẽ đổi hết thành thư kí nam.”
Hạ Diệu Diệu vỗ ngực, thấy không thở nổi: “Cái người phụ nữ họ Hạ kia sắp làm em tức chết rồi… vô liêm sỉ, vô liêm sỉ…”
Hà Mộc An vội vàng kéo cô vào lòng để cô hít thở. Anh có thể hiểu được vì sao Diệu Diệu không vui, cô là một người dù có nửa đêm cũng sẽ đợi đèn đỏ. Cả nửa đời cô sống rất1kỉ luật, thành thực, nhưng có người lại đầu cơ trục lợi muốn bóp chết những thứ nề nếp cũ của cô lại không bị trừng phạt. Cô tức như vậy cũng là nhẹ, bị ruồi nhặng vo ve xung quanh là cô đã muốn gϊếŧ người rồi. Trong đáy mắt Hà Mộc An cũng dâng lên sự căm ghét, thứ như vậy mà cũng dám ra làm Diệu Diệu buồn nôn, quả thật là quá xem trọng mình rồi. Hà Mộc An cầm điện thoại lên: “Mang một ly nước cam qua đây.”
Hạ Diệu Diệu dựa vào trong lòng Hà Mộc An, tiếng khóc dần dần nhỏ lại. Cô mắng một trận nên cơn tức đã bớt đi nhiều, còn về việc nói bậy, không có con ở đây nói cũng chỉ để sảng khoái mồm thôi: “Em nói chuyện tiếp, nếu anh còn dám nghịch mấy thứ linh tinh kia mà không nhìn em thì em sẽ vứt nó vào trong hồ.”
“Không đâu, sau này em nói gì anh đều nghe.”
Nghe? Anh nói thì dễ nghe lắm nhưng anh nghe bao giờ? Cô cứ nghĩ đến là tức giận, tức giận là muốn phát hỏa, phát hỏa là muốn châm chọc: “Có phải anh cảm thấy em rất vô vị hay không? Những điều em nói đều không liên quan đến công việc của anh, anh cho em là đồ ngốc à?” Oan uổng quá, trời biết đất biết, anh không thể để cái mũ này chụp lên đầu được. Nếu không tiếp lời cô, chắc chắn anh sẽ sống thảm: “Không, anh thích nhất là nghe em nói chuyện…”
“Vậy mà khiến em tức đến mức này?” Hạ Diệu Diệu hoài nghi, trừng mắt với anh.
“…” Hà Mộc An cạn lời, thấy rất oan uổng. Anh chỉ sợ mình nói ra sẽ càng khiến Diệu Diệu tức hơn. Không phải anh chưa từng thử, lần trước Diệu Diệu còn tức đến mức mang chuyện rơi xuống nước ra châm chọc anh. Nếu anh còn không biết điều nói lung tung thì rất có thể sẽ chuyện rơi xuống nước sẽ thành sự thật: “Sau này anh sẽ ngồi bên cạnh nghe em nói.”
“Không đi làm à? Cả nhà uống gió tây bắc để sống hả? Chỉ biết nói lời ngon ngọt, không có câu nào là thật lòng…” Sao cô lại gả cho một người đàn ông đánh không được mà mắng cũng không xong thế này chứ, lại còn thêm một đám ruồi nhặng muốn cướp lấy… Hu hu… “…”
Nước được mang đến, người làm lặng lẽ lui xuống.
Hà Mộc An cúi người xuống xoa bàn tay vừa rồi đập bàn, khi ấy cô đập mạnh quá nên tê tay, cần có người kiên nhẫn xoa bóp.
Hạ Diệu Diệu uống nước hoa quả, hưởng thụ sự dịu dàng của chồng, tuy đã bớt giận hơn nhưng vẫn không quên nói lời nghiêm khắc: “Nếu anh dám chọc em, em sẽ vứt cái cốc này lên đầu anh.”
Hà Mộc An ừm một tiếng, lực tay vẫn không giảm, trước đây cô từng nói là dùng tay đánh đầu anh, bây giờ giảm xuống mấy cấp thành cốc rồi, không biết anh có nên vui vì điều này không đây?