*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hạ Vũ chưa từng để ý.
Hạ Diệu Diệu nhìn khuôn mặt mê man của em trai mình, trong lòng lo lắng. Cậu không còn là đứa trẻ mười bảy mười tám tuổi, không yêu đương chuyên tâm học tập nữa. Bây giờ em trai cô đã hai sáu, hai bảy rồi còn không yêu đương, đây không phải khiến Hạ Diệu Diệu nghĩ theo chiều hướng xấu à: “Sau này ít chơi với cái cậu Thúc Tùng Cảnh kia thôi.” Hạ Vũ bị nói đến mức không còn gì để nói, khóc không được mà cười cũng không xong. Chị gái cậu nghĩ cái gì vậy, tuy Tùng Cảnh nam nữ đều ăn nhưng phẩm chất tốt. Hồi còn ở trường biết điều kiện gia đình cậu không tốt3cũng không tức giận. Cậu và Tùng Cảnh là anh em, nào có linh tinh giống như người ngoài nghĩ.
Hạ Vũ đầu gỗ nhưng không có nghĩa không biết chị gái có ý gì, ngoài buồn cười ra thì lần đầu tiên cậu phát hiện chị cậu cũng có lúc không đáng tin.
“Cười cái gì mà người, cái cậu họ Thúc kia danh tiếng bên ngoài thế nào em không biết sao, ngày mai đi xem mắt cho chị.”
“Đi xem mắt rồi chị không sợ người ta nói em vong ân phụ nghĩa hả? Ha ha!” Người bị “bao dưỡng” lại kết hôn trước.
“Em xem chị có đánh chết em hay không?” Hạ Diệu Diệu nào có nỡ đánh cậu thật, chỉ là cô có chút lo lắng:2“Em nói xem cô gái kia có mưu đồ gì với nhà chúng ta, nhà chúng ta có thứ gì đáng giá hơn Khang gia?” Hạ Vũ trầm mặc, trong ánh mắt có sự ngoan độc. Theo cậu thì thứ đáng giá nhất ở nhà cậu chính là chị gái cậu, sau lưng chị gái chính là anh rể. Chị gái cậu kết hôn cũng không dễ dàng gì, mãi mới có thể ổn định được thì đã có bầu. Ai dám gây phiền phức cho chị cậu, cậu sẽ gϊếŧ chết người đó.
Hạ Vũ có điên mới đi nói phán đoán của mình cho chị gái. Chẳng may chị ấy động thai thì sao? Hơn nữa chỉ có mỗi như vậy đã khiến chị cậu mệt lòng thì1cậu còn nói cái gì mà đã lớn. Cả đời này cậu cứ trốn sau lưng chị cậu làm trẻ con cho xong: “Chắc là em, không phải chị nói em rất có khả năng trở thành tổng giám đốc của Hoa Hàng trong tương lai sao?” Đó là Hoa Hàng đó!
Hạ Diệu Diệu nghĩ cũng thấy đúng, em trai nhà mình giỏi giang như vậy mà. Nếu không phải tầm nhìn của cô gái đó không đặt trên việc đàng hoàng thì cô cũng không để ý thêm một cô em dâu biết tính toán: “Em phải lên tinh thần cho chị, đừng để bị đám con gái chỉ có mỗi khuôn mặt dỗ quay vòng vòng.” “Chị lo lắng thừa rồi…”
“Em nói gì cơ?”
…
Lúc ăn cơm tối,1Cố Tích cố ý tỏ ra hận rèn sắt không thành thép, đau lòng nói chuyện Hạ Tiểu Thược định âm mưu quyến rũ Hạ Vũ ra: “Em chẳng còn mặt mũi nào nói chuyện với lớp trưởng Hạ nữa. Chăm chỉ làm việc thì không làm lại chạy đến Mẫn Hàng làm lễ tân. Lúc lớp trưởng Hạ nói em còn ngại không dám nói mình từng giúp đỡ cô gái đó.”
Cố Tích thở dài thương tiếc: “Vì vậy em chủ động cho dừng viện trợ rồi. Em không mong cô ấy có thành tích tốt, nhưng nhân phẩm tốt thì cũng phải có chứ? Giỏi thật, cô ấy muốn đắc tội ai đây? Lúc lớp trưởng Hạ hỏi em cô ấy có ý đồ gì, em1chẳng còn mặt mũi nào gặp người ta nữa.”
Khang Thự Nghiệp chột dạ: “Không phải chứ, cô gái đó nhìn rất đàng hoàng mà…” “Em cũng nghĩ như vậy nhưng anh giải thích việc cô ấy làm đi. Cô ấy làm thêm không ít, đều là việc nhẹ nhàng không thiếu tiền. Vì sao lại vào Mẫn Hàng tạo quan hệ với Hạ gia…”
“… Trùng… trùng hợp…”
“Trùng hợp thì may quá, nếu không thì em chẳng còn mặt mũi nào gặp lớp trưởng Hạ nữa…”
Khang Thự Nghiệp nghe vậy thì hơi dao động, bắt đầu hoài nghi. Công việc làm thêm của Tiểu Thược đang rất tốt vì sao phải đổi? Đổi chỗ nào không đổi lại chọn Mẫn Hàng? Mặc dù Mẫn Hàng là công ty tốt nhưng không đúng với chuyên ngành của Tiểu Thược. Lễ tân là mệt nhất, chẳng lẽ…
Khang Thự Nghiệp cũng hoài nghi: “Dừng thì dừng đi… chẳng sao cả…”
Cố Tích “đau lòng” không ăn tiếp được nữa.
…
Hạ Diệu Diệu có việc gì cũng có thể làu bàu cả ngày với Hà Mộc An, huống hồ việc này rất có khả năng là âm mưu nhắm vào nhà cô. Gia đình nhỏ của cô đã không đủ chứa nổi nỗi lo của cô nữa rồi, từ nhà, cô đi thẳng về núi Hà Quang giải sầu. Hà Mộc An là chồng, về mặt chức trách anh chẳng còn gì để nói. Mỗi ngày đúng giờ đi làm tan ca, có việc nhất định gọi điện thoại cho vợ trước. Buổi tối mỗi ngày đều phải nói chuyện với con gái. Chỉ cần không bận, anh sẽ bóp chân, bóp vai, thỏa mãn lòng hư vinh của cô.
Nếu như Hạ Diệu Diệu không muốn quan tâm đến anh, anh cũng có thể làm một người yên tĩnh.
Một khoảng thời gian rất dài Hạ Diệu Diệu không tìm được cơ hội trút giận lên Hà Mộc An. Bây giờ xảy ra chuyện của Hạ Tiểu Thược, cô lại càng chẳng có thời gian gây sự với anh.
Hạ Diệu Diệu ngồi trên bãi cát nhân tạo, hứng ánh trăng chiếu rọi, nước trong hồ đang không ngừng ào lên bờ cát, phản chiếu ánh trăng, mặt nước dập dềnh.
Hà Mộc An ngồi trong đình nghỉ mát gọt hoa quả cho cô. Sau khi gọt xong lại rất nhẫn nại cắt thành từng miếng một, sau đó bỏ hạt đi, phần đuôi chạm vào nhau giống như một bông hoa nở, hầu hạ chu đáo như vậy là do anh chột dạ. Nghe Cao Trạm Vân nói hôm nay Hạ Diệu Diệu gọi điện cho Cao Trạm Vân hỏi chuyện con gái. Cao Trạm Vân lỡ miệng nói ra chuyện Thượng Thượng không ở chỗ của anh.
Vì vậy hôm nay Hà Mộc An về nhà rất sớm, hầu hạ rất ân cần. Anh chỉ sợ cô gây sự, không nói sự thật với cô là sợ cô lo lắng. Nhưng đến bây giờ Diệu Diệu vẫn chưa gây sự nên anh thấy không thoải mái, tình huống giống như vốn đã chuẩn bị tốt đón thiên tai bão lũ rồi kết quả lại mưa thuận gió hòa.