Đám Cưới Hào Môn

Chương 419: Trí tuệ của một nhân vật nhỏ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
chapter content

chapter content

“Ừm…” Sau đó thì sao? Hạ Diệu Diệu đợi nghe phần sau.

Phạm Tiếu kinh ngạc nhìn cô: “Em còn muốn nghe cái gì nữa? Nhưng mà chị khuyên em…” Phạm Tiếu nghiêng về phía trước túm lấy tay áo Diệu Diệu. Cô chỉ sợ chẳng may cô ấy xúc động chạy đi tìm Hà Mộc An tranh cãi: “Em cũng không cần quá để ý… Đàn ông mà, đặc biệt là người đàn ông cấp bậc như vậy thì chỉ cần không phạm lỗi về vấn đề nguyên tắc, ví dụ như li hôn với em, ở bên ngoài quang minh chính đại nhận con riêng, thì em cứ coi như không biết gì cả, tiếp tục sống cuộc sống của mình, hiểu không?”
“…” Không hiểu thì chị còn nói với em làm gì?

“Chị chỉ sợ em biết từ chỗ người khác, đám người đó có ý đồ3thêm dầu vào lửa khiến em quay về cãi nhau với Hà Mộc An. Cãi nhau đến mức mất hết cả tình cảm, cuối cùng khiến người ta chán ghét, đến tiền đền bù tồn thất hôn nhân cũng không lấy được, em có hiểu không?”

Hạ Diệu Diệu gật đầu: “Em biết rồi.”

“Em không tức giận, không có cảm xúc gì sao?”

“Có mà, nhưng em để trong lòng rồi.”

Phạm Tiếu hưng phấn, tiến lên dùng tay cù: “Nào, mở trái tim của em ra chị xem xem.”

Hạ Diệu Diệu không nhịn được cười: “Đừng đùa, ngứa, sư phụ…”

“…” Phạm Tiếu dừng lại, lạnh mặt nhìn cô: Giải thích?

Hạ Diệu Diệu cũng không biết nói thế nào, chỉ có thể cười: “Chị đừng để anh ấy biết em biết là được rồi.”
Phạm Tiếu nghi hoặc.

Hạ Diệu Diệu không muốn nói nên không nói nữa, trước đây cô không cho2phép Hà Mộc An nói chuyện với mấy cô gái đưa thư tình. Nếu anh dám để ý đến bọn họ thì cả ngày cô sẽ không để ý đến anh. Lúc đó cô cảm thấy buổi tối không để ý đến anh là sự trừng phạt nặng nhất, sẽ khiến anh buồn chán đến chết.

Nhưng bây giờ, nếu để Hà Mộc An biết chuyện cô biết anh bị một nữ phục vụ đỡ ra ngoài, không biết kết quả sẽ như thế nào.

Nhiều một việc không bằng bớt một việc.

Cô không lo anh xảy ra vấn đề với cô gái kia sao? Cô cảm thấy không có khả năng. Bởi vì Hà Mộc An chưa từng uống nhiều, cô thậm chí còn cảm thấy người kia có lẽ là trợ lý. Anh chỉ là mượn cớ để đi thôi, chắc ở đó có trưởng bối nên không1tiện lập tức ra về.
Phạm Tiếu thấy cô rất kiên định liền đuổi cô ra ngoài. Cuộc sống vợ chồng của người ta, thích sống thế nào thì sống thế đó, đừng liên lụy đến công việc là được: “Mau đi đi, nhìn nhiều chướng mắt.”



Không có oan hồn nào chết dưới bánh xe của Hà Mộc An, bởi vì kĩ thuật lái xe của Tiểu Lý rất tốt. Gặp phải chuyện như vậy thậm chí cũng không cần vội vàng đạp phanh.

Tiểu Lý không cần dùng mắt cũng có thể đoán được, kỹ thuật lái xe của cậu ta tốt vậy, bị đụng trúng người bị đau chắc chắn là đối phương thôi.

Tiểu Thược vội vàng xuống xe bỏ mũ ra nhìn đồng nghiệp: “Sao rồi? Có bị thương không?” Người nhìn trúng ngài Hà không chỉ có một, người vội vàng nhất chắc chắn là cô1gái bên cạnh cô ta đây. Lúc cô ta thấy cô gái cứ đứng trên đường không đi liền đoán được rồi, vì vậy nên đội thêm cái mũ đợi xem màn kịch này.
Tục ngữ có nói không vào hang hổ sao bắt được hổ. Tiểu Thược cũng chẳng cảm thấy cách làm của đối phương có gì không đúng. Nếu như có thể đạt được mục đích thì chút trả giá này có là gì, ngược lại đây còn là kế hoạch có hiệu quả.

Tiểu Thược nhìn lái xe đi xuống, vội vàng chỉ trích đối phương “lái xe thế nào vậy” rồi vội vàng cúi đầu xem vết thương của đồng nghiệp: “Vẫn tốt chứ?”

Nữ đồng nghiệp nghĩ thầm, tôi biết cô là ai, cô mau cút ra. Nhưng lời nói ra khỏi miệng vẫn mềm mại, trong mắt đong đầy nước mắt: “Không sao… chỉ1là hơi đau một chút thôi…” Nói rồi cô ta vội vàng ngẩng đầu lên, chỉ sợ người nào đó chú ý đến đối thủ còn xinh đẹp lại lo lắng cho đồng nghiệp này hơn: “Xin lỗi, tôi chỉ lo gọi điện thoại không chú ý nhìn đường.” Vừa nói, cô ta vừa nhìn điện thoại trên tay mình, trông như rất ảo não.
Tiểu Lý thấy tính tình đối phương tốt, tính tình của mình còn tốt hơn, vội vàng tiến lên lo lắng nhìn vết thương, tỏ ra thương cảm.

Nhưng ai cần sự chú ý của cậu, hai người kia, một người đóng vai người bị hại, một người lại diễn tình cảm chị em sâu đậm; đều đang đợi người nên xuống nhất xuống nhìn bọn họ một cái.

Hà Mộc An không có thời gian cũng không có sở thích đó. Anh không phải lái xe, xe là của công ty, xảy ra tai nạn sẽ có người của bộ phận pháp lý và bộ phận tài chính đến giải quyết, bồi thường, không đến lượt anh tiến lên an ủi ai.

Vì vậy, ngài Hà rất tự nhiên mà xuống xe, chẳng thèm nhìn tình hình trước mặt, ngồi lên chiếc xe phía sau đi về phía trung tâm thành phố. Diệu Diệu sắp tan làm rồi, anh phải đến đón cô về nhà.

“Ơ? Tôi…”
Tiểu Lý nhìn cô gái bị thương làm ra vẻ như không hiểu. Cô gái này thiếu chút nữa thì bị hủy dung, nếu bây giờ cậu ta cho thêm một dao vạch trần ý đồ của cô ta thì sẽ chọc vào phiền phức: “Tôi đưa cô đi bệnh viện xử lý vết thương…” Tập đoàn Hòa Mộc chúng tôi trước nay đều thân thiện, cảm ơn cô lại vạch thêm một nét rất đậm trên con đường thân dân của chúng tôi. Cô gái, thế nào?

Cô gái làm gì có sức mà quan tâm đến cậu ta. Người đó đi rồi, cứ vậy mà đi, thậm chí còn chẳng thèm nhìn cô ta một cái. Cô ta là cái gì?

Một cô gái trẻ đắm chìm trong việc quyến rũ người đã có vợ là do cô ta coi trọng người đã có vợ đó. Mà những người đó thì không được cự tuyệt, họ phải đợi cô ta đến quyến rũ. Bọn cô xinh đẹp trẻ trung lại có học lực tốt, chấp nhận yêu một người có vợ là đã tự hạ thấp mình, đối phương không có tư cách từ chối.
Bởi vì ôm suy nghĩ như vậy nên cô gái nằm trên đất chưa từng nghĩ Hà Mộc An sẽ đi mất. Sao anh có thể đi chứ? Cô gái tức giận đến mức chỉ muốn bóp chết tên lái xe ngu ngốc vẫn còn đang hỏi thăm vết thương của cô ta.

Tiểu Thược cũng kinh ngạc, sau đó cúi đầu, vẻ mặt chua xót. Không phải bởi vì cô ta tiếc cơ hội này mà bởi vì đối phương trong lúc vô tình đã đâm một dao vào vết thương của cô ta.

Sự đau lòng khi nhìn vết thương của đồng nghiệp cũng chân thành hơn mấy phần, bọn họ trả giá nhiều như vậy nhưng chưa chắc đã được người ta nhìn một cái. Tiểu Thược có cảm giác đồng bệnh tương liên, xót xa cho đồng nghiệp: “Đứng dậy đi, tôi đỡ cô.”

Ai cần lòng tốt giả tạo của cô, nhìn tôi như trò cười phải không? Mất mặt quá, còn không cút đi? Nhưng cô gái rất biết cách làm người, cô ta vịn cánh tay của Tiểu Thược đứng lên nhìn lái xe cười: “Tôi không sao, hơn nữa việc này cũng là lỗi của tôi, sao có thể để anh đưa tôi đi bệnh viện chứ? Vết thương nhỏ này tôi bôi thuốc là được. Ngại quá, làm lỡ công việc của anh rồi…” Vừa nói, cô ta vừa nhìn cửa xe sau khi mở ra đã được đóng lại, giả vờ như có lỗi lắm.
Tiểu Lý thấy vậy lập tức đầu hàng: “Không sao, không sao, ngài Hà nhà chúng tôi rất dễ nói chuyện. Việc ngài ấy không xuống xem tình hình của cô, cô cũng đừng để trong lòng. Phu nhân nhà chúng tôi sắp tan làm rồi, ngài ấy còn vội đi đón phu nhân, thật ngại quá.” Ngài Hà nhà chúng tôi có phu nhân rồi, có rồi nên không muốn nữa đâu.

“Ồ, vậy à?” Giọng nói không nóng không lạnh, không mặn không nhạt, ai quan tâm đến phu nhân nhà cậu, cô ta cũng không muốn làm phu nhân.

Tiểu Thược chỉ muốn đào một cái hố chui xuống. Cô ta có thật sự nhảy xuống không thì không biết nhưng cô ta muốn cho đối phương biết bản thân là người có liêm sỉ. Chẳng may sau này người kia có hỏi lại thì một câu nói có thể giải quyết rất nhiều vấn đề rắc rối sau này.

Quả nhiên Tiểu Lý có ấn tượng tốt về Tiểu Thược biết điều, ít nhất có thể nghe hiểu tiếng người, cái vị mà nghe đến phu nhân nhà cậu còn không biết điều thì không thể khiến người ta thích được. Đến bọn họ còn không dám trêu vào phu nhân, cô ta thì tính là gì?


Sau khi về, lần đầu tiên Tiểu Thược chủ động hỏi thăm bạn mình xem ngài Hà là thần thánh phương nào. Không nói cái khác, chỉ riêng cách anh làm rõ quan hệ với những người phụ nữ khác cô ta đã rất thích rồi. Đàn ông có tiền rất nhiều nhưng có thể làm được việc không trêu hoa ghẹo nguyệt lại rất ít.

Phụ nữ kì lạ như vậy đó, vừa hi vọng họ thích mình nhưng lại không thích đàn ông quá dễ quyến rũ. Mình có thể chủ động ám thị nhưng đối phương tuyệt đối không thể chủ động lại gần, đặc biệt là người đàn ông đã có vợ.

“Thì ra anh ấy là ngài Hà à…” Tiểu Thược nằm trên giường trong kí túc nhớ đến hôn lễ long trọng trước đây không lâu. Hôn lễ đó đã đủ nói rõ rất nhiều điều, thái độ ngày hôm nay của Phương tổng và lời nói của vị Ôn lão gia kia lại khiến quanh người anh được phủ lên một tầng lụa mỏng đầy thần bí.
Tiểu Thược động lòng rồi, bứt rứt không yên không ngủ được, cô ta có nên…



“Tôi tên là Hạ Tiểu Thược, Hạ của mùa hạ, Thược của thược tử (cái muôi).” Hạ Tiểu Thược hoạt bát đáng yêu thực hiện chào theo kiểu quân đội.

Hạ Tiểu Ngư thấy phiền nhất là khi nhìn người phụ nữ đẹp hơn mình, nhưng mà vẫn còn tốt, ít nhất vừa nhìn đã biết khí chất cô ta không bằng mình hiện tại. Quan trọng nhất là cô đã không còn giống trước đây chỉ nhìn mặt nữa rồi. Vì vậy người khác có nói cô ta xinh đẹp hơn cô thì cũng mặc kệ người ta đi.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv