Đám Cưới Hào Môn

Chương 376: Không phục (Thiếu)



Mặt Thượng Quan Dật Thái tái nhợt, cô ta đã mất phương hướng, nếu đã không chấp nhận phỏng vấn, với những đánh giá không mấy tích cực về Đặc Kỳ thì hoàn toàn có thể làm ra những việc như thế này, cô ta đã phải nhờ cậy cầu xin rất nhiều người mới mời được, không ngờ kết quả cuối cùng lại thành ra thế này!

Thượng Quan Dật Thái suy tính, trời nóng cũng không hơi sức mà để ý đến nữa trực tiếp gọi điện cho thư ký Vương, ban đầu là cô ta thông qua thư ký Vương mới liên hệ được với Phó tổng Khoa, con người này thật sự không dễ kết giao, cô muốn thăm dò trước.

Thư ký Vương không phải là người nhỏ nhen, anh ta trả lời rất nhanh, giọng lạnh lùng: “Chuyện đó hả? Chuyện đó tôi phải nhờ Vinh tổng thuyết phục rất lâu thì Khoa tổng mới đồng ý, tôi nói với cô rồi, quyền ưu tiên đối với Hồng Đại không phải là chuyện đùa, tất cả những kế hoạch phỏng vấn mà các cô vạch ra, chỉ cần các cô yêu cầu, chúng tôi bắt buộc phải dùng hết sức mình để giành được, vậy nên cô mới có thể liên hệ được với Khoa tổng.” Thư ký Vương đột nhiên bật cười: “Còn nhớ Hoàng tổng của Hoa Hàng không, cô chắc không tưởng rằng do tiết mục của các cô quá xuất sắc, trình độ của phóng viên lại cao, tác phẩm làm ra chất lượng nên cảm động được ông ấy đâu chứ.

Cô nên biết, Hoàng tổng chưa bao giờ chấp nhận phỏng vấn, vì1sự kiện máy bay vào nhiều năm trước của Hoa Hàng, nên ông ấy có ác cảm với giới truyền thông, nhưng ông ấy lại đồng ý lời mời của bên cô

Cô tưởng rằng sức hấp dẫn của cô hay sức hấp dẫn của sư phụ cô lớn đến nỗi có thể khiến cho tướng tài của ngài Hà ra mặt ư? Tôi thấy nếu sư phụ cô có gặp ông ta chắc cũng không dám ngồi xuống đâu.

Dật Thái, tôi thật không ngờ cô lại tự tin đến vậy, quyền ưu tiên là có thật, Hoàng tổng không phải là nể mặt các cô, là nể mặt ngài Hà, nể mặt quyền ưu tiên

Hiện giờ tổng bộ đã rút lại quyền ưu tiên, việc đầu tiên mà Khoa tổng làm đương nhiên là từ chối các cô, trong tình huống8không có áp lực từ phía trên xuống ông ta không cần thiết phải tham gia cuộc phỏng vấn đó, cô cũng làm nhiều năm rồi, tôi vẫn hy vọng có thể nhìn thấy cô dẫn dắt Hồng Đạt tự mình trưởng thành, tóm lại Phi Duyệt vẫn phải lấy lợi nhuận từ chỗ các cô, nếu như các cô thụt lùi thì cũng sẽ ảnh hưởng đến tổng lợi nhuận của chúng tôi

Gần đây cô không quay về Hồng Đại nên không biết, rất nhiều dự án của Hồng Đại hiện tại đã phải dừng, các cô cần phải tự kiểm điểm lại mình, phô ra năng lực thật sự, chứ không phải là tranh trước người ta, cả ngày chỉ nghĩ chăm chăm nhắm đến mấy nhà lãnh đạo các công ty lớn rồi đặt cho cái danh người9đàn ông độc thân hoàng kim gì đó để thu hút người xem, các cô từng nghĩ đến cảm nhận của họ chưa, sau này hãy suy xét nhiều một chút, còn tiếp tục như vậy nữa tôi thấy Hồng Đại rồi sẽ bị nuốt chửng thôi.”

Thượng Quan Dật Thái nắm chặt điện thoại, thậm chí còn quên cả bỏ xuống, một giây trước còn cảm thấy chuyện này cực kỳ khó nhằn, giây sau cảm thấy như phong ba bão táp ập đến, kinh hoàng tột cùng, tại sao lại thành ra thế này? Quyền ưu tiên! Quyền ưu tiên! Không còn quyền ưu tiên nữa thì sao! Phủ định hết tất cả nỗ lực và cố gắng trước đây của cô à?

Anh ta cho rằng dựa vào năng lực của cô thì không thể giành được gì cả, hay7là muốn nói cho cô biết những gì có được đều không phải nhờ công lao và các mối quan hệ của cô, mà là do quyền ưu tiên? Cô ta bỗng nhiên có cảm giác sợ hãi khi giẫm vào khoảng không, không sờ thấy một chỗ để bám vào, sao có thể như vậy? Sao có thể như vậy? Cô là nữ nhân tài tinh anh trong giới không có chuyện gì là không làm được, sao có thể là do quyền ưu tiên được?

Thượng Quan Dật Thái hoảng hốt tột độ, cô ta phải tìm một người để nói chuyện, phải loại bỏ cảm giác sợ hãi không biết đến từ đầu này..

sư phụ...

Năm rưỡi chiều, trong nội thành vẫn rất nóng nực, Hạ Diệu Diệu đã ngồi trên núi Hà Quang hưởng thụ quyền lợi của Hà phu nhân rồi.

Cô mặc một chiếc váy màu táo đỏ dài rộng rãi, mái tóc dài thả tự nhiên trên vai, ngồi dưới bóng râm râm mát của giàn nho lật xem quyển sách manga đang nổi, lâu lâu lại lơ đãng liếc nhìn cô con gái đang chơi đùa trong vườn rau mới, cô bé tay cầm xẻng, xách thêm chiếc thùng để đào đất.
Khả Tín ở bên cạnh cổ vũ khen ngợi.

Giáo viên đời sống lớn tuổi đeo kính ngồi trên chiếc ghế nhỏ ngay bên cạnh, giảng giải cho cô bé những thành phần dinh dưỡng trong đất, rồi giảng giải về ý nghĩa của nho đối với người dân ở những thời đại khác nhau, tiếng nói du dương theo cơn gió chợt xa chợt gần khiến người ta mơ màng buồn ngủ

Không xa có hai vệ sĩ mắt luôn để ý canh chừng cô chủ nhỏ, nếu như cô bé bị thương bị ngã thì đó là trách nhiệm của Khả Tín, nhưng nếu cô bé xảy ra điều ngoài ý muốn thì đó là trách nhiệm của họ.

Hạ Diệu Diệu rất rảnh rỗi, chỉ ngồi hóng gió rồi lật sách đọc, lâu lâu lại hời hợt nhắc Thượng Thượng cẩn thận đừng để xẻng đập vào tay

Thứ Sáu, cuối tuần được nghỉ hai ngày, vì vậy cô dứt khoát tan làm sớm đi đón con gái, đón xong thì đến đây nghỉ ngơi

Có cơn gió thổi đến khiến giàn nho xào xạc, mang vẻ đẹp chuyển từ chính Hạ sang đầu Thu

“Phu nhân, nho đã chuẩn bị xong rồi.” Hạ Diệu Diệu vẫn cúi đầu, ra hiệu cho người làm bỏ nho đã rửa sạch xuống, những quả nho mọng nước tím rịm bỏ vào miệng, hương thơm vị ngọt riêng ngập tràn trong khoang miệng, ngon quá! Người chăm vườn nho nhìn thấy, mỉm cười lùi ra

Phu nhân muốn ăn như thế nào tùy phu nhân, chỉ cần phu nhân vui là được.

Có con gái chơi đùa ở bên cạnh, thêm truyện manga bản đẹp trong tay, trên bàn bày thứ hoa quả mà cô yêu thích cùng với một ly rượu vang đỏ chưa động đến, một ngày không tồi, Hạ Diệu Diệu ngồi nhàn nhã ăn quả.

“Mẹ ơi, mẹ nhìn này, con đào được giun đất!” Thượng Thượng vứt cái xẻng lại, cầm lấy con giun béo múp míp chạy đến!

Hạ Diệu Diệu suýt nữa thì nghẹn: “Con đừng qua đây! Khả Tín, ngăn nó lại..

con mặc váy công chúa đào giun đất có hợp lý không?” Thượng Thượng nhìn cô khinh bỉ, đồ nhát gan, cô bé lấy điện thoại ra chụp ảnh gửi cho ba.

Cao Trạm Vần nhấn like: “Thượng Thượng giỏi lắm!”

Thượng Thượng: “Mẹ bị dọa sợ rồi

(cười tinh nghịch)”

Cao Trạm Vân lại like lần nữa, lần này không kèm thêm bình luận.

Thượng Thượng cất điện thoại, kiêu ngạo hừ với mẹ rồi tiếp đục đào

Hạ Diệu Diệu thấy cô cần phải cách xa con bé một chút.

“Mẹ ơi, chúng ta đi bơi đi!”

“Con muốn dọa chết mẹ à!” “Đi mà mẹ, đi bơi, đi bơi!” Mặt bên trái hồ Hà Quang là bờ cát và ánh nắng, vừa nghĩ đến là thấy háo hức rồi, Hạ Diệu Diệu đảo mắt: “Đi thôi.” Bãi cát, nước hồ dần dần hiện ra khiến người ta thần hồn điên đảo.

Năm rưỡi chiều ở bờ hồ Hà Quang, cái nóng vẫn chưa hề suy giảm, những hạt cát mịn nóng rát như mang người ta quay lại mùa hè

Hạ Diệu Diệu mặc đồ bơi màu xanh như đội tuyển bơi quốc gia, ngâm mình trong làn nước mát lạnh của hồ, cầm điện thoại chỉnh góc quay

Dưới sự giúp bảo vệ của Khả Tín, Thượng Thượng vùng vẫy đầy vui thích: “Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ thấy con giỏi không này.” “Giỏi, giỏi lắm!” Hạ Diệu Diệu ngồi trên phao tròn ghi hình cho cô bé: “Nào, cười một cái đi.”

“Yeah.”

“Đúng rồi, mỉm cười!” Hạ Diệu Diệu giơ cao điện thoại, chụp một bức với con gái rồi gửi đi: “Ngưỡng mộ không, em tan làm con tan học rồi.” Hòa Miêu một nhà: “Sắp về đến nhà rồi, anh cũng đã tan làm.” “Anh về nhà rồi? Chưa đến giờ đã về đây mà.”

“Nói cứ như là em chưa về trước bao giờ ấy.”

Hạ Diệu Diệu bật cười gửi đi: “Chờ anh qua đây chơi cùng.” Gửi xong cô cười cong mắt nhìn Khả Tín: “Ở đây không có cá lớn chứ, nếu bị nó cắn thì làm thế nào.”

“Trước khi phu nhân đến đây, đã dùng ba lớp lưới để vây lại rồi, trừ những con cá nhỏ ra, thì cá to và những loài cá nguy hiểm đều đã được lùa đến phía Đông rồi

“Ồ, mọi người vất vả rồi.” Được ngồi dưới nước nhìn trời thế này đúng là thoải mái quá...

Thượng Quan Dật Thái đi vào từ cửa hông, đương nhiên là cô ta sẽ không đi vào từ lối đi chính rồi, người làm có lối đi riêng dành cho họ, Thượng Quan Dật Thái ký vào giấy thăm thân, nhưng không gặp được đội xe của Hà Mộc An.

Thượng Quan Dật Thái ngồi khoanh chân trên chiếc bồ đoàn đầy màu sắc của sư phụ, trong lòng đang cực kỳ hoang mang: “Đó là điều khoản ưu tiên như thế nào? Sao lại có cái điều khoản đó chứ? Vậy những nỗ lực của con thì sao? Nhiều năm như vậy sao có thể không có sự cố gắng nỗ lực của con trong đó?”

Cao Nhã Mỹ nhìn cô ta.

Thượng Quan Dật Thái tự nhiên có hơi chột dạ, cô ta nghĩ một hồi mới nhớ lại, rất nhiều hợp đồng của Hồng Đại đều được ký kết rất nhanh chóng, tuyệt đại đa số những đề án được đưa lên đều không bị trả lại, dù có những hạng mục cô ta cảm thấy cấp trên sẽ không đồng ý nhưng vẫn được giữ lại, cô ta còn nói chuyện này với sự phụ, lúc đó cô ta đã rất vui sướng, cả người tràn trề năng lượng và sức chiến đấu.

Lúc đó cô ta chỉ nghĩ phía trên muốn dốc sức nâng đỡ Hồng Đại nên cô ta muốn nhân cơ hội làm nên điều gì đó, cô ta đã nỗ lực hơn bất kỳ ai, giờ lại quay ra nói cho cô ta biết rằng nỗ lực của cô ta không có ý nghĩa gì cả, cô ta làm sao mà chấp nhận được đây! Chắc chắn là do Vinh tổng muốn lấy lòng Hà phu nhân nên mới đè ép bên cô, chắc chắn là vậy!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv