*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người dân thường chỉ để ý đến chuyện tranh giành tài sản, một sản nghiệp lớn như vậy ai chẳng muốn lấy được chút ít, chuyện thường mà, ngược lại các tạp chí tài chính lại tranh luận nhiệt tình về cái gì mà gián đoạn dây chuyền sản xuất! Tất cả đều là đoán mò.
Tranh giành tài sản, nhất định là do tranh giành tài sản
Lúc ăn trưa, Hạ Diệu Diệu ngồi nghe hai vị trợ lí bên cạnh mình bàn luận từ sở thích đến con cháu nhà họ Lầu, rồi lại đến chuyện người vợ ba bất mãn, tất cả đều trở thành khả năng khiến con cháu nhà họ Lâu tranh giành tài sản
Bỗng nhiên cô có cảm giác không tin3nổi.
Mặc dù cô không tham gia vào những chuyện này, Hà Mộc An cũng sẽ không nghe ý kiến của cô, nhưng nếu như Hạ Diệu Diệu là người ngoài cuộc, cô cũng sẽ cho rằng đó là nội chiến hào môn, chính thất đấu với bồ nhí!
Nhưng cô biết, tất cả những thứ đó đều không phải, Hà Mộc An đang để cho cô thấy rằng “về sau anh nhất định sẽ không như vậy”, nhưng lại không cho phép cô hỏi nhiều! Anh sẽ đập chết người đầu tiên xuất đầu lộ diện, để cảnh cáo những người sau nếu còn có ý định lên tiếng
Sự cảnh cáo ấy có tanh máu hay không thì cô không tài nào không chế được.
Khởi nguồn1là do cô, cuối cùng người phải áy náy cũng là cô, cô cũng đã hiểu rằng khi dùng quyền lực trong tay Hà Mộc An, cô hả hê thể nào, thì bây giờ phải chịu những thứ ngược lại, nhưng giờ không thể nào thay đổi được gì nữa.
Lúc này, trong đại sảnh nhà họ Lâu.
Nhà họ Lâu không đến nỗi rối loạn tan tác như bên ngoài đồn đại, ngược lại, trong phòng khách, con cháu nhà họ đứng đầy cả, có quy củ nề nếp.
Người trụ cột của nhà họ Lâu nắm chặt chiếc mũ quan trong tay, chỉ muốn đánh chết đứa cháu gái đó: “Đồ ăn hại, đúng là đồ ăn hại...”
Lâu Hữu Dạ cẩn trọng đứng cuối đám người,6nghe vậy bất giác cúi đầu xuống, không còn thần thái như mọi khi.
Mấy ngày nay, trải qua biến động của nhà họ Lâu, hơn ai hết, cô hiểu được hoàn cảnh hiện tại của nhà họ, tài sản bị đóng băng, bất động sản bị phong tỏa, đây là một sự huỷ bỏ toàn bộ quyền hành đối với nhà họ Lâu
Đã mấy ngày nay cô ta không ngủ được trọn giấc, không đi ra ngoài, không chăm chút cho bản thân, nếu không phải kiên cường từ nhỏ, thì có lẽ cô ta còn thê thảm hơn bây giờ
Nhà họ Lâu hối hận, tại sao ban đầu phải nhận nuôi cô ta, xinh đẹp luôn là một con dao hai lưỡi, tại sao4có thể quên được rằng, đối phương có thể vì mình xinh đẹp mà liều lĩnh một phen
Nhà họ Lâu bọn họ không thể nói là có hi vọng trở thành gia tộc hạng một, nhưng có Hà lão gia, ai chẳng nể mặt, mấy năm nay lại càng phát đạt hơn
Bọn họ hành động cũng rất thận trọng, một lòng một dạ để có thể phát triển ổn định, mà thế nào là phát triển ổn định, tức là nhất định phải “ổn”, không thể mạo hiểm! Tuyệt đối không thể mạo hiểm được
Nếu không phải mấy đứa con ruột, hoặc là chưa đủ lớn, hoặc là tính tình không tốt không mấy hi vọng, thì ông ta cũng chẳng nghĩ đến việc nhận3đứa cháu này làm gì! Bây giờ thì hay rồi, không ngờ lại đâm cho ông ta một nhát dao thế này, sao cô ta có thể kiêu ngạo như vậy, vượt cả ông để đến tìm Hà phu nhân! Cô ta tưởng rằng Hà phu nhân là người như thế nào? Thánh mẫu sao? Năm đó cho dù bà cố sinh ra Hà lão gia cũng là do Hà phu nhân tìm đến tận nơi, chứ bọn họ đâu dám! Đến nay thì đúng là giỏi rồi, chủ động tấn công" Chủ động tấn công người ta làm sao giống năm xưa được
Ông ta cảm thấy mình sắp tức nghẹn mà chết mấy, nếu không phải cuối cùng ông đi cầu cứu Hà lão gia, thì nhà họ Lâu bọn họ chắc đã chết từ lâu rồi!
Ông ta nhìn đám trẻ đang đứng trước mặt mình, lại nhớ đến sản nghiệp bị mất vào hôm qua, ông chỉ muốn quỳ xuống trước bài vị của cô mình mà hối hận, bà đã dùng thành ý, lòng trung thành, thậm chí từ bỏ cả mong ước của bản thân để đổi lại địa vị như bây giờ cho nhà họ Lâu, thế mà đến nay lại có kết cục thế này!
Ông là tội nhân của gia tộc họ Lâu, là tội nhân của gia tộc họ Lâu!
Đám con cháu nhà họ Lâu đang im lặng đứng xung quanh ông, nhìn người đàn ông mới một thời gian trước còn hăng hái hăm hở, nay đã không còn chút ý chí.
Bình thường, vì lợi ích, ông cũng từng đấu tranh, cũng từng cố chấp vì một vài chức vị, nhưng đến nay không như thế nữa, đến nay tài sản nhà họ Lâu bị thu hồi đến tám mươi lăm phần trăm, phần còn lại là do Hà lão gia thương tình xin lại từ tay ngài Hà, không thì chút ít ấy cũng chẳng còn
Với tình hình hiện nay của nhà họ Lâu, chắc cũng chỉ có thể nói một câu “lạc đà có gầy vẫn to hơn ngựa”, trước đây nhà to cửa rộng, tất cả đều đã là quá khứ.
Không ai nhìn đến Lâu Hữu Dạ đang đứng dưới cùng, nhà họ Lâu dựa vào điều đó để duy trì quan hệ với nhà họ Hà, điều này không trách cô ta được, nhưng đúng là vì cô ta không bàn bạc với gia đình, tự mình hành động nông nổi nên mới dẫn đến kết quả này, có giết chết cô ta cũng không dẹp được sự phẫn nộ lúc này của nhà họ Lâu.
Tất cả mọi tài sản nhà họ Lâu đều đang bị phong toả nhanh chóng, nhà họ muốn khôi phục, trừ khi có đại công đức đại trí tuệ, không thì khó lắm.
Nhà họ Lâu hết thật rồi
“Được rồi, được rồi, nói gì cũng vô ích, giải tán, giải tán thôi, đây là lần cuối cùng nhà này che chở cho mấy đứa, sau này ở ngoài cẩn thận hơn một chút, đừng có mắc bệnh thiếu gia nữa, đến lúc ấy tìm ta cứu, ta có giơ mặt ra cũng vô ích...”
“Ông nội!”
“Ba ơi!”
“Bác trai!”
“Được rồi, giải tán, giải tán..
ta đến từ đường quỳ trước bài vị bà cổ một lúc...”
Lâu Hữu Dạ sững người nhìn người anh trai hàng ngày nói cười hào sảng, thích trêu chọc mình nhất, vậy mà giờ đây đi ngang qua cũng không thèm nhìn cô ta lấy một lần.
Người chị thường ngày thân thiết nhất giờ cũng lạnh lùng phớt lờ cô ta.
Lâu Hữu Dạ bỗng muốn khóc thật to, tại sao lại thế này, tại sao cô ta lại cảm thấy mình có hi vọng, tại sao lại cảm thấy mình sẽ là một bà cổ thứ hai trong khi thế hệ trước nhà họ Lâu còn chẳng ai làm được như thế? Anh trai hàng ngày nỗ lực để khiến cậu không thất vọng, nỗ lực giành địa vị cho mợ, nỗ lực xây dựng quan hệ tốt đẹp với những người bề dưới mà anh ta không thích, anh ta luôn muốn bảo vệ cái nhà này! Nhưng bây giờ thì sao? Không còn gì cả, đều trách cô ta, là cô ta đã sai, đã phá huỷ mọi công lao mà anh cô ta xây đắp nên.
Cô ta không có bản lĩnh, cô đã yêu anh ta, cô ta đã tự mình đưa ra quyết định quá ích kỉ, khiến Hà phu nhân không vui, khiến nhà họ Lâu lâm vào cảnh này
Cô ta đáng chết.
“Cô ta còn khóc được nữa kìa, tủi thân quá sao?”
Không phải ai cũng có văn hoá, có những người đi qua chỉ muốn đánh cô ta, may mà có người bên cạnh ngăn lại, không thì cô ta tuyệt đối không thể nguyên vẹn mà đứng đây.
“Cái đồ ăn hại này! Bây giờ mày vừa lòng rồi chứ! Nhà họ Lâu nuôi mày bao nhiêu năm nay, đến giờ bị mày huỷ hoại rồi! Có phải mày đắc ý hả hê lắm không? Nhà chúng ta cho mày ăn học đàng hoàng, muốn gì được nấy, trên người mày có cái gì khiến người ta thèm thuồng mà không phải nhà họ Lâu cho mày, nhưng mày làm thế này là có ý gì, nhà họ Lâu chẳng qua chỉ muốn mày đợi thêm vài năm, mày thấy tủi thân, nên nhất định phải xông lên để nhà họ Lâu phải chết cùng mày chắc!”
“Đừng nói gì nữa!” Người đàn ông trụ cột nhà họ Lâu đưa mắt nhìn qua
“Sao không được nói! Ban đầu để cô ta đi gặp ngài Hà, chúng ta cũng đã hỏi ý kiến cô ta! Bây giờ cô ta có ý gì đây, hối hận rồi! Cảm thấy nhà họ Lâu chúng ta ép buộc cô ta! Cút, đem thằng em đáng ghét của mày cút đi!” Lòng Lâu Hữu Dạ đau nhói, cô ta khóc không thành tiếng, thật sự không muốn chuyện này xảy ra, thật sự không muốn.
“Khóc, còn khóc nữa, khóc tiễn ai đấy...” Nói rồi người kia lại muốn xấn đến đánh cô ta.
Những người giúp việc đứng cạnh vội vàng tiến lại gần: “Tiểu thiếu gia, cậu bình tĩnh, bình tĩnh”
“Tôi bình tĩnh sao được! Tôi còn là tiểu thiếu gia sao, người hầu mới đúng! Không phải cô ta thấy mình xinh đẹp, không đợi được nữa sao! Cô ta còn xinh đẹp hơn cả bà cố chắc? Đợi vài năm đã khiến cô ta tủi thân rồi? Cứ phải tự mình xông lên mới chịu được!”
Lâu Hữu Dạ bịt miệng khóc không thành tiếng, đó là cậu bé ngày nhỏ thích kéo tóc cô, nghe cô kể truyện nhất, muốn lớn nhanh để gánh vác đỡ cho anh trai nhất..
“Phu nhân ngất đi rồi!” Tiểu thiếu gia lo lắng: “Bảo cô ta cút đi, cút đi ngay bây giờ, nhà chúng ta không nuôi được những kẻ kiêu căng ngạo mạn như vậy!” Lâu Hữu Dạ chưa từng thê thảm như vậy, cô ta đã huỷ hoại cái nhà này, tiểu thiếu gia nói đúng, cô ta lớn lên trong nhung lụa nhà họ Lâu, tất cả mọi vinh hoa phú quý của cô ta đều do nhà họ Lâu mà có, nhà họ Lâu chưa từng để cô ta chịu thiệt.