*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cao Nhã Mỹ chủ động nhốt mình trong căn phòng nhỏ, tất cả những thứ mà ngài Hà cần đều do bà tự tay chuẩn bị, vì bà có thân phận khá là tế nhị mà phu nhân lại vừa mới được gả vào, nên bà để cho người bên dưới đi thay mình.
Cao Nhã Mỹ đứng lên, căng miếng vải thêu dài khoảng một thước, kiểm tra kĩ càng những đường vẫn chìm trên đó, rồi mới hài lòng gật đầu
Bà bỏ kính ra, trang phục trên người không một nếp nhăn, nổi bật lên khí chất như những tiểu thư con nhà danh giá của thế kỷ trước: “Tay nghề của Thượng Quan đúng là ngày càng cao, nhìn những đường chỉ, mũi thêu này đi, quả là tuyệt đỉnh.” “Dì Cao ơi, chị Thượng Quan học được tay nghề này của dì, giả sử có để chị ấy3vào cung cấm may áo gấm cho các vị hoàng hậu ngày xưa thì vẫn hoàn toàn đủ tư cách
Tôi nghe người dưới nói, chỉ riêng tấm vải này thôi đã làm hỏng mất ba cái máy dệt, chị Thượng Quan thêu mất một trăm tấm, được mỗi tấm này là ưng ý nhất.” Cao Nhã Mỹ nghe vậy thì rất hài lòng, cũng không khen học trò cưng của mình thêm nữa, tấm vải này được đưa đến để làm khăn tay cho đại tiểu thư, họa tiết tươi vui, mũi thêu tinh tế, rất có khí chất
Những kiểu thêu tay thủ công này giờ đây đang đứng trước bờ vực thất truyền, 99 tấm vải đã thêu hồng trước đó rồi sẽ bị thiêu hủy, chiếc khăn này của đại tiểu thư sẽ là chiếc khăn độc nhất vô nhị.
Cao Nhã Mỹ cười, giá trị của chiếc khăn này1không phải nằm ở việc nó là duy nhất, nó có giá bởi vì chính bản thân nó có giá trị.
Cao Nhã Mỹ càng nhìn càng hài lòng, càng ngắm càng thấy thích, bà đã có ý tưởng ban đầu về việc cắt may chiếc tấm vải này như thế nào, hay đại tiểu thư sẽ dùng kết hợp với trang phục gì
Rồi bà bắt tay vào việc chuẩn bị may đồ mùa Thu cho đại tiểu thư.
“Hôm nay phu nhân tới nhà bếp rồi sao?” Người hóng hớt là fan ruột của quản gia Mục ngày trước, cô ta nói với người bạn cũng đang nhặt rau giống mình
Cô ta chỉ là một chân nhặt rau trong bếp, khi quản gia Mục bị đuổi, chỉ có hai người học trò thân cận đi cùng, còn loại tép riu như bọn họ chẳng là gì
Người còn lại nghe vậy ngay lập6tức mở to mắt, tay vẫn rửa rau: “Phu nhân vào làm gì? Không phải là muốn nấu cơm cho ngài Hà với đại tiểu thư chứ.” Cô ta tỏ vẻ khinh thường, hạ thấp giọng: “Cứ tưởng đây là một gia đình bình thường, vợ vào bếp nấu ăn cho chồng con, muốn thể hiện mình là một người mẹ hiền dâu đảm chắc, hừ.”
“Ai nói không phải chứ, cũng không biết là muốn là gì, dựa vào thủ đoạn nào mà muốn lôi kéo ngài Hà, tâm tư của những người này ai mà không nhìn ra chứ, cứ tin rằng muốn nắm được trái tim của đàn ông thì phải nắm được dạ dày của họ, cứ để cô ta va vấp vài lần rồi sẽ tự hiểu ra thôi.”
“Aizz, phu nhân hôm nay cứ đứng ngoài cửa không thấy đi vào.” Vị đầu bếp lớn tuổi vừa4ghi thực đơn vừa thở dài: “Chỉ đứng trước cửa dặn dò đầu bếp nấu món gì, không bước vào bếp một bước...”
“Đừng thở dài nữa, phu nhân vừa được gả sang đây không bao lâu, chắc ngại không dám bước vào.“.
Vị đầu bếp già liền dừng tay: “Sao lại ngại, ngài Hà là chồng của phu nhân, quan tâm đến việc ăn uống của ngài ấy thì sao chứ, vậy mà chỉ đứng ở ngoài, mà chỉ dặn dò là cô ấy muốn ăn gì, vậy ông chủ của chúng ta thì sao? Sao phu nhân lại không nhớ đến chứ.” “Xuỵt, nói nhỏ thôi...” Giọng của người đầu bếp già lập tức im bặt, bà ta chỉ phàn nàn một chút thôi, cũng không phải là thấy không nên thật, không cần thiết để đầu bếp Tra nghe được rồi bị gọi ra ngoài, như vậy thiệt nhiều hơn3được
Người còn lại thấy bà ta không nói nữa, cười tiếp tục cúi đầu xử lý con cá trong tay
Phu nhân làm gì, không làm gì, làm gì có chỗ cho bọn họ đánh giá.
Mặt trời đã ngả về phía Tây, ánh nắng vẫn còn gay gắt, nhưng nhờ có bóng cây che chở nên nơi đây rất mát mẻ, Hạ Diệu Diệu nhìn thời gian, ngồi lên chiếc xe đạp, thong dong đi đến Nhị Môn Sở đón con gái, cả quãng đường cô cười rất vui vẻ, không có những lời chào hỏi lễ phép, cũng không bị nhìn ngó chằm chằm, tự do ung dung đạp xe.
Cô là người mới đến, vô ý nghe được những lời bàn tán về mình cũng không hề ảnh hưởng đến một ngày vui vẻ
Việc này cũng giống như tự nhiên có một sếp mới từ trên trời rơi xuống đến bộ phận của mình, dù tốt hay không, cũng luôn có người nói này nói nọ, nếu hỏi mục đích của họ là gì, thật ra cũng không có gì cả, chỉ là những lúc rảnh rỗi không có gì để nói, vừa hay lại có người mới đến nên lôi ra làm chủ đề thôi.”
Sếp mới đi vệ sinh, đi ăn cơm, uống cà phê hay là trà đều là chuyện mới mẻ, cô cũng đã từng không ít lần tham gia vào những câu chuyện như vậy
Nói xấu vẫn là nói xấu, nhưng nếu hỏi cô có thật sự có ý kiến gì với người ta không thì..
không có.
Vậy nên Hạ Diệu Diệu không ngại nghe thấy những lời nói đó, nhìn những ánh mắt nhìn vào cô rồi lại vội vã dời đi, cô nghĩ ai mà chả có tâm lý bài ngoại chứ, dần dần sẽ tốt lên thôi
Với những người có ác ý, cô cũng không phải nhọc lòng làm gì, cô vẫn biết mách lẻo đấy.
Cô đạp xe dưới ánh nắng vỡ vụn, trên con đường lớn không một bóng người cố ý đạp nhanh hơn để gió lùa qua người, vừa sảng khoái vừa phấn khích.
Hạ Diệu Diệu dắt Thượng Thượng nhảy nhót bước qua cây cầu nhỏ nối thẳng đến phòng khách, dưới cầu là dòng nước đang chảy róc rách, trên cầu quấn đầy những dây nho to bằng bắp tay trẻ con với những tán lá sum sê và những chùm nho to bằng ngón tay treo lủng lẳng: “Thật sao, Thượng Thượng của chúng ta sắp nuôi sâu tằm rồi...” Thượng Thượng cứ nhảy nhót, ngửa đầu nghiêm túc giải thích với mẹ: “Cô giáo của chúng con bảo, ai mà nuôi được con sâu béo nhất thì sẽ được thưởng một bông hoa đỏ.” Hạ Diệu Diệu cười không dùng được, ai nuôi thì béo chư: “Vậy để ai nuôi thì béo đây.” Đều như nhau cả: “Mẹ ơi con có thể nuôi thật nhiều được không?”
“Sau đó sẽ chọn ra con béo nhất để đi thi, ha ha, hồi bé mẹ cũng đã từng nuôi, nhưng là nuôi thỏ.” “Thỏ? Vậy con cũng muốn nuôi một con thỏ.”
“Nể mặt con nói đúng số lượng, nuôi một con nhé.” Sau đó cô nói với Khả Tín ở phía sau: “Ngoài tằm ra, cho con bé nuôi thêm một con thỏ nữa.” Cô nghĩ rồi lại bổ sung: “Thêm một con gà nữa.”
Khả Tín nghe vậy thì liếc ngay sang vẻ mặt gian mãnh của mẹ đại tiểu thư, như vậy có được hay không? Có nên không đây?
Hạ Diệu Diệu dắt tay con gái, vừa cười vừa nghiêm túc thảo luận với cô bé về cách chăm sóc nuôi dưỡng tằm với gà, nên nuôi ở trong một “căn phòng lớn” hay là xây cho chúng mỗi con một “gian nhà nhỏ“.
Hạ Diệu Diệu thấy nuôi trong một phòng tốt hơn, như vậy chúng có thể cùng nhau lớn lên, lớn rồi sẽ thân thiết với nhau hơn
Thượng Thượng không theo kịp suy nghĩ của mẹ, nghĩ mãi vẫn không ra có vấn đề gì ở đây, cũng nghiêm túc bổ sung: “Cộng cả Quả Banh Trắng vào nữa, ba bọn nó ở cùng nhau, sau này có thể cùng nhau đánh quái thú.” Thế giới này lấy đâu ra quái thú: “Được, chờ khi lớn rồi, để chúng nó ra sau núi đánh bại dê núi với chim ưng.”
“Đánh bại dê núi với chim ưng!”
Hà Mộc An cầm chiếc cốc cà phê đi xuống thì nhìn thấy vợ và con gái đang hào hứng nói những lời đao to búa lớn với dáng vẻ ta đây.
Ánh mắt nghi hoặc của anh quét qua, Hạ Thượng Thượng phấn khích chạy qua đó chia sẻ với ba về trận đấu lớn trong tương lai của cô bé
Đội hình một con gà, một con tằm cùng với một chú chó của cô bé sẽ đại sát tứ phương trong một ngày không xa.
Hà Mộc An cau mày chăm chú nghe cô bé nói, ánh mắt chốc chốc lại liếc về phía Hạ Diệu Diệu đang ngồi chuyển kênh tivi, cô muốn đặt bẫy con gái để làm gì? Nhưng mà con gái anh cũng dễ bị lừa quá đi: “Gà ăn gì nào?”
Hạ Thượng Thượng đang thao thao, nghe ba hỏi vậy liền ngẩng đầu lên nhìn ba rồi nghi hoặc hỏi dò: “Lá rau...” Hà Mộc An quyết định gật đầu đồng ý: “Ừ,nuôi đi.” Nói rồi anh cầm hai cốc cà phê đi về phía Diệu Diệu, ngồi xuống cạnh cô: “Tối nay ăn gì?” “Em đã gọi cá rồi.” Hạ Diệu Diệu đang tập trung vào bộ phim nói về gia đình, cô không thích xem về chủ đề ở gia đình trên mạng, cảm thấy xem trên mạng không có cảm giác bằng xem trên tivi
Hà Mộc An duỗi tay để trên lưng ghế sofa, bàn tay vừa hay đặt ngay vị trí cô tựa đầu: “Chú Tra làm cá rất ngon.” “Em để ý thấy lần trước anh ăn rất ngon mới gọi đấy.” “...” Nhìn chằm chằm vào bát người khác như vậy có được không! “Ba ơi! Đúng rồi! Đúng rồi! Con sẽ nuôi tằm, Quả Cầu Trắng và gà con! Haha, không cần phải gửi sâu đến nữa!” Hà Mộc An nhìn ngay sang con gái
“Ba thấy con có giỏi không, con đã học thuộc số điện thoại của ba rồi, con yêu ba nhất nhất!”