*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đi qua cây cầu trong biệt thự, bà Hạ chọn trái cây tươi ngon đi vào trong bếp, lại nhìn thấy con gái muộn như vậy rồi còn thay đồ đi ra ngoài, rất không vui nói: “ Đi làm gì? Bây giờ mấy giờ rồi, mẹ đang gọt trái cây cho mọi người nên đừng đi nữa.”
Hạ Diệu Diệu thay giày, mái tóc dài qua vai trượt xuống: “Có hẹn với Đồng Đông và Tân Xảo.”
“Lại là bọn họ? Ba người các người không kết hôn lại không có bạn trai, tối nào cũng đi ra ngoài, đúng là vật họp theo loài.”
“Me!”
“Được rồi, con lái xe cẩn thận đó, đừng uống rượu, nểu tối quá thì uống rượu xong đừng về.” Cuối cùng bà vẫn nói thêm một câu: “Chẳng trách ba người các cô không gả đi được, ngày nào cũng là ba cô gái3đi ra ngoài chung, muốn có ý đồ gì với mấy cô cũng không biết nên ra tay với ai trước.”
“Mẹ, là do chúng con không muốn gả đi được chưa, con đi nha.”
Hạ Diệu Diệu cười hi hi cầm ly nước trái cây, nhìn ly nước trên tay Khổng Đồng Đồng trào phúng nói: “Tôi nói có phải có nên đổi sang màu trắng không, nước cam ép thì có gì ngon.” Khổng Đồng Đồng hào sảng uống cạn ly, đặt mạnh ly xuống bàn, lau vệt nước trái cây còn vương trên khoé miệng, gương mặt tròn trịa đáng yêu, cũng nhờ gương mặt ấy đã giúp cô ăn gian tuổi tác rất nhiều: “Cô hiểu cái gì, tôi đã không có bạn trai rồi sao còn có thể mất luôn cái bao tử được.” “Đúng!” Trương Tấn Xảo mời cô ấy, mím môi nói: “Khi1không có ai yêu thì cần phải tự yêu bản thân mình, tên họ Thiệu đó là đồ không có mắt nhìn, bỏ đi cũng không tiếc.” Khổng Đồng Đồng ra sức gật đầu: “Nghĩ lại thì tôi đang trong tuổi xuân phơi phới, anh ta lại đã ngoài bốn mươi rồi, lúc đầu tôi không chê bai anh ta, xí, già rụng răng rồi, tôi mà thèm anh ta sao!” Hạ Diệu Diệu đặt ly nước trái cây xuống: “Vậy anh ta cứ như vậy chia tay với cậu sao?” Không phải là cô nói quá về người chị em này của mình, lúc Đồng Đồng yêu đương với ông chú đó, tuyệt đối hiền lương thục đức, bao dung độ lượng.
Khổng Đồng Đồng nghe vậy sắc mặt liền tiu nghỉu, nhưng ngay sau đó lập tức hừ lạnh, vứt một chút tiếc nuối còn sót lại3sang một bên, lại tiếp tục tự rót cho mình một ly: “Anh ta biết sai thì thế nào! Tớ chờ đợi anh ta một tiếng yêu nhiều năm như vậy nhưng anh ta nói bỏ là bỏ! Nói với tớ sau này sẽ không lơ là tớ nữa, anh ta chỉ là vì con, thực chất đã không còn tình cảm gì với người phụ nữ đó, ngày nào cũng gọi điện thoại cho tớ, humz, bây giờ mới biết là tớ tốt, lúc đầu sao không như vậy đi, bây giờ cứ để cho anh ta ở cùng với người thiếu phụ kia đi, để cho họ kết hôn lại đi, lão nương không rảnh chơi với bọn họ.” Nói xong cô lại tiếp tục uống cạn một ly, uống xong thì cảm thấy mùi vị không đúng lắm, lúc này mới biết thứ mình vừa3uống không phải là rượu, nhưng lại có điểm không đúng
Trương Tấn Xảo vô cùng thấu hiểu vỗ vai cô ấy: “Đừng đau lòng, đều đã qua hết rồi, cứ nhìn về phía trước đi, ngày mai lại là một ngày mới.”
“Đương nhiên, mất đi tớ là tổn thất của anh ta, Vương Phong Long cũng là một tên mù.” Trương Tân Xảo nghe vậy có chút hậm hực: “Đang yên đang lành tự nhiên nhắc đến anh ấy làm gì.” “Hai tên tôi đi chung với nhau, nhân cách cũng không còn.” “Cũng đúng, đời người không vứt đi những thứ dơ bẩn thì làm sao thăng hoa, không phá kén thành bướm thì làm sao bay đến nơi tươi đẹp.” “Có đạo lý, phía trước chắc chắn có người tốt hơn đang chờ.”
Hạ Diệu Diệu lại không cho là như vậy, sự thay đổi tình cảm9của hai người bọn họ, cùng lắm cũng chỉ là từ tình thâm phát triển thành tình mỏng, chứ không phải là người đàn ông họ gặp được càng ngày càng tốt, mà là trong quá | trình đó họ đã học được cách xem nhẹ mọi thứ
Người đàn ông chỉ có lúc thất bại mới học được trân trọng, học được cách cho đi, bảo vệ thứ tình cảm khó khăn lắm mới tìm lại được, sau đó thì ngô ra được rằng mỗi người một nẻo không tốt bằng cùng nhau đến già.
Vì vậy Hạ Diệu Diệu đối với việc có nhai lại có hay không sẽ có một chút khoan dung, chỉ cần là chuyện đã được sửa đổi tốt hơn, cần ăn thì ăn thôi, rốt cuộc thì nó cũng vừa miệng minh, không có độc thì cứ ăn tiếp.
“Thật sự là đã hạ quyết tâm rồi?” Đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, với lại giữa bọn họ chỉ là một đứa trẻ, nếu thật sự họ Thiệu kia có hành động thực tế hơn, tìm ra được biện pháp giải quyết vấn đề, chắc là đến cuối cùng Đồng Đồng cũng mềm lòng thôi.
Khổng Đồng Đồng lắc đầu: “Không, tớ đã suy nghĩ kỹ rồi, con trai của anh ta lúc nào cũng tồn tại ở đó, lần này thì cho qua, lần sau thì sao, sau này lúc con trai anh ta cần anh ta chắc chắn sẽ càng ngày càng nhiều, những lúc đó tới đều phải tỏ ra độ lượng sao, tha thứ nhiều lần có phải anh ta sẽ càng được nước lấn tới, huống hồ loại chuyện này tớ lại không được đố kỵ, nếu như đố kỵ nhiều quá, sẽ giống như là tớ đang cản trở tình cảm cha con của bọn họ, tớ hà tất phải đi làm người ác.” Nói xong cô lại nhìn về phía Hạ Diệu Diệu: “Tớ không nói cậu, đừng nghĩ rằng đang nói mình.”
Hạ Diệu Diệu vì chữ “người ác” này mà trịnh trọng gật đầu, bởi vì đây là trường hợp bất khả kháng, không bằng cứ buông tay ra, nghe những lời này, cô bất giác cười: “Tớ đã chia tay với Trạm Vân rồi.” “Cái gì!” Khổng Đồng Đồng, Trương Tấn Xảo cùng nhìn về phía cô: “Chuyện khi nào vậy? Sao không nghe nói gì hết!” “Chia tay thôi mà có cần phải thông báo cả thế giới biết không.”
Khổng Đồng Đồng nghe vậy uống một ngụm lớn nước ép trái cây, đặt ly xuống, nghĩ ngợi, sau đó thấu hiểu gật đầu: “Chia tay cũng tốt.” Tự bản thân cô cảm khái nói: “Thượng Thượng còn nhỏ, ít nhất sau này có hoạt động gì với ba ruột của nó, cũng không cần phải suy nghĩ đến cảm xúc của người thứ ba, các người có thể thoải mái ở bên nhau, đối với cậu hay là Cao Trạm Vân đều là chuyện tốt.”
“Sao tớ lại cảm thấy lời này có gì không đúng?”
“Cũng không chịu đứng trên lập trường của bác sĩ Cao mà nghĩ!” Hạ Diệu Diệu đầu hàng, tuỳ họ nghĩ thế nào thì nghĩ
Trương Tấn Xảo cảm thấy có chút đáng tiếc, nhưng cũng hiểu được lời Đồng Đồng nói, không phải do lập trường của bọn họ khác nhau mà đưa ra tiêu chuẩn đối lập, Đồng Đồng chia tay rồi, Diệu Diệu chắc chắn cũng có vấn đề cần suy nghĩ, có phải là nên quay lại hay không, chủ yếu cô ấy đang lo nghĩ cho đứa con: “Chia tay cũng đã chia tay rồi, cậu còn có đứa nhỏ, không thiếu một người đàn ông nhé! Bọn tớ đến tuổi này rồi cũng nên kiếm một người để sinh một đứa!”
“Nghe lời này sao lại cảm thấy bị tráng như vậy...” Trương Tấn Xảo cười: “Chỉ là cảm xúc nhất thời..
mà thôi.”
Khổng Đồng Đồng thở dài, rượu không làm người say mà người tự say, cổ nằm nhoài lên bàn: “Các cô nói ba người chúng ta có phải là xui xẻo quá không, đường tình duyên của ai cũng trắc trở, người nào cũng gặp phải tên tồi, đúng là xui xẻo cả đời, không biết là bị ai truyền cho cái xui xẻo này.”
“Sao đây, khiêu khích ly gián?” Hạ Diệu Diệu nghĩ: “Cậu nói vậy cũng đúng.” “Đúng vậy, đúng vậy, khẳng định là phạm phải thái tuế, chúng ta nhanh đi tìm thầy bói xem thử.”
Trương Tấn Xảo liếc cô ta: “Bớt kiểm chuyện đi, bác sĩ Cao đâu có tệ.” Sau đó cô giật mình: “Cậu và bác sĩ Cao chia tay nhau là vì đứa trẻ...” Nghĩ thì không có khả năng nha, nhìn bác sĩ Cao thương Thượng Thượng như vậy? Tay Hạ Diệu Diệu bỗng có chút khựng lại, sau đó liền khối phục đáng vẻ bình thường: “Có rất nhiều nguyên nhân, vấn đề gia đình hai bên, Thượng Thượng...” Thượng Thượng thì sao? Cha của Thượng Thượng thì làm sao? Gia đình hai bên của bọn họ thì thế nào? Mẹ của cô muốn ở biệt thự thì cứ ở, người ta muốn cho thì liên quan gì đến cô, nhà của Trạm Vân cùng lắm thì sau này không qua, vậy thì rốt cuộc vì sao lại chia tay?
Hạ Diệu Diệu đột nhiên cảm thấy nếu thật sự cần phải tìm được nguyên nhân chia tay thì lại tìm không ra, tóm lại cái gì cũng không phải là lý do, nhưng lại đều là lý do cả, cảm thấy vô cùng mâu thuẫn, nhưng nghĩ lại thì không mâu thuẫn chút nào.
Hạ Diệu Diệu cười khổ
Cho nên cuối cùng cô tổng kết ra một điểm: “Chủ yếu là do tớ tạo nghiệt quá nhiều.”
Khổng Đồng Đồng nghe vậy thì cười không ngớt, cúi gập xuống bàn mà cười không ngóc lên được: “Không phải là do cấu tạo nghiệt quá nhiều, cậu làm gì Hà đại tổng tài nhà người ta? Bạch mã hoàng tử trong lòng các thiếu nữ, người mà nhà nhà đều muốn cậu ta làm con rể, cậu thì lại ăn mất miếng bánh người ta dòm ngó một cách không thương tiếc, haha! Haha!” “Thần kinh!”
Trương Tấn Xảo cũng cười không ngớt, nghề của cô càng khiến cô hiểu rõ sức mạnh của người đàn ông đó, nếu không thì sao những nhân sĩ xuất chúng như Mộc Tú Tranh và Hà Thịnh Quốc lại có những bài báo lá cải đó: “Haiz, anh | ta có gì khác với những người đàn ông khác?”
Khổng Đồng Đồng nghe vậy cũng vô cùng hứng thú nhìn cô: “Nhanh nói đi, dùng những tin tức trong ngành của cô để tiêu diệt cậu ta.”
“Đúng vậy, vui một mình không bằng vui chung.” “Tân Xảo, cậu càng ngày càng xấu.” “Tôi cũng chỉ là hiểu kỳ mà thôi, ai mà không hiểu kỹ chứ, đó lại là Hà Mộc An người làm mưa làm gió trên thương trường, ai mà không muốn thăm dò đời tư của anh ta, nhanh nói đi, để cho bọn tớ đỡ tò mò, anh ta lúc ở trên giường có cứng nhắc giống như bình thường hay không, hay chỉ chọn một loại tư thế mà thôi?”
Khổng Đồng Đồng nhanh chóng kéo cô ta qua một bên: Cậu thì biết cái gì, những người đàn ông bình thường càng quy tắc thì khi đó càng hoang dã, bây giờ không phải đang lưu hành cái gì mà tổng tài bá đạo làm cho bà lão khóc đến ngất xỉu hay sao, nhưng chỉ cần mặc đồ vào lại trở về dáng vẻ đạo mạo như thường, có phải không Diệu Diệu?”