*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vì sợ gọi lên rồi cô không vui mà đi luôn, Hà Mộc An chỉ bảo cấp dưới đưa một bát mì lên, ăn một cách yên lặng không phát ra tiếng động, rồi để nhân viên dọn dẹp đi.
Anh vẫn ngồi ở vị trí khi nãy, nhanh chóng phân tích để tìm một chủ đề nói chuyện thật tự nhiên tiếp theo
Rất lâu rồi anh không có thời gian rảnh rỗi tĩnh lặng thể này để suy nghĩ về những thứ ngoài công việc, anh không tán thành việc mình dành thời gian vào những việc không có chút hi vọng tiến triển nào, nhưng anh vẫn không rời đi, thậm chí không có tâm trí đâu để cho người đem laptop đến làm việc, anh chỉ ngồi đó nghĩ mãi về chủ đề mở lời nói chuyện với3cô.
Xem ra anh thật sự rảnh rỗi rồi! Hà Mộc An không thích như vậy, anh nhíu mày không biết mình đang ganh đua với ai mà còn chưa rời đi!
Thời gian cứ chậm rãi trôi qua, không gian hết sức tĩnh lặng, Hạ Diệu Diệu chơi hết sáu ván chém hoa quả, cô cảm thấy chán chường, hai chân duỗi thẳng ra cho đỡ mỏi, rồi lại đôi chân này gác lên chân kia, tiện tay giở tin tức ra xem.
Hà Mộc An vẫn cứ ngồi như vậy, hai người bị tách biệt bởi chiếc kệ ở giữa, không ai có ý muốn nói chuyện với người kia, nếu không cố ý nhìn, thì thậm chí còn rất khó để nhìn thấy nhau qua chiếc kệ bày đầy đồ trang trí.
Nói đúng ra, mặc dù bọn họ không phải1là vợ chồng, nhưng cũng là người đã từng quen biết, không nên trở nên xa lạ như thế này
Trên thực tế, bọn họ giao tiếp với nhau rất xa lạ, từ gặp lại đầu tiên đã thế, Hà Mộc An không biết mình đã làm gì không đúng để cô nói chuyện khách khí xa cách đến vậy, xa cách như chưa từng quen biết nhau, trong ấn tượng của anh, cô chưa bao giờ yên lặng như thế quá nửa tiếng đồng hồ, cô luôn có vô vàn những chủ đề trò chuyện.
Hà Mộc An cười chua chát, tới nay, đến những lời vô vị đó cũng không được nghe nữa rồi
Căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng thở của ba người.
Hạ Diệu Diệu cảm thấy mình không có bất cứ chủ đề nào3đủ tầm để nói chuyện với Hà Mộc An, lẽ nào nói với anh rằng đứa bé mới sinh ở nhà họ Hạ bên cạnh hơi bị đen, cô không thích tiếng lắp đặt đồ đạc của nhà bên tay trái, trong khu chung cư có mấy bà vợ già thường xuyên nói xấu kẻ thứ ba trên gác, những chuyện đó anh cũng không thích nghe đâu.
Hạ Diệu Diệu thậm chí không thể lấy những chuyện chia tay hồi trước, những chuyện nhỏ nhặt hồi ở bên nhau ra để cãi vã như tất cả những cặp đôi khác sau khi chia tay, bởi vì chẳng có gì để mà cãi nhau, đối phương không đến nỗi lật lại chuyện không phải của cô, nếu không phải vì Thượng Thượng, cô đoán rằng Hà Mộc An cũng chẳng thèm3để ý đến cô.
Cô muốn mở lời bằng chuyện của em gái, nhưng lại giống như cầu xin người ta vậy, muốn người ta tốt hơn nữa với nhà mình, dễ khiến người ta bực mình, thế nên Hạ Diệu Diệu rất yên lặng, yên lặng xem những tin tức không rõ thật giả trên điện thoại, chỉ mong đừng khiến cho Hà Mộc an không vui, khiến anh có ấn tượng không tốt về con gái, dù sao thì con người anh cũng rất dễ trở nên không vui.
Trời càng ngày càng tối, màn đêm dày đặc như mở ra một thế giới khác, tiếng chim xa dần, tiếng ve cũng tản đi, vầng trăng yên tĩnh nhô lên đầu ngọn cậy, những cơn gió lạnh lẽo tạt qua, xua tan khí nóng ban ngày
Hạ Diệu Diệu để chế9độ yên lặng, cô đang chat với Cao Trạm Vân, nói về những chuyện vặt vãnh không đâu
Ánh đèn càng ngày càng rạng, màn đêm bên ngoài càng ngày càng dày đặc, khiến đêm tối thêm phần tĩnh mịch
Hà Mộc An bỗng nhiên đứng lên, đi qua chiếc kệ, lạnh lùng đến đứng trước mặt cô
Hạ Diệu Diệu vội vàng để điện thoại xuống nhìn anh, như một Hạ Diệu Diệu mà anh từng quen biết trước đây, còn anh vẫn thế, vững vàng đầy khí chất
“Trời không còn sớm nữa, có lẽ Thượng Thượng sẽ không tỉnh dậy nữa đâu, em tắm rửa đi ngủ đi.” Giọng nói của anh trầm ấm vang lên, rõ ràng rành rọt.
Hạ Diệu Diệu vội vàng ngồi thẳng dây, khách khí ngẩng đầu lên mỉm cười: “Không sao đâu, cũng không nóng, một lát nữa em ngủ.”Ý là cô không cần tắm
Ở chỗ này, lại còn có một người con trai khác, cho dù trong phòng tắm có đầy đủ trang thiết bị, cho dù bây giờ là mùa hè, người toát mồ hôi không thoải mái, nhưng cô cũng không thể đi tắm, những chuyện kín đáo này không thể làm trước mặt người ngoài, đây là vấn để nguyên tắc, không nói đến chuyện có chịu đựng được hậu quả của một ngày không tắm hay không, hơn nữa đối với điều trước, thì điều sau này chẳng là gì cả.
Hà Mộc An nghe vậy nhìn cô, hết sức ngạc nhiên.
Biểu cảm đó của anh không bộc lộ rõ, không nhìn kĩ thì không phát hiện ra được, nhưng Hạ Diệu Diệu dù sao cũng đã ở cùng anh ba năm, vẫn có hiểu đôi chút, những thứ đó đã được cơ thể thuần thục ghi vào bộ nhớ
Hạ Diệu Diệu cười trừ, rồi từ từ quay mặt đi chỗ khác, không muốn giải thích, cô tự nhiên nhìn về phía con gái đang ngủ say, vững vàng chấp nhận sự ngờ vực của đối phương, đợi anh lịch sự rời đi chỗ khác
Hà Mộc An dường như không hiểu điều đó, thậm chí anh vẫn giống như trước đây, không thể chấp nhận được điều này, sau khi nhìn cô một lúc, anh cũng đắn đo một hồi mới lên tiếng: “Sao em vẫn giữ thói quen như trước đây.” Giọng nói hàm chứa chút phàn nàn, không bằng lòng
Hạ Diệu Diệu không ngờ rằng anh sẽ nhắc lại chuyện trước đây, cũng như không ngờ rằng vấn đề này còn tiếp tục, bởi vì từ khi gặp lại cho đến giờ, hai người họ chưa từng nhắc lại chuyện trước đây.
Hạ Diệu Diệu nghe thấy anh nói vậy, bỗng nhiên thấy khó xử, thậm chí giờ đây, cô đã rất khó để tin rằng mình đã từng gần gũi như vậy với người đàn ông quyền lực, lạnh lùng, cương nghị này.
Vì chuyện có tắm hay không, hai người đã cãi vã rất nhiều lần, thậm chí cô còn vô ý để ngón chân mình vào miệng anh, khi ấy nhất định là cô điên mất rồi, không thì cũng là còn trẻ quá, dễ mắc bệnh: “Cũng may” Hạ Diệu Diệu lại nhìn sang phía con gái, thật sự không biết tiếp tục nói thế nào về chủ đề này.
Hà Mộc An hình như cũng cảm thấy không ổn, anh đứng yên lặng, không để mọi người nhìn thấy bàn tay nhét trong túi quần của anh đang vã mồ hôi, cùng với những kí ức về cô được đánh thức trên cơ thể
Cô không thích chủ đề này đúng không? Vậy nghĩ thêm xem, nghĩ thêm xem, cuối cùng anh bình tĩnh lên tiếng: “Anh đã nói với bác sĩ rồi, tí nữa anh sẽ sang phòng bên cạnh ngủ.” Em muốn tắm thì cứ tắm đi.
Hạ Diệu Diệu nhìn anh, rất ngạc nhiên vì anh lại nói với mình những điều này: “Vâng.”
Hà Mộc An gật đầu, cảm thấy đã cho qua chuyện gợi ý cô đi tắm một cách hoàn hảo, bởi vì anh không ở đây, nên anh sẽ không dùng chung nhà tắm với cô, thế nên mới nói với cô điều đó, chứ không phải nói vu vơ, anh chỉ muốn nhắc nhở cô, có lẽ cô cũng sẽ không nghĩ gì nhiều.
Rồi rất tự nhiên, anh ngồi xuống bên mép giường, ở một khoảng cách rất xa với cô, anh nhìn con gái, nghĩ ngợi, sau khi đã nghĩ đi nghĩ lại những điều muốn nói, cuối cùng anh cũng lên tiếng: “Mấy năm nay một mình em chăm con, vất vả rồi.” Đây là lời nói thật lòng.
Hạ Diệu Diệu nghe xong thì nhìn anh, mỉm cười, sau đó di chuyển tầm mắt
Vì không biết trả lời thế nào nên mới mỉm cười, nói gì đây? Ừ, em rất vất vả? Không vất vả, vẫn ổn? Đều quá dư thừa để nói ra.
Hà Mộc An không cảm thấy vô vị, anh vẫn muốn tiếp tục câu chuyện: “Anh...” không được biết
Lời nói sắp thốt ra lập tức khựng lại! Anh không đến nỗi tầm thường như vậy, khi không có cách, anh nên nghĩ đến những điều bất thường, cũng không để bụng đến điều gì bất thường
Chỉ là không đồng ý với chuyện con gái không được lớn lên dưới sự chăm sóc của mình.
Nhưng bây giờ, bọn họ rõ ràng không phải là hai ba tháng không gặp, rồi anh không hài lòng vì chuyện cô đem Thượng Thượng đi: “Khi còn nhỏ, có phải con bé rất đáng yêu không?”
Giọng nói trầm ấm lọt tai, cẩn trọng không để đánh thức con gái, đàn ông con trai lúc này luôn có thể khiến người ta mất hết phòng vệ, nhất là khi xuất hiện vai trò của một người ba.
Hạ Diệu Diệu mỉm cười, chủ đề này rất an toàn, nó khiến cho biểu cảm trên gương mặt cô cũng nhẹ nhõm thêm vài phần, đổi phương nói với cô về con mình, cho dù là người lạ nói với cô về Thượng Thượng, cô cũng có thể nói rất nhiều, hơn nữa lại là người cũng yêu quý Thượng Thượng như cô.
Ba mẹ nào nói về con mình cũng có những điều nói mãi không hết, tốt xấu đều nói, không cần biết đối phương có muốn nghe hay không, cứ thế nói không ngừng: “Vâng, hồi đấy con bé nhỏ tí xíu, cực kì đáng yêu, bàn chân vừa để gọn trong lòng bàn tay, mềm mại hơn cả chú chuột con, khuôn mặt mịn màng, có vài sợi lông tơ nhỏ, cực kì mềm mại, ai dà, em nói anh cũng không hiểu.” Hạ Diệu Diệu bỗng nhiên có chút không vui: “Lúc mới sinh, con bé không ăn gì cả, lúc đó sợ con bé bị làm sao, chỉ muốn bác sĩ túc trực bên con bé 24 giờ, có điều, may là bác chăm cữ có kinh nghiệm, đúng là sáng suốt vì đã mời người chăm cữ.” Cũng may là cô không la mắng anh
Chủ đề này rất dễ khiến anh nghĩ đến căn nhà thuê nhỏ bé hai người đã từng sống.
Hihi, bác chăm cữ chăm sóc con bé rất tốt, hết cữ đã lên được cân rưỡi, còn nữa, lúc hết cữ, con bé đã biết cử động, ngủ rất không an phận, thường xuyên trườn đến bên cạnh em, thân hình nhỏ bé gồng mình đến toát cả mồ hôi, rất vất vả