*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
không.
Hà Mộc An cười châm biếm, bà mẹ “năng động đáng yêu” đến kì quặc của anh, chẳng có gì xứng với Tần Nguy, một người tốt nghiệp đại học hàng đầu thế giới, nắm trong tay nhiều sáng chế lại kinh doanh rất phát đạt
Lúc nhận được điện thoại, anh không kiềm chế được cảm giác ngỡ ngàng kì lạ
Hà Mộc An vuốt tóc con gái, cũng giống như anh không thể tin rằng mình bỗng nhiên lại có một cô con gái: “Ba không nên doạ Thượng Thượng.”
Ba biết, ba sai rồi, cũng là do ba đã quá lo lắng
Hà Thịnh Quốc xốc lại tinh thần, vội vàng nhận sai, đồ ngốc Mộc Tú Tranh, mất bao nhiêu thời gian mà tay trắng vẫn hoàn tay trắng, cũng không xem mình là thể lại gì, còn muốn theo đuổi Tấn Nguy, bao nhiêu tiểu cô nương xếp hàng chờ3người ta đoái hoài, bà ta thật sự vẫn tưởng rằng mình xinh đẹp như hoa bách hợp buổi sáng chăng, đúng là buồn nôn quá, đồ đàn bà già nua.
Hà Thịnh Quốc bình tĩnh lại, có chút dương dương tự đắc, ông là đàn ông con trai, bên ngoài có đàn bà người ta gọi là phong lưu, Mộc Tú Tranh bên ngoài nuôi trai gọi là không biết tự trọng, nếu là trước đây thì đã bị nhốt vào chuồng heo rồi
Ông ta hoàn toàn quên rằng đàn ông bên ngoài nuôi gái trẻ cũng bị khinh thường
Nực cười, cái xã hội này chỉ cho phép ông ta phong lưu xong rồi quay đầu, còn bà ta muốn quay đầu thì cũng chỉ có thể tìm trai trẻ không bằng ống, sao có thể có đàn ông tốt chấp nhận bà ta.
Hà Mộc An bình tĩnh nhìn Hà Thịnh1Quốc, anh không biết ba mình lấy đâu ra tự tin, Mộc Tú Tranh, chỉ có mỗi trí thông minh không đạt, còn lại tính cách, và tất cả mọi thứ đều không có gì để chế, không phải tất cả mọi người đàn ông đều thích phụ nữ trẻ, cũng không phải tất cả phụ nữ đều thích những người đàn ông thành đạt giàu có.
Hà Thịnh Quốc vui vẻ trở lại, ông ta bắt đầu quan tâm hơn đến cháu gái, cười tươi như hoa: “Thượng Thượng...” Hà Mộc An lập tức nhìn sang ông ta không nhìn thấy con bé đang chơi sao! Thượng Thượng lập tức ôm lấy cổ ba, gương mặt nhỏ nhìn về phía khác, không đếm xỉa đến ông
Hà Thịnh Quốc vuốt mũi, cảm thấy mình không hề có chút tôn nghiêm nào trong cái nhà này, sinh con trai đến nông nỗi này3đúng là ác mộng
Hà Mộc An thở dài, khẽ xua tay: “Ra ngoài đi, tối nay cùng nhau ăn cơm.”
Hả, được
Hà Thịnh Quốc mỉm cười, ông đã làm cho cháu gái mình sợ, từ từ bồi dưỡng, nhất định rồi cô bé sẽ thích ông, nhìn xem cô bé đáng yêu nhường nào.
Tâm trạng Hà Thịnh Quốc đã tốt hơn nhiều, ông xuống nhà, nhận được cuộc gọi của thư kí nhỏ đã lâu không liên lạc, bỗng nhiên dịu dàng an ủi vài câu, thể thốt rằng làm sao quên được cô ta, nhất định sẽ đến thăm cô ta.
Thời gian này, vì chuyện của Tú Tranh, ông ta bận đến mức không có thời gian để ý đến ong bướm rập rờn ngoài kia, giờ thì tốt rồi, tất cả đã đâu vào đấy, không còn mấy chuyện rối rắm nữa, tất cả đều trở về như cũ, ông3tiếp tục ngẩng cao đầu quay lại chinh chiến, không thể để tuổi thanh xuân của các tiểu mỹ nhân trôi đi oan uổng, Hà Thịnh Quốc vui vẻ huýt sáo, đắc ý đi về phòng mình tắm rửa.
Sự yêu kiều diễm lệ của Mộc Tú Tranh không hề thay đổi theo sự gia tăng của tuổi tác, bệnh công chúa, não đậu phụ do được nuông chiều từ bé, ngây thơ sáng chói như mặt trời lúc tám chín giờ sáng
“Thượng Thượng! Cháu gái của bà! Cháu gái của bà đâu? Cháu gái đâu?”
“Lão phu nhân, nước nóng đã chuẩn bị xong rồi.” Lão, lão, bà đã già đâu, bà không thích chỗ con trai, cũng là vì ghét lũ giúp việc không biết nói năng này, con trai bà là ngài Hà, bà dĩ nhiên là lão phu nhân" rồi, chẳng có đầu óc gì cả, đúng là chỉ9muốn cho lũ giúp việc này về quê càng nhanh càng tốt.
“Lão phu nhân? Phu nhân...”
Phiền quá đi mất! Mộc Tủ Tranh kéo hành lí, từ lúc bước chân vào nhà cho đến khi vào đến giường, toàn bộ người giúp việc đều mới, đổi thành một đám người mới biết giả nai đáng yêu, thay đổi hoàn toàn không khí ở đây, những chỗ bà đi qua đương nhiên phải nở hoa theo từng gót chân, không thì sao có thể lột tả hết được khí chất của bà.
Đồ khốn khiếp Tân Nguy! Ông ta dám nói rằng não bà toàn là hồ dán
Mộc Tú Tranh vừa tắm vừa bực mình, ông ta nói bà bằng này tuổi đầu rồi, nhét cái miệng đỏ vào trong, đừng cho ra như thế, đúng là tức chết đi mất, đó là màu son bà mới mua, đỏ đào mật, rất hợp cho một nụ hôn đằm thắm, ông ta hiểu cái gì chứ!
Ông ta nói bà giống như một con công bày trò, đó gọi là hồn nhiên chứ! Ngây thơ hồn nhiên là phong cách đang thịnh hành, không biết ông ta có biết tận hưởng không nữa: còn cả cách bà làm nail nữa, là phong cách bãi cát lấp lánh, thế mà cũng không hiểu! Đồ đàn ông không có gu!
Bà ta đúng là có mắt như mù, thích ông ta lâu như vậy, lãng phí thời gian với một khúc gỗ nhà quê, loại đàn ông đó không thể nhìn ra tâm hồn trẻ thơ yếu đuối của bà được, cơ bản là không thể bảo vệ bà như bảo vệ một cô công chúa, cơ bản không hiểu được ngọc trai và kim cương có gì khác nhau, không hiểu rằng ngoài cỗ xe ngựa biển hoá từ quả bí ngô ra, còn có cỗ xe ngựa biển hoá từ quả chuối.
Bà ta chẳng còn mặt mũi nào gặp ai nữa
Từ nhỏ đến lớn, có ai chưa từng chịu khuất phục trước sức quyến rũ của bà, bà đúng là mù mắt rồi mới đánh cược với bạn bè sẽ cưa đổ tên mù đó! Bà mà còn để ý đến ông ta, thì sẽ không mang tên Mộc Tú Tranh nữa
Ai dà, cháu nội của bà
Bà có cháu nội rồi! Cháu nội là chuyên gấp
Mộc Tú Tranh tắm rửa qua loa, để đội ngũ làm đẹp riêng bôi lên người một ít tinh dầu, rồi để các em làm nail riêng của mình làm một bộ nail mới, tuỳ tiện để người giúp việc sấy tóc, chọn một bộ mình thích giữa mười mấy bộ đang được mười mấy người giúp việc cầm lên trước mặt, tuỳ tiện để họ dìu bà từ chiếc tràng kỷ lên, giúp bà cởi áo tắm ra, để lộ làn da mịn màng trắng trẻo như ngọc, cùng nụ cười đẹp nhất, vô tư nhất, thuần khiết nhất mọi thời đại: “Đã xong chưa, đã xong chưa, các người chậm chạp quá đi.”
Hãy nhìn đi, nhìn đi, đây mới là cuộc sống mà bà ta muốn, bà ta phù phiếm? Bà ta không hiểu những đau buồn nhân dân Bà ta giả tạo? Giả tạo có nghĩa là gì? Mặc kệ, bà ta tốt số, có ba có mẹ có con trai.
Mộc Tú Tranh lập tức quên ngay Tấn Nguy - kẻ châm biếm vẻ đẹp của mình đi
Bà khoác lên mình một chiếc váy công chúa kiểu ngắn, xoè rộng chiếc váy voan đính đầy kim cương trắng, mềm mại phấp phới, huyền ảo như mộng, Mộc Tủ Tranh soi gương, bà chẳng hề phát hiện ra mình vào tuổi này rồi còn mặc thứ đồ này có gì không ổn thoả, bà nháy mắt với thiếu nữ trong gương, hoa chút son hồng đáng yêu lên đôi môi mềm mại, vẽ chút lông mày, rồi xỏ chân vào chiếc giày thuỷ tinh cao năm phân, nhí nhảnh đi gọi cháu gái.
Khi Hạ Thượng Thượng nhìn thấy bà ta, cô bé sững người, mắt sáng lấp lánh, nụ cười của người vừa đến lập tức nở rộ như pháo hoa, vang lên giòn tan
Hà Mộc An nhíu mày, nhìn mẹ mình, cẩn thận bà ta lại khiến con gái mình sợ
Trong mắt Mộc Tủ Tranh chỉ còn mỗi cháu gái mình, xinh đẹp quá, đáng yêu quá, ngây thơ quá, trái tim Mộc Tú Tranh lập tức tan chảy, bà ôm lấy đứa cháu gái bao trọn tất cả mộng tưởng của mình
Đây mới là đứa trẻ trong tưởng tượng của bà, nhỏ xinh, đáng yêu, cần được dỗ dành, có thể tết những bím tóc nhỏ, có thể trang điểm thành một búp bê baby xinh đẹp, dùng tất cả mọi tình yêu thương để nuôi nấng lớn lên
Chứ không phải là cậu con trai lạnh lùng, không để bụng đến bà, đến chọn trang sức cũng muốn trêu chọc bà.
Mộc Tú Tranh lập tức có được niềm tự hào, cảm giác trách nhiệm, cảm giác thành tựu của một đấng bề trên, bà nhất định sẽ là một bà nội tốt
Tuổi thơ của con trai không quay lại được, nhưng với cháu nội thì bà nhất định sẽ làm tốt, bà nhất định sẽ làm tốt hơn đã từng làm mẹ, bà sẽ chứng minh cho cả thế giới biết rằng, Mộc Tú Tranh bà là một người có ích cho xã hội.
Con trai! Lần này mẹ mang nhiều đồ lưu niệm về cho con lắm, nhưng con đợi đã, mẹ phải dỗ dành cháu gái bé nhỏ đã, Thượng Thượng, con có biết bà nội không? Bà là bà nội của con
Nói rồi, bà nháy đôi mắt đáng yêu không kém phần cháu gái, hai hàng mi lấp lánh lấp lánh
Bà bỗng nhiên nhìn sang con trai: “Có chắc chắn là con của con không? Có chắc chắn không?” Đừng để bà lãng phí tình cảm của mình, cuối cùng phát hiện ra đổ sông đổ bể, trái tim yếu đuối của bà sẽ không thể chịu nổi.
Hà Mộc An còn chẳng thèm liếc nhìn mẹ mình.
Mộc Tú Tranh bỗng nhiên muốn tát ngay vào miệng mình, là bà không đúng, bà quá đáng ghét, lại có thể nghi ngờ cháu gái của mình
Hà Thượng Thượng bị vẻ đẹp của bà nội làm cho sững sờ, cho dù ông nội kì quặc nói rằng bà nội là phù thuỷ, nhưng sao bà phù thuỷ này lại xinh đẹp vậy?
Hạ Thượng Thượng, cô bé vừa manh nha chút ý thức về cái đẹp, lập tức cười với bà nội tiên nữ
Mộc Tủ Tranh nhìn đứa cháu gái rất đỗi giống mình kia, nước mắt bà bỗng rơi xuống, bà tiện tay cầm lấy chiếc khăn mùi xoa mà người giúp việc đưa cho, vừa cảm động vừa xót xa quay đầu đi, bà không muốn cháu mình thấy mình mất hình tượng như vậy.
Thượng Thượng..
giống như một thiên thần nhỏ vậy, để bà có cơ hội bù đắp những thiếu hụt bao nhiêu năm nay với con trai mình
Một tiếng sau, Mộc Tú Tranh cảm thấy mình quá siêu, cháu gái quá xinh xắn đáng yêu, sao có thể đáng yêu được như vậy chứ, một lúc gọi bà là công chúa, lúc khác lại gọi bà chị gái, mặc dù có gọi nhầm rồi, nhưng ánh mắt của trẻ con tinh tường lắm, nó chứng minh rằng bà ta rất xinh đẹp chứ sao
Đôi khi Hà Mộc An nghĩ rằng, không lớn lên trong vòng tay cha mẹ, cũng chẳng có gì đáng tiếc cả.