*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bây giờ, đến cửa nhà họ bà cũng không dám bước vào, sợ chị em già dằn mặt, tại sao Cao Trạm Vân không nghĩ chút gì cho bà
Cao Khởi càng nghĩ càng tức tối, ông ta đường đường là Bí thư Tỉnh uỷ, ngày nào cũng bị một đồng nhà đầu tư hỏi xem có thể thuyết phục được ngài Hà không, hay là tiếp tục bàn chuyện đầu tư! Bàn thì bàn, cuối cùng không biết chừng ai mới là người chịu thiệt, lẽ nào đám thương nhân đó có thù với tiền bạc.
Hai ngày liền, ba hạng mục đầu tư vốn dĩ đã vào vòng đàm phán, trị giá hơn mười lăm tỉ nhân dân tệ bỗng nhiên bị ngừng lại, nói cái gì mà ông cầm lệnh bài lông gà, nhân sức nóng của Tập đoàn3Hoà Mộc, muốn nâng đỡ những doanh nghiệp mới để dễ dàng khống chế họ, các thương nhân ngoại tỉnh bọn họ chen chân vào cũng chẳng có kết cục tốt, chẳng qua chỉ là đi hộ giá cho người khác, thật là kì lạ! Cao Nhã Mỹ cứ nhìn ảnh cháu trai là lại bực mình, nhưng ở đây mà bực mình thì có tác dụng gì, đồ vô dụng, hai tay bà đan vào nhau, để trên đùi, ôn tồn lên tiếng: “Không bằng tìm gặp nói chuyện với cô Hạ.” “Cô ơi, cô đừng làm bừa, nhà họ Cao chúng ta đã đen đủi lắm rồi, lại còn gặp phải đứa cháu bất hiểu như vậy.”
“Thế còn đợi được đến lúc Trạm Vân tự mình ngộ ra sao, con thấy nó có chút ý định thương xót1chúng ta không?”
“Nhưng cũng không thể tìm gặp cô Hạ được, chẳng may...” “Con không phải lo, cô biết giữ chừng mực.”
Đến chiều, Hạ Diệu Diệu bị Cao Nhã Mỹ hẹn ra ngoài
Giám đốc bộ phận Kế hoạch đưa đề án cho cô rồi nói rằng không biết chuyện của nữ minh tinh họ Vu, chỉ biết rằng cô ta là minh tinh mới vừa đóng hai bộ phim rất hot, có rất nhiều fan hâm mộ, chưa từng tung tin về cha mẹ, bọn họ cũng sau này mới biết
Đồng thời phản bác nói rằng, nữ minh tinh họ Vu nhân cơ hội lần này tiếp tục lên trang hot tìm kiếm, độ nổi tiếng bỗng nhiên tăng vọt, chỉ là mượn Mị Lực để bịa chuyện.
Hạ Diệu Diệu cũng lười không muốn hỏi chuyện này cụ thể ra3sao, cũng không có tâm trí đâu để điều tra những uẩn khúc đằng sau
Bây giờ cô hoàn toàn từ chối dây dưa vào những chuyện này, từ thời điểm này, bắt đầu tu luyện lại từ đầu những thủ đoạn hiểm hóc hơn nơi công sở.
Cô không dám khẳng định rằng có phải nhóm đằng sau nữ minh tinh họ Vu kia giấu cô ta, cho bên Mị Lực một đòn đau, hay là tạp chí của bọn họ vì thể lực của nữ minh tinh họ Vu, mà giúp đỡ cho nữ minh tinh kia chống lại cô.
Những chuyện này giờ đây đã hoàn toàn không liên quan đến cô, chỉ là sự giằng co qua lại giữa những người còn lại, cô đã bị người ta lợi dụng xong vứt ra khỏi chiến trường rồi.
Hạ Diệu Diệu3ngồi bên bàn trà, mỉm cười chào bà lão tinh anh minh mẫn ngồi đối diện: “Cháu chào bà.”
Dưới ánh sáng mặt trời dìu dịu, trong quán trà kiểu cổ, giữa những bàn trà thấp vuông vức, là một bà lão tóc bạc trắng, mặc bộ sườn xám, làn da hồng hào mềm mại
Khí chất của bà hết sức trang nhã, nụ cười hiền hoà, khiến người nhìn như được quay trở lại những năm tháng về trước, trước mặt họ là một mệnh phụ phu nhân trong lầu son gác tía.
Cao Nhã Mỹ mỉm cười với cô, bàn tay trái hơi nhấc cao, nắm trong đó một chuỗi tràng hạt nâu: “Cô Hạ, mời ngồi, có thể ngồi nói chuyện với cô Hạ là vinh hạnh của tôi.”
Hạ Diệu Diệu mỉm cười không nói gì, cô không hiểu gì9về trà đạo, bây giờ càng ngày càng giỏi chuyện bằng mặt không bằng lòng, cô luôn cho rằng đằng sau mỗi khuôn mặt cười đều ẩn chứa điều gì đó không đơn giản
Người cô họ Cao lớn tuổi này lại càng có những tâm tư khó đoán, chỉ vì quan hệ với Trạm Vân, nên mới tỏ ra rất tôn trọng cô.
“Tôi đã muốn được gặp cô Hạ từ lâu, hôm nay cuối cùng cũng được mãn nguyện, cảm ơn cô Hạ nể mặt, ngài Hà và cô chủ nhỏ vẫn thường nhắc đến cô ở nhà, tôi đã ôm lòng ngưỡng mộ cô từ lâu rồi.” Hạ Diệu Diệu bỗng nhiên cảm thấy vị trà như thay đổi hoàn toàn, cô nể mặt bà ấy là vì bà là cô của Cao Trạm Vân nên mới đến đây.
Cao Nhã Mỹ dường như không phát hiện ra sự thay đổi đó, bà vẫn hiền hậu nhìn Hạ Diệu Diệu: “Nói đúng ra, chúng ta có lẽ đã gặp nhau từ lâu rồi.” Nụ cười trên môi Cao Nhã Mỹ càng tươi tắn hơn: “Khi cô và ngài Hà còn đi học, chúng ta đã quen biết nhau rồi, không biết cô có còn nhớ không, quần áo, phụ kiện của ngài Hà đều do tôi lo liệu, ngài Hà thường nói cô không thích, nên lần nào cũng bắt tôi sửa rất lâu, còn quần áo, giày dép cô mua cho ngài Hà đều do tôi...”
Hạ Diệu Diệu vội vàng lên tiếng: “Bà muốn ăn gì? Mặc dù cháu chưa từng đến đây, nhưng nghe đồng nghiệp nói chỗ này không tồi, bà có muốn ăn thử không.”
“Là đồng nghiệp của cô Hạ nói à, vậy nhất định rất ngon, tôi phải thử mới được, thảo nào ngài Hà và cô Hạ ở bên nhau lâu như vậy, hôm nay tôi nhìn cô Hạ, trong lòng cũng thấy quý mến.” Hạ Diệu Diệu gấp ngay quyển thực đơn lại
Cao Nhã Mỹ nhìn cô khó hiểu
Hạ Diệu Diệu cười gượng, rồi lại mở thực đơn ra: “Bánh vân tuyết có được không? Hay là bánh nếp?” Chỉ là sẽ bị dính răng.
Cao Nhã Mỹ mỉm cười gật đầu: “Đều được, đều được, cô Hạ thích là được, nói đến đây tôi lại nhớ ra, cô chủ nhỏ rất thích ăn đồ ngọt, ngày nào ngài Hà cũng bảo nhà bếp làm, đầu bếp Tra vẫn thường than thở, ông ấy sắp trở thành chuyên gia làm đồ ngọt rồi, ngài Hà chúng tôi chiều cô chủ nhỏ lắm, muốn ăn gì cho ăn nấy, haizz, cũng đúng, ngài Hà năm nay hơn ba mươi tuổi rồi mới lần đầu làm...”
“Pho mát trà xanh, hạt thông trà xanh, thạch trà xanh, gần đây gu đồ ăn nghiêng nhiều về trà xanh, cháu không thích lắm, thật tiếc cho những thứ đồ ăn ngon này.” Cao Nhã Mỹ rất ngạc nhiên, hoàn toàn không bị ngắt lời, bà nói liên tục: “Cô chủ nhỏ cũng không thích ăn trà xanh, ngài Hà cũng không thích, nghe nói là thói quen từ hồi đại học.” Cao Nhã Mỹ nói đến đây, không biết nghĩ đến điều gì mà vui mừng, miệng cười càng tươi hơn: “Về chuyện này, cô Hạ nhất định là rõ hơn tôi nghĩ lại ngày ấy, cô Mục đã rầu rĩ rất lâu, cuối tuần nào đem đồ ăn khuya đi, cũng không biết mình đã sai ở đâu...”
“Cô có ăn kem không?”
Hả? Tuỳ ý, còn một chuyện nữa
Sắc mặt bà Cao càng trở nên hiền hoà hơn: “Có một đợt, ngài Hà cực kì thích ăn táo ở sau núi, lần nào cũng lấy đi hết chỗ táo bày trên bàn, tôi và cô Mục liền nghĩ...”
Hạ Diệu Diệu nhất định sẽ không quên được từng thùng táo mà cô đem về nhà, không cần ai nhắc nhở cả, Hạ Diệu Diệu bỗng nhiên đứng lên: “Cháu bỗng nhớ ra ở công ty còn có việc, thật là ngại quá, bắt cô đến đây mà không được việc gì.”
Không sao, cô có việc thì cứ đi làm đi
Cô Cao định đứng lên, nhưng hơi mất sức, nên lại ngồi đó cười trừ: “Tôi cũng chẳng có việc gì, bình thường nói chuyện với anh trai cháu trai ở nhà, bỗng nói đến cô Hạ, cô cứ bận việc đi.”
“Ồ, tạm biệt.”
Hạ Diệu Diệu đi ra, đờ đẫn hoà vào dòng người ngược xuôi, cảm giác như lạc vào một thế giới khác, cố gượng cười khổ, trí thông minh của mình toàn phát huy vào những lúc không cần thiết, ví dụ như cô cảm thấy mình đã hiểu được tám chín phần những điều mà bà Cao muốn nói: Nhà họ Cao không thích cô, còn nhớ rằng cô đã từng là bạn gái của ai.
Hạ Diệu Diệu ngồi trên ghế trong văn phòng, nhíu mày căng thẳng: không thích cô à? Sự không thích này khác với sự không thích của Cao Quân Dao.
Hạ Diệu Diệu nghĩ đến đó, hai khoé miệng bỗng vô thức run rẩy: đều là những người biết giao thiệp, hoàn toàn chẳng có chút ý không thích, nhưng lại không hề nhắc đến Cao Trạm Vân
Thế thì là ghét thân phận là bạn gái của Trạm Vân của cô.
Hạ Diệu Diệu nhấc điện thoại lên, muốn hỏi Trạm Vân giúp cô phân tích xem chuyện này có nghĩ như thế có đúng không
Chỉ là lấy cớ thôi, cô muốn cho anh ấy biết nhưng không muốn nói rõ ràng quá, sau này lại trở thành mâu thuẫn không thể nào hàn gắn nổi.
Nhưng chỉ trong tích tắc, Hạ Diệu Diệu lại đặt máy xuống, chuyện giữa cô và Trạm Vân không phải chỉ có chuyện về phụ huynh, nếu như chỉ có chuyện giữa những người bề trên, thì chỉ cần cúi đầu khiêm nhường cung phụng vài năm, để họ nghĩ thông suốt rồi, vấn đề sẽ được giải quyết.
Giữa cô và Trạm Vẫn có một khoảng cách rõ ràng, mặc dù không nói ra nhưng ai cũng nhìn thấy, đó là thân phận mẹ của Thượng Thượng.
Đã vậy thì, sao phải để Trạm Vân và phụ huynh trở nên không vui vẻ.
Hạ Diệu Diệu mở máy tính ra, mở tập tài liệu lúc nãy đang xem giờ, cô cảm thấy lúc này, cô hơn ba mươi tuổi, nhưng không cần quá nhiều lí trí cũng có thể nhìn thấy tương lai ngày mai, càng có thể cảm nhận được những người phải dằn vặt nhau trên con đường này.