*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chỉ cần cô còn là mẹ của Thượng Thượng, chuyện ngày hôm nay sớm muộn cũng sẽ xảy ra.
Cũng giống như lúc mới biết Hà An là Hà Mộc An, cho dù cô có làm điều xấu xa gì thì lúc đám người đó biết ba ruột của Thượng Thượng là ai chắc chắn sẽ đưa cô lên làm phó tổng, nhưng cô chẳng nói gì chỉ là có chút bực tức.
Bởi vì biết việc này không thể để lộ ra, tốt nhất là cả đời này Hà Mộc An không biết đến sự tồn tại của Thượng Thượng, bọn họ ai đi đường nấy, không ai cản trở ai
Nhưng giữa bọn họ lại có Thượng Thượng, có Thượng Thượng thì bắt buộc phải khác
Nó cũng có nghĩa là sớm3muộn mọi người cũng biết chuyện quá khứ giữa cô và Hà Mộc An
Sau khi người ta biết, sẽ đưa lên giá nướng, nếu cô muốn làm một con gà nướng mỹ vị, thì những thứ này sẽ là trợ lực, sẽ có người thêm củi thêm dầu vào cho cô, nhưng nếu cô muốn làm một con gà sống, haha..
Nhưng cô lại không thể thay đổi sự thật này, cô không muốn đón nhận cái lễ này nhưng vậy cũng không được, bọn họ nể mặt bạn gái của Hà Mộc An, nể mặt thân phận bạn gái cũ của Hà Mộc An
Cho dù không phải là bạn gái cũng chẳng sao, cô vẫn là mẹ của Thượng Thượng, chỉ cần có còn là mẹ của Thượng Thượng, sau0này ở công ty cô sẽ được hưởng những đãi ngộ đó.
Loại đãi ngộ này không thể làm trái, không được nói không, đối với cô mà nói cũng không phải không tốt
Nhưng loại tốt này là một phiền phức lớn, có nghĩa là những việc liên quan đến công việc, cô sẽ không được nói với Trạm
Vân.
Trong công việc cô ghét ai, cô thích ai, ai vì việc gì tìm cô bàn đối sách
Ai cảm thấy quan hệ với cô tốt, lúc đi công tác mang quà gì từ nước ngoài về, những việc nhỏ này sau này không được nhắc đến nữa.
Bởi vì cô có một thân phận khác là mẹ của con gái Hà Mộc An, người khác nịnh cô là điều đương nhiên, thể hiện sự5chính nghĩa với cô là đương nhiên, thăng chức cho cô cũng là đương nhiên, tặng quà cho cô là có ý đồ khác, lấy lòng để cô thích mình là vì thiết lập mối quan hệ.
Điều khiến cô tức giận là có người vì đả kích Hà Mộc An mà tìm đến cô
Điều khiến cô không vui là người khác phán đoán tương lai ngài Hà sẽ cho con gái bao nhiêu
Công việc của cô thuận lợi là do sức ảnh hưởng của ngài Hà rộng
Vì vậy những vấn đề có thể nói giữa cô và Trạm Vân sẽ mất đi một nửa, lại còn là một nửa cực kì quan trọng
Nhưng không nhắc đến công việc cuộc sống của hai người sẽ càng khó khăn
Nếu cô lập được4thành tích gì đó muốn khoe khoang một chút, vừa không nhịn được nhắc đến hai câu, lại đột nhiên nhớ ra bản thân được hưởng đãi ngộ này bởi vì người nào đó, sợ Trạm Vân không vui lập nên tức ngậm miệng, sau đó không khí sẽ cực kì gượng gạo
Cho dù bọn họ có rộng lượng đến mức nào thì cái sự kì dị này sẽ đi theo suốt cả cuộc đời, bây giờ còn chưa bắt đầu đã cảm thấy cực kì mất hứng rồi.
Đây cũng là lý do vì sao cô lại coi như đùa vui nói về những thay đổi trong công việc với Trương Tấn Xảo, chứ không phải về nhà nói sự thoải mái ngày hôm nay của cô với Trạm Vân
Bởi9vì danh không chính, ngôn không thuận.
Muốn thoát khỏi tình trạng này chỉ có cách là cô từ chức, từ bỏ công việc của cô, từ nay sống dựa vào Trạm Vân
Hoặc là..
ra nước ngoài.
Hạ Diệu Diệu nghĩ cách cuối cùng cũng không thực tế giống cách thứ nhất
Nhưng vì..
vì tránh sự gượng gạo trong tương lai mà chia tay Trạm Vần thì sao? Hạ Diệu Diệu chỉ cần nghĩ liền cảm thấy mũi cay cay, tim thắt lại
Nhưng lại không thể thay đổi..
Cô và Trạm Vân bởi vì Thượng Thượng nên đã đi trên con đường này.
Trách ai? Không trách được ai, đây là sự thật, là cục diện không thể nào thay đổi được.
“Anh ấy rất tốt, đương nhiên không để những điều này trong lòng.” Hạ Diệu Diệu cười nói, anh là một người đàn ông rất có trách nhiệm, có lẽ chỉ là trong mắt người khác không giỏi giang được như ngài Hà mà thôi
Nhưng trong lĩnh vực của anh, anh cũng được phong thần rồi, cô thích anh, ngoài sự dựa dẫm ban đầu, bây giờ còn có tình yêu.
“Ghế quá đi.”
Hạ Diệu Diệu làm mặt quỷ: “Mau uống đi, trước chín giờ tớ phải về nhà.” “Đồ khoe khoang! Không sợ cuộc sống quá ngọt ngào đến mức ngấy hay sao?”
Trước chín giờ tối, Hạ Diệu Diệu về đến nhà.
Đèn vẫn tắt?
Không có người? Kì lạ quá, Trạm Vân nói hôm nay không tăng ca.
Nhà họ Cao.
Lúc này bà Cao mắt đỏ hoe, đau lòng khóc: “Ba mẹ biết con có chủ kiến của mình, cũng không muốn ép con, chẳng qua cũng chỉ là thích một cô gái thôi, mẹ cũng thích Diệu Diệu
Mẹ có thể tiếp nhận con bé, mẹ không phải không hiểu đạo lý, mẹ còn mong con được hạnh phúc hơn
Nhưng con nhìn xem đây là việc gì, ba con chỉ nói chuyện này với con, con liền khiến ba con tức thành cái bộ dạng này.” Cao Trạm Vân từ lúc đi vào đến giờ chưa hề nói một câu nào, nói gì đến chọc tức ai
Ông Cao tự mình chọc tức mình, càng nói càng cảm thấy mình vô dụng, đến việc khiến đám người ép con trai mình chia tay kia câm miệng cũng không làm được
Con trai ông chẳng qua chỉ yêu đương thôi, yêu một người từng sinh con thôi, chướng mắt ai, sao lại chạy đến đời con ông chia tay chứ, bọn họ rảnh rỗi quá mà
Nhưng ông lại không làm được, bởi vì ông là một người được hưởng những phúc lợi từ việc thiết lập quan hệ với người đó
Ông cũng không thể phủ nhận con trai ông không kiếm được nhiều tiền như Hà Mộc An, không cho cô được những thứ mà Hà Mộc An từng cho, Động một chút là mấy trăm vạn, tiền tài và quyền lực của một chiếc chìa khóa tùy tiện đưa cho cô, con ông không bằng.
Đúng, Diệu Diệu không phải là người như vậy.
Nhưng lúc hai người có mâu thuẫn, bắt đầu cãi nhau, nói qua nói lại nói đến cái gì thì không ai biết được
Cái loại so sánh không có ý nghĩa này mới là đau khổ nhất, tình cảm có sâu đậm hơn nữa cũng không chịu nổi sự mài mòn này.
Sau khi ông nghĩ đến những điều này, ông dùng thân phận của người từng trải mắng con trai.
Nhưng mỗi một câu mắng, trong lòng lại như có gai đâm vào, con trai ông mãi mới thích một người, mãi mới muôn ổn định, mãi mới quay về nhà, mãi mới gọi ông một tiếng ba lạnh lùng nhưng trong lòng lại rất yêu thương
Sao lại thế này? Sao lại không thể để con ông vui vẻ chứ? Sao lại gây trở ngại cho nhiều người như vậy chứ? Sao con trai ông lại đáng thương như vậy?
Cuối cùng, ông Cao không nói tiếp được nữa, lặng lẽ quay về phòng sách
Cao Trạm Vẫn cứ ngồi như vậy, lâu lắm rồi anh không hút thuốc, giờ lại đột nhiên châm một điều, cũng không hút, mà chỉ để đó.
“Con có nghe thấy mẹ nói gì không?” Bà Cao nhìn con trai như vậy cũng không phải không đau lòng, nhưng chuyện đã đến bước đường này thì chỉ có thể lưu lại chút tình cảm
Không cần phải đợi sau này khó coi rồi mới chia tay, không cần phải đợi sau này hai người tham gia một buổi tụ họp, đối diện có một đoàn người đi qua, lại cúi đầu gập lưng chào mẹ Thượng Thượng trước
Cô không thèm nhìn con trai bà, như vậy trong lòng con trai bà sẽ thoải mái.
Đừng nói là không để ý, đây không phải một hai lần, mà là mỗi lần, mỗi năm, cả đời đều như vậy.
“Con đang nghe...”
“Bao giờ con chia tay với nó? Bao giờ con nói? Không vì mẹ thì vì ba con, người mà bây giờ và cả tương lai đều không muốn ép buộc con
Mẹ biết con không nỡ, con coi như nể mặt việc ba con không muốn miễn cưỡng con, nể mặt ba mẹ đều đã già rồi đi
Con nhẫn tâm sau này để ông ấy gặp người khác còn phải giải thích vợ con không phải bạn gái cũ của ai, con gái con không có liên quan gì đến Tập đoàn Hòa Mộc sao? Con không lấy bạn gái cũ của ngài Hà sao? Ba mẹ già rồi, ba mẹ thật sự già rồi, con cứ coi như là thương hại ba mẹ đi.”
“...” Cao Trạm Vân trầm ngâm.
Bà Cao vừa khóc vừa nói, mặc kệ con trai có nghe hay không, bà phải nói, nói hết những tủi thân hôm nay phải chịu, nói hết những đau khổ trong lòng, nói hết sự đau lòng không biết từ đầu đến
Điếu thuốc cháy từng chút một, chút tàn cuối cùng rơi xuống, không một tiếng động
Đột nhiên Cao Trạm Vân bình tĩnh mở miệng: “Ba con..
vừa rồi nói muốn nghỉ hưu sớm..
con cảm thấy...” “Con ngậm miệng cho mẹ, con vậy mà muốn ba con nghỉ hưu, con dám nghĩ..
ba con coi trọng công việc hiện giờ như thế nào chẳng lẽ con không biết sao? Đó là tâm huyết của ông ấy, là tất cả của ông ấy, là một đứa con khác của ông ấy
Đó là sự nghiệp mà ông ấy phấn đấu cả đời, là tất cả của ông ấy, vậy mà con dám bảo ba con nghỉ hưu vì một người phụ nữ, con...” Cao Quân Dao vội vàng chạy qua đỡ lấy mẹ, ngước mắt nhìn anh trai lên án
Cao Trạm Vận coi như không nhìn thấy, giọng nói ấm trầm hơn mấy phần: “Vậy thì không nghỉ hưu.” Ba của anh, anh có lòng tin, chỉ là quá trình khiến anh có chút áy náy.
“Con..
Con...” Bà Cao nhìn con trai của mình, sắp bị tức chết
Bà vẫn luôn rất hài lòng về con trai, vì vậy năm đó mới không cho phép người như Vương Tịnh Kì tiếp cận con trai bà
Bây giờ bà lại cảm thấy, thà Vương Tịnh Kì là con dầu bà, ít nhất chỉ là có chút nghèo nhưng lại có lòng hiếu thắng, chỉ là hơi nhiều tâm tư, nhưng không đau đầu như hiện tại
Nghĩ như vậy, bà lại nói: “Nghe nói Tịnh Kì về rồi, mẹ nghĩ...”
Cao Trạm Vân lập tức nhìn mẹ, ánh mắt âm trầm
Bà Cao không nói tiếp được nữa, hàm hổ răn dạy con trai mấy câu
Cuối cùng vì thương con trai, không muốn anh nghĩ nhiều, không muốn tạo thêm gánh nặng cho anh, bà bảo anh mau về nghỉ ngơi.