*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cao Trạm Vân thở dài: “Cách nói chuyện của nó trước giờ đều như vậy.” “Đó là vì em bị mù! Là não em bị bệnh!” Thật là muốn làm cô tức chết, bảo cô tìm người giúp, tại sao nó không tự đi tìm! Hạ Diệu Diệu cô có mặt mũi gì mà có thể mời được người ta!
Hạ Diệu Diệu vỗ ngực, xả chút bực tức: “Sau này những chuyện đòi mạng như vậy nó tốt nhất đừng dây vào, nếu còn bị nữa là nó đáng đời, thích sống không chịu! Anh xem em có quản nó nữa hay không!” Cao Trạm Vân giúp cô dễ thở hơn, ánh mắt cúi xuống hơi lạnh lùng, Hạ Tiểu Ngư có thể chết đi thì càng tốt.
Hà Mộc An tắt điện thoại, sắc mặt bình thường, vụ việc đó có3kết thúc hay không không liên quan gì đến anh.
Ăn cơm?
Không cần, nếu như ai cũng dùng cái cớ này mời anh ăn cơm, anh sợ rằng sẽ bận đến tối mặt
Hạ Diệu Diệu đạp phải một cây đinh lớn như vậy, nhất thời yên ắng đi rất nhiều, không dám tự mình làm chủ mời người khác ăn cơm để biểu đạt thành ý, bởi vì trong lòng có thật sự cảm kích, đối với đối phương mà nói thì là cổ có lợi.
Hạ Diệu Diệu buồng điện thoại xuống, trong một ngày hai lần biết được vị trí của mình, ai cũng cần phải tiêu hoá một chút.
Hạ Diệu Diệu nhìn Trạm Vân, bất lực mở miệng: “Lát nữa hỏi anh ta có thời gian không, nhờ anh ta đón Thượng Thượng tan học đi.”
Cao Trạm Vẫn bất giác0thở phào nhẹ nhõm, xem ra..
là anh nghĩ nhiều rồi, Hà Mộc An muốn người phụ nữ thể nào mà không có, làm gì nhiều năm sau vẫn nhớ tới Diệu Diệu, đến nỗi muốn cho con gái có một gia đình hoàn chỉnh, Cao Trạm Vân càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười cho Hà Mộc An.
Mục đích chỉ nằm trên người Thượng Thượng là được: “Ừm...”
Hà Mộc An xoay nhanh chiếc bút trên tay, nhưng lại đột nhiên dừng lại, anh không thích biểu lộ cảm xúc ra bên ngoài, đây chính là đại kỵ.
Hà Mộc An ngồi dựa trên ghế, nhấc điện thoại lên: “..
Ừm..
bảo những người đó theo dõi dưới lầu của cô ta nhiều vào..” Không làm cô ta chết thật, cũng phải doạ cho cô ta thừa sống thiếu chết.
Hạ Tiểu Ngư rất sợ, cả5người run rẩy, trốn ở góc tường quấn chặn, cửa sổ cũng không dám mở: Cô sẽ chết! Cô nhất định sẽ chết!
Những người đó..
những người đó muốn hại cô..
chị làm sao có thể không lo cho cô, cô thật sự sẽ chết! Là thật! Bọn họ nói thật
Tại sao tất cả mọi người đều không tin cô, cảnh sát nói cô nghĩ nhiều rồi, bác sĩ nói cô tinh thần suy nhược, cô không có! Cô thật sự nhìn thấy! Mấy người đó đang ở dưới lầu, trên đoạn đường cổ đi qua, cô không nói dối, rõ ràng là thật, tại sao bọn họ lại không nhìn thấy..
Hạ Tiểu Ngư khóc nức nở, mẹ ở sát vách nói gì cô cũng không nghe thấy, cô không muốn chết..
chị..
cô sau này không dám, không dám nữa
Cô nghe lời, cô nhất4định sẽ rất nghe lời, những trang sức đó cô không cần nữa, quần áo không cần nữa, cái gì cũng không cần nữa, chị..
cứu cô đi...
Hu hu...
Cao Quận Dạo trang điểm nhẹ, khoác trên người chiếc áo khoác ngắn tay nơ bướm đang thịnh hành bây giờ, phía dưới mặc quần jean bó sát, nhìn từ phía sau rất giống cô gái hơn hai mươi tuổi, vóc dáng cao ráo làm cho cô ca càng thu hút ánh mắt của người khác.
Cô ta không có công việc cố định, tất cả đều nhờ vào trợ giúp của ba mẹ, tuổi tác là điều không thể thay đổi, luôn tăng theo năm tháng, bản chất thì cô ta vẫn là thiếu nữ nổi loạn ôm kẹo bông gòn trong mắt các thầy cô.
Cũng may tuổi tác là công cụ uốn nắn9những sai lầm, năm tháng càng dài, làm cho người đã sống lâu rồi cũng không thể không biết xấu hổ ôm kẹo bông gòn giả làm thiếu nữ, nhưng cũng dạy cho người ta biết cách che giấu chân tướng, dùng sự cao ngạo đi xem thường người khác
Cao Quân Dao trừng mắt quăng ly trà sữa vào trong thùng rác, hừ lạnh một tiếng, tránh khỏi đám người không có tố chất này
Đột nhiên, mắt Cao Quân Dao sáng lên, cô vươn tay ra ra sức vẫy, móng tay màu đỏ dưới ánh sáng đèn trong phòng chờ sân bay ánh lên màu sắc thuần chất, ung dung quý phái: “Chị Tịnh Kỳ! Ở đấy..
ở đây.”
Vương Tịnh Kỳ đeo kính đen, khoác chiếc áo khoác màu đen dáng dài, nghe thấy tiếng gọi thì nhìn qua, chưa nói đã cười, nụ cười như ngọn đèn thắp sáng ngọn tháp, thắp sáng cả lòng người đang lạc trong đêm tối
Cô ta thoải mái đi ra, toả ra nụ cười như gió xuân, xách theo hành lý nhanh chóng tiến lại, nhiệt tình ôm lấy Cao Quân Dao: “Quân Dao! Đã lâu không gặp, chị nhớ em quá.” Cao Quân Dao cũng rất kích động, đây là chị Tịnh Kỳ đấy, cô ta không kích động sao được, chị Tịnh Kỳ từ nhỏ đã là thần tượng của cô ta, bây giờ càng là như vậy, một người con gái tự lập ở nước ngoài còn tạo được thành tích đáng nể, làm sao không khiến cho cô ta kính phục, người như Hạ Diệu Diệu mới làm cô ta ghê tởm: “Chị, cuối cùng chị cũng về rồi, em đã gặp được chị, chị...”
Cao Quân Dao gặp cô ta còn thân thiết hơn gặp anh trai của mình, sự kích động trong ánh mắt không hề che giấu làm cô ta trông giống như một nữ sinh gặp được bạn thân lâu ngày mới trở về, sự chân thành này làm cho vẻ ngoài tăng thêm vào phần dịu dàng xinh đẹp.
Vương Tịnh Kỳ nắm tay cô ta, vẻ mặt cũng kích động như vậy, hơn mười năm rồi, cô ta chưa từng quay lại, đây là nơi cô ta sinh ra, nơi mà cô ta lưu luyến, gốc gác của cô ta, có rất nhiều đêm ở nơi xa lại kia cô ta trốn trên giường khóc, là những người thân này giúp cô ta kiên trì, là sự cổ vũ của bạn bè giúp cho cô ta vượt qua, hiện nay...
Cô ta thật sự đã quay về.
Vương Tịnh Kỳ vì tình cảm của Cao Quần Dao, không nhịn được mà rươm rướm nước mắt, nhưng vì đã trải qua nhiều sóng gió, cô ta nhanh chóng bình tĩnh lại: “Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, khóc đến nỗi chị cũng muốn khóc theo.”
Cao Quân Dao vội vã tiếp lấy hành lý trên tay chị Tịnh Kỳ, giống một nhân viên tận tụy: “Người ta là kích động, những năm nay chị không ở trong nước khiến em đến một người bạn nói chuyện cũng không có.” Vương Tịnh Kỳ lắc đầu: “Tính khí đó của em không giấu bớt, ai dám nói chuyện với em...”
“Chị Tịnh Kỳ, chị vừa về đã dạy dỗ em rồi.” Không giống như người khác vừa nói cô ta đã xù lông ra, trước mặt cô ta là người bạn tốt nhất, giống như học sinh tiểu học, nghe lời, ngoan ngoãn, thậm chí có nói khuyết điểm trước mặt cô ta, cô ta cũng nghe lọt tai: “Chị Tịnh Kỳ, chị lần này không đi nữa nha...”
Vương Tịnh Kỳ cười từ tốn, mang theo sự bình thản sau khi nhìn thấu sự đời, không mang theo bất kỳ tạp niệm nào, lúc này cô ta lại đứng trên mảnh đất quê hương, sự vui vẻ làm cho những vết thương nơi tâm hồn được chữa lành: “Chưa chắc, chỉ là tới đây hỗ trợ công ty bàn chuyện làm ăn, phải xem thành hay bại, nếu đàm phán thành công có thể sẽ lưu lại hơn hai năm.”
Cao Quân Dao nghe vậy lập tức không vui: “Chị Tịnh Kỳ, chú và dì đều rất mong ngóng chị quay lại, bọn họ đều già rồi, chị nỡ nào...” “Chị muốn đón họ xuất ngoại.” Vương Tịnh Kỳ cười tươi.
Cao Quân Dao nhìn cô ta như muốn biện bạch gì đó, nhưng vì nụ cười của cô ta mà quên mất.
Chị Tịnh Kỳ sắp bốn mươi rồi, chị ấy làm sao có thể vẫn đẹp như vậy, giống như mười năm qua chỉ là một cái xoay người, chị ấy vẫn là chị ấy, là đoá hoa đẹp nhất trong bụi hoa
Cao Quân Dao bỗng nhớ đến trước đây, điều kiện nhà chị Tịnh Kỳ không tốt, cô ta rất ghét chị ấy, sau đó không biết làm sao lại thích chị ấy, chị ấy không quan tâm hơn thua, bên trong sự dịu dàng xinh đẹp là tính cách không chịu khuất phục, sự mâu thuẫn đó cũng là điểm thu hút người khác, đến cô ta còn cứ muốn ngắm nhìn chị ấy, xem chị dùng đôi cánh rộng lớn chống đỡ thân hình bé nhỏ như thế nào.
Chị làm được rồi, phá kén thành bướm
Cao Quân Dao đột nhiên muốn khóc, một người tốt như chị Tịnh Kỳ tại sao lại chỉ vì không môn đăng hộ đối mà bị đám bà cô đó đuổi đi, chị Tịnh Kỳ lúc đó kìm nén bị thương, thành toàn cho bọn họ, thành toàn cho sự hiểu thảo của anh, cuối cùng bọn họ còn mắng chị ham hư vinh, căn bản không vì nhà họ Cao.
Nếu như không có số tiền đó ép chị Tịnh Kỳ ra nước ngoài, bọn họ muốn hại chết chị sao! Đến bây giờ, chị Tịnh Kỳ cũng không nói xấu mấy người đó một câu, cái gì mà “xem đàm phán thành hay bại”, còn không phải vì lo lắng mấy bà cô đó của cô nhắc lại chuyện cũ, cách biệt nhiều năm cũng không tha cho chị sao.
Hại nhà người ta mẹ con cách biệt nhiều năm như vậy, đám cố bác đó không có chút cắn rứt nào! “Chị Tịnh Kỳ, chị không cần đi! Người phải đi không phải chị! Anh Hai của em mới là người có lỗi! Là anh ấy thích chị, cứ muốn ở bên chị, liên quan gì đến chị! Tại sau nói đến đâu cũng là lỗi của chị! Vậy không công bằng! Để anh ấy cút!“.
Vương Tịnh Kỳ nghe vậy thì sững ra một lát, nhất thời không nghĩ đến chuyện này, một lát sau mới cười, nụ cười dễ chịu vô cùng: “Tính tình em không tốt nhưng có lúc cũng có thể đại nghĩa diệt thân.”
“Chị Tịnh Kỳ!” Đầu óc của Vương Tịnh Kỳ bất giác trống rỗng, đằng đẵng xa xôi, cô ta nhớ về ký ức xa xăm, về sự dịu dàng kiêu ngạo của anh làm cô ta bị người khác chỉ trích
Ai cũng nói anh thích cô ta, cô ta sao có thể không thích anh, nhưng lúc đó cô ta là một học sinh phải dựa vào sự hỗ trợ của xã hội để duy trì việc học, làm sao dám thích người thu hút chú ý, toả sáng mọi nơi như vậy.