*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mỗi một động tác nhẹ nhàng, thêm vào sự dè dặt cẩn thận của những người bên cạnh, cũng không kém so với vương gia thời xưa.
Hạ Diệu Diệu lau mồ hôi, sau này không cần đến nữa, trái tim cô không chịu nổi
Lúc trước trái tim vẫn còn kiêu ngạo, lúc này đến bã cũng không còn
Hà Mộc An thấy cô đi xa, núi Hà Quang vẫn luôn cảm thấy thu hút mọi người, thì ra lại không được trọng dụng như vậy, có thể nhận ra không phải lúc nào cũng thuận lợi
Thượng Thượng vừa rồi chắc rất đau lòng, ánh mắt đầy mong đợi nhìn qua đây, anh lại không thể giúp nó cầu xin, địa vị của anh trong lòng cô bé có lẽ đã xuống dốc không phanh rồi
Hà Mộc An từ từ đi3xuống, ngồi trên sofa của phòng khách, uy nghiêm, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua người con chó, cầm cái lồng trên bàn lên, nhìn một chút, nhớ lại ánh mắt tín nhiệm sau đó lại thất vọng của Thượng Thượng: “Một tiếng nữa đưa qua cho cô chủ.” Chỉ vì một con chó, có nhất thiết phải răn dạy con gái của anh không.
Hà Mộc An không hiểu nổi bỏ chiếc lồng xuống, suy nghĩ bay xa.
Cô vừa rồi nhìn anh..
Vậy thì, cô nghĩ cái gì, liệu cô có nghĩ nếu như không chia tay sẽ thế nào không..
“Ngài Hà, đây là những món ăn buổi tối, ngài muốn...”
“Như cũ.”
“..
Vâng, thưa ngài.”
Hà Mộc An đột nhiên đứng dậy đi đến thư phòng, người tựa vào bàn làm việc, mở màn chiếu ra
Dáng vẻ của Hạ Diệu Diệu và0Thượng Thượng đều hiện lên bên trên, hai người cả đường đi có nói có cười, đến lúc cô không xuống xe, anh tắt màn hình đi, đột nhiên chú Hà xuất hiện.
Hà Mộc An nhìn một cái, đột nhiên tăng âm lượng lên.
Hà Mộc Anh nghe lời chú Hà nói, môi từ từ mím chặt, sắc mặt bình tĩnh
Anh cứ như vậy nhìn màn hình, nghe những tiếng nói rơi vào tai, nhìn hai người dần dần chuyển biến tốt, nhìn sắc mặt của cô từ phẫn nộ ban đầu dần dần chuyển thành có cũng được không có cũng chẳng sao.
Bàn tay của Hà Mộc An đặt trên bàn nắm chặt thành quyền, lại siết chặt hơn, nếu như trước mặt là một bức tranh thì sớm đã bị anh xé thành trăm mảnh rồi
Bảy mươi triệu5là một con số lớn, có thể làm mất hết những nuối tiếc của cô, làm mờ tất cả những việc đã trôi qua, đến một chút oán hận cuối cùng cũng tan biến hết
Bảy mươi triệu này đúng là tiểu đúng chỗ, dùng vừa hay.
Hà Mộc An đột nhiên cười lạnh, anh nên khen cô là không để trong lòng hiềm khích lúc trước, rất biết thời thể, cầm tiền đi mất, biết nhìn sắc mặt, hay là nên nói cô ngu ngốc.
Tay Hà Mộc An siết chặt rồi lại siết chặt hơn, cô từng tìm anh, anh biết, nhưng nói cái gì thì anh lại không tra ra được
Bây giờ từ trong lời nói của cô, anh có thể đoán được sự chấn động cùng hoảng loạn của Hạ Diệu Diệu lúc đó
Nếu như tìm được anh4nhất định cô sẽ dùng những lời nói khó nghe nhất để mắng anh nhằm ổn định lại sự sợ hãi khi đột nhiên phát hiện mình có thai của cô.
Gần xanh nổi đầy trên cánh tay của Hà Mộc An
Cô không kịp mắng anh, mà anh cũng không đến kịp ôm cô lúc cô đang bị dọa đến không biết làm gì vào lòng, bảo vệ Thượng Thượng ra đời, nhìn Thượng Thượng lớn lên
Thậm chí không có cơ hội nhìn thấy một Hạ Diệu Diệu hoàn toàn mới sau khi gả cho anh, đối mặt với sự thay đổi của cuộc sống, các loại ảnh hưởng tiêu cực giằng co tạo thành
Những cái này đều đã trở thành quá khứ, trở thành nền móng dưới bảy mươi triệu kia, bây giờ cái gì cũng không còn, mặc9anh đứng ngoài nhìn người bên trong vui buồn hợp tan
Hà Mộc An gọi chú Hà đi vào, nếu như những tổn thương Hạ Diệu Diệu từng chịu đã dùng bảy mươi triệu để kết thúc, vậy anh thì sao, anh cảm thấy đối với anh, dù thế nào cũng đáng giá bảy mươi tỷ
Chủ Hà thấp thỏm bất an đi vào, nhìn thấy cảnh dừng lại trên màn chiếu, đột nhiên hai chân mềm nhũn: “Ngài..
ngài Hà...”
Sắc mặt của Hà Mộc An không chút thay đổi, cho dù anh dùng giọng điệu nào để hỏi, cũng thể hiện sự vô năng của anh
Anh có mặt mũi gì mà tức giận với người dưới, anh đã được trải nghiệm ở chỗ Hạ Diệu Diệu, cái gì gọi là năng lực không đủ
Không phải Hạ Diệu Diệu cự tuyệt anh khiến anh thất bại, mà là những thứ anh thể hiện trước mặt cô, khiến anh cảm thấy mất mặt.
Những người này đều là người của anh, phụ trách tất cả những việc xung quanh anh, anh cần sự nhìn xa trông rộng, khoan dung độ lượng của họ, muốn cho Diệu Diệu thấy được sự thong dong
Nhưng bây giờ thì sao, cáo giá thành tinh, từng người tự cho mình là đúng, nếu như không phải không khí ở Tập đoàn Hòa Mộc còn có thể giúp anh kéo lại, thì anh thực sự hoài nghi mình ngồi lên vị trí đó như thế nào, chẳng lẽ là gặp may nên leo lên được.
Chú Hà cảm thấy áp lực đè nặng lên người, đột nhiên có cảm giác tuyệt vọng, còn chưa mở miệng đã không còn sức lực để chống lại, mắt đầy nước: “Là tôi..
đều là tôi...” Hà Mộc An châm biếm nhìn Diệu Diệu ở trên màn hình, trong cái tình huống cực kì cảm động này, trước mặt một người già hiền từ như vậy, cô nhất định không nhận ra cô đang bị công kích, hơn nữa còn công kích thành công
Hà Mộc An đột nhiên muốn mắng cô một câu ngu ngốc, cũng chỉ phù hợp để diễu võ dương oai với cái tầng lớp của cô mà thôi, vĩnh viễn không hiểu được thâm ý đằng sau
Quả nhiên đi theo người nào thì ở tầng lớp đó, nhìn cái dáng vẻ chân thành đỡ người của cô, cô cũng không cảm thấy có gì không đúng.
Cũng phải, người anh đào tạo ra, đều là người giỏi chơi đùa người khác, nếu như không luyện được cái này, sao có thể đứng bên cạnh anh.